Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 459.3: Sỉ nhục

.Hàn Nghệ cười nói: - Có câu nói rất hay, hà khắc với mình như hà khắc với người, khoan dung với người như khoan dung với mình. Nếu các vị không thể chấp nhận người khác, vậy các vị làm sao có thể yêu cầu xa xôi rằng người ta có thể chấp nhận các vị chứ? Thật ra tiềm lực của Đại Đường chúng ta cực lớn, là sâu không thấy đáy, đừng nói có thêm một Hàn Nghệ, cho dù là có thêm một trăm Hàn Nghệ, cũng có thể chấp nhận được. Các vị hà tất coi ta như cái gai trong mắt chứ.
.- Chúng ta nên đồng tâm hiệp lực mở rộng thị trường này, khiến nhiều người đến làm thương nghiệp hơn nữa, như vậy mới có càng nhiều khách nhân hơn nữa. Mà những khách nhân này thuộc về mọi người, không thuộc về bất kỳ ai, chỉ có càng nhiều khách nhân, thương nhân chúng ta mới có thể sống được. Nếu chỉ có mười khách nhân, cho dù đều thuộc về các ngươi thì thế nào chứ? Muốn làm giàu bản thân, trước tiên phải làm giàu người khác, làm giàu cho đất nước, các ngươi không ngừng xa lánh thương nhân khác, thị trường như vậy sẽ chỉ ngày càng nhỏ đi, mà các ngươi sẽ chỉ trở nên ngày càng khó khăn, đây là các ngươi đang tự tìm diệt vong.
.Trong khi nói hắn vẫn luôn chú ý đến sắc mặt của đám người Cố Ngôn Thương, trong lòng hơi thất vọng, bởi vì chỉ có số ít người động lòng vì những câu nói của hắn, không khỏi thầm thở dài, thực sự là một đám tầm nhìn hạn hẹp mà, xem ra vẫn phải xuất đòn sát thủ rồi, lại ngồi xuống, uống miếng trà, nói: - Có lẽ các vị sẽ cho rằng ta đang lừa gạt các vị, nhưng sự thật thật sự không phải là như vậy. Các vị có thể tiếp tục nghĩ cách đối phó ta, ta vô cùng hoan nghênh, không chỉ như vậy, ta còn giúp các vị trở nên hùng mạnh hơn nữa.
.Ngụy Thanh kinh ngạc nói: - Ngươi ngươi nói thật sao?
.- Đương nhiên.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Trước hết, ta sẽ không mời gọi thương nhân của hai chợ đến chợ Tây nữa, không chỉ như vậy, ta còn nghĩ cách giúp các ngươi kêu gọi càng nhiều thương nhân vào hơn. Chuyện chợ đêm, tin rằng các vị đều biết, triều đình sẽ chọn một nhóm người đến hai chợ làm ăn, đồng thời ta sẽ cho kịch nói, Giọng hát hay của ta đến hai chợ, giúp các ngươi thu hút nhiều khách nhân hơn, không chỉ như vậy, ta còn mời gọi thương nhân ngõ Bắc chúng ta bỏ tiền bỏ sức giúp đỡ những thương nhân mới tới này.
.Tất cả mọi người khiếp sợ không thôi, Hàn Nghệ khẳng khái có chút không bình thường.
.Cố Ngôn Thương đột nhiên ha ha nói: - Hàn tiểu ca làm như vậy, e là vì sĩ đồ của mình thôi?
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Đương nhiên cũng có nguyên nhân về mặt này, nhưng không phải là tuyệt đối, cho nên mới nói các vị lòng dạ hẹp hòi, thật sự khiến ta vô cùng thoải mái, muốn đối phó các vị thực sự quá đơn giản. Tại sao các vị không nghĩ xem, nếu ta bỏ tiền giúp đỡ những thương nhân kia, đợi khi bọn họ làm ăn tốt rồi, sống cuộc sống giàu có rồi, trong lòng bọn họ sẽ cảm kích ai? Không phải là Cố lão ông, thật sự cho rằng Cố gia trăm năm ông có thể ăn cơm được à, mà là Hàn Nghệ ta. Bọn họ đều sẽ hướng về ta, hướng về ngõ Bắc, đến lúc đó, ta tin rằng ta tuyệt đối có tư cách tranh vị trí Tổng Hành hai chợ này, ngay cả thương nhân hai chợ đều ủng hộ ta, các vị dựa vào cái gì đấu với ta?
.- Hay! Nói rất hay! Lạp Mỗ Hi Đức hào sảng nói: - Chỉ dựa vào câu này của Hàn tiểu ca, cũng không đáng gì chút tiền ấy. Cố Tổng Hành, nếu các ngươi xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch, tiền này ngõ Bắc chúng ta bỏ ra.
.Tiền Đại Phương phản ứng cũng rất nhanh, cười khà khà nói: - Ngụy Thanh, mấy ngày trước ngươi không phải nói cuối năm sống không được tốt sao, ta thấy ngươi cũng không có tiền gì, ca ca bỏ ra giúp ngươi.
.Nói ra câu này trong lòng ông ta sung sướng nha
.Triệu Tứ Giáp, Từ Cửu cũng nhao nhao bày tỏ đồng ý tương trợ hữu nghị.
.Đám người Cố Ngôn Thương nghe mà xấu hổ muốn chết. Lần này thuần túy là đang sỉ nhục bọn họ nha.
.Một người đứng lên nói: - Hàn tiểu ca, hôm nay chúng ta đến đây, cũng đều nghĩ cho hai chợ, chúng ta không thiếu chút tiền này, không cần ngõ Bắc các ngươi giúp đỡ.
.Đã đến nhà giẫm lên mặt rồi, không thể nhịn được.
.Đến mấy thương nhân đều đứng lên, vô cùng kích động nói cái gì mà không cần ngõ Bắc giúp đỡ.
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Đừng chống chết ở đây, tuy ta mới đến đây, nhưng qua một năm này cũng nhìn ra đức hạnh của Hành Hội các vị rồi, bên trong tràn ngập lục tục đấu đá, ta nói ở đây, chuyện bỏ tiền các vị tính một tháng cũng không tính rõ được. Nói đoạn hắn cười ha ha, chỉ vào đám người Cố Ngôn Thương, Ngụy Thanh nói: - Các ngươi nhìn Cố lão, nhìn Ngụy chưởng quỹ xem, bọn họ vừa nghe đến chuyện bỏ tiền thì sắc mặt đã thay đổi rồi, không phải là cúi đầu thì là vờ câm, nếu các ngươi dựa dẫm được thì heo mẹ cũng biết leo cây.
.Bọn Tiền Đại Phương nghe thấy đều cười to ha ha.
.Ngay cả Lưu Nga cũng che miệng mỉm cười.
.Người kia kích động nói: - Cố Tổng Hành, ngươi nói gì đi chứ!
.Ngụy Thanh vội nói:
.- Ngươi tuyệt đối đừng mắc mưu hắn, hắn đang cố ý kích chúng ta.
.Tiền Đại Phương Đột nhiên nói: - Ngụy Thanh, chuyện nhỏ như vậy, Hàn tiểu ca cần gì kích các ngươi chứ. Nếu các ngươi không tin, Tiền Đại Phương ta lấy ra một trăm quan tiền trước coi như thành ý, thiếu thì ta bù thêm, tuyệt đối không cần các ngươi bỏ ra.
.Ngụy Thanh nhất thời ngẩn ra, đây là Tiền Đại Phương vắt chày ra nước kia sao.
.Hàn Nghệ nhìn Ngụy Thanh cười nói: - Ngụy chưởng quỹ, nhìn không hiểu sao? Này, trước đó ta đã nói rồi, thị trường tương lai của ngành gọi chắc chắn là ngành ẩm thực. Tiền Đại hôm nay bỏ ra một trăm quan để giúp những thương nhân kia, đến lúc đó người ta chỉ đến chỗ ông ta mua gạo, bao nhiêu tiền đều sẽ quay về, hơn nữa là liên miên không dứt. Ngay cả chuyện này mà ông nhìn còn không hiểu, ông còn muốn cưỡi lên đầu Tiền Đại người ta, ông vẫn nên về nhà chăm trẻ đi.
.Tiền Đại Phương bất mãn nói: - Hàn tiểu ca, ngươi cần gì phải nói ra, ngươi rốt cuộc giúp ai hả.
.Vốn dĩ ông ta đích thực là cố ý kích đám người Ngụy Thanh, nhưng bây giờ ông ta thật sự chịu bỏ tiền ra. Nếu thương nhân của chợ đêm đều đến chỗ ông ta mua gạo, ông ta thật sự sẽ phát tài.
.Những người thuộc phái kích động nghe thấy chỉ cảm thấy mặt mũi tối thui, một người chỉ vào Ngụy Thanh mắng: - Cái thứ tầm nhìn hạn hẹp ngươi, ta thật sự xấu hổ đứng chung với các ngươi, sao ngươi không đi ngõ Bắc chứ.
.Lạp Mỗ Hi Đức ha ha nói: - Đơn giản nha, bởi vì Hàn tiểu ca không phải hạng tầm nhìn hạn hẹp.
.Đám người Ngụy Thanh lại bật cười to ha ha.
.Ngụy Thanh ở đây không phải người nữa, rụt cổ lại, sắp khóc rồi.
.- Được rồi!
.Cố Ngôn Thương đột nhiên đứng lên, chắp tay nói với Hàn Nghệ: - Hàn tiểu ca nói rất đúng, lão hủ đích thực là thua ở lòng dạ quá hẹp hòi, đa tạ Hàn tiểu ca có thể lấy ân báo oán, lão hủ thật sự xấu hổ không thôi, kính mong Hàn tiểu ca nhận một lễ của lão hủ.
.Hàn Nghệ vội vàng tiến lên đỡ lấy ông ta, nói: - Ta đảm đương không nổi đâu! Nói đoạn, hắn lại đè thấp giọng nói: - Cố lão, Hành Hội phải có chuyện làm, thì làm Tổng Hành mới thú vị chứ, ông nói phải không?
.Cố Ngôn Thương nghe thấy mà kinh hoàng nhìn Hàn Nghệ, chỉ cảm thấy cảm giác sợ hãi quẩn quanh trong lòng, mồ hôi to cỡ hạt đậu rơi xuống bên tóc mai.
.Cho đến lúc này, ông ta mới biết, thật ra từ lúc bắt đầu, ông ta không thoát khỏi lòng bàn tay của Hàn Nghệ, thực sự là quá kinh khủng, việc này cũng khiến ông ta sợ tiếp tục đối địch với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lại nhỏ giọng nói:
.- Có điều Cố lão à, ta phải khuyên ông một câu, thuật tranh quyền phân chia hai phái, tạo ra tranh đấu gì đó ông căn bản không chơi được, đừng thể hiện nữa. Việc ông có thể làm là giống như ta vậy, cố gắng giúp thương nhân hai chợ, để hai chợ ngày càng phồn hoa, chỉ có như vậy, người ta mới tin phục ông, bằng không, Tổng Hành của ông làm không được lâu đâu.
.Cố Ngôn Thương nhụt chí gật đầu, nói: - Lời khuyên của Hàn tiểu ca, lão hủ ghi nhớ trong lòng. Nói đoạn ông ta lại cất tiếng nói: - Hàn tiểu ca, xin yên tâm, chuyện chợ đêm, Hành Hội chúng ta nhất định toàn lực trợ giúp, không phiền Tiền Đại bọn họ giúp đỡ.
.Tiền Đại Phương lẩm bẩm nói: - Không phiền chút nào cả.
.- Vậy tốt.
.Hàn Nghệ hoàn toàn ngó lơ Tiền Đại, nói: - Bây giờ ta dùng thân phận Đặc Phái Sứ nói hai câu, trong vòng ba ngày, ta hi vọng có thể nhìn thấy kế hoạch liên quan đến chợ đêm mà Hành Hội vạch ra, bằng không, ta sẽ kêu gọi thương nhân ngõ Bắc đến giúp đỡ các vị.
.Tiền Đại Phương vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: - Ngụy Thanh, các ngươi tuyệt đối đừng miễn cưỡng, ta cảm thấy mấy ngày trước các ngươi nói rất đúng, dù sao chúng ta cũng kiếm được nhiều tiền ở ngõ Bắc như vậy, lại liên lụy đến hai chợ, cũng nên ra chút sức cho hai chợ.
.Triệu Tứ Giáp gật đầu nói: - Đúng thế, đúng thế.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn hai người họ, nói: - Được rồi, được rồi, Giọng hát hay Đại Đường là đơn hàng lớn vậy, các ngươi còn chưa thỏa mãn sao.
.Tiền Đại Phương lúng túng cười, không lên tiếng.
.Đúng lúc này, một tiểu đồng đột nhiên chạy vào thì thầm một câu bên tai Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ kinh ngạc liếc nhìn tiểu đồng này, sau đó lập tức nói với Lưu Nga: - Lưu tỷ, chuyện tiếp theo giao lại cho tỷ, ta ra ngoài có chuyện việc riêng.
.Lưu Nga quan tâm nói: - Xảy ra chuyện gì?
.- Không liên quan gì đến tỷ, chỉ là chút việc riêng thôi.
.Hàn Nghệ nói xong thì nói tiếng xin lỗi với những người khác, sau đó theo tiểu đồng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận