Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 441.1: Thần tượng tình yêu

.Người mở miệng chính là Trịnh Thiện Hành.
.Trong số Trường An Thất Tử, ngoại trừ Nguyên Liệt Hổ còn có chút tranh luận ra, sáu người còn lại đều là tài tử mọi người công nhận, tương truyền Thôi Tập Nhận còn có bản lĩnh đã gặp qua là không quên.
.Mặc dù Hàn Nghệ chỉ đọc có một lần, loại câu hay thiên cổ này, ba người bọn họ làm sao có thể quên.
.Một chữ không sót.
.Nghe một lần nữa vẫn thấy kinh diễm như trước a!
.Mọi người nghe được hưng phấn gật đầu, lẩm bẩm câu mà mình yêu thích.
.Hàn Nghệ vốn định ra vẻ tinh tướng chút, chợt nhớ tới Trịnh Thiện Hành bọn họ đang ở bên cạnh, cảm thấy không hay lắm, dù sao trong phương diện này hắn thật không biết gì cả, hoàn toàn là đạo văn, đương nhiên, phương diện còn lại cũng thế, kẻ lừa đảo đều tốt mã dẻ cùi đấy.
.Đang lúc này, chợt nghe được tiếng động kêu càu nhàu kêu càu nhàu, vô cùng trầm trọng.
.Mọi người chuyển mắt vừa thấy, một đoàn xe đang đi tới đây, người không nhiều lắm, tầm mười người, bảy tám người đàn ông cường tráng đang đẩy một chiếc xe vốn do hai con người kéo, trên xe còn đặt một vật nặng to lớn, nhưng lại dùng vải đỏ che mất, vì vậy nhìn không được bên trong đến tột cùng là cái gì, mặt khác còn có mấy người đang ung dung đi bên cạnh, đi đầu là Trương Đức Thắng.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, âm thầm cười khổ, rượu nhà Trình Nhị thật là độc nha, hôm nay rốt cuộc ta quên bao nhiêu chuyện.
.- Hàn Ngự Sử, chúc mừng, chúc mừng.
.Trương Đức Thắng đi lên trước, khuôn mặt cười bất biến, chắp chắp tay.
.Hàn Nghệ vội chắp tay nói:
.- Đa tạ, đa tạ.
.Trương Đức Thắng thấy Hàn Nghệ mặt đỏ bừng, hiển nhiên là uống nhiều rượu, cười nói:
.- Xem ra Hàn tiểu ca đã sớm đi chúc mừng một phen.
.Bá bá bá!
.Hàn Nghệ chợt thấy như vác trên lưng, lão Trương, ngươi đây là bịp ta a! Thở dài nói:
.- Việc này một lời khó nói hết.
.Trương Đức Thắng sửng sốt, lại thấy Lệnh Hồ Tu Nhân bọn họ đều mang theo một tia hồ nghi ánh mắt nhìn Hàn Nghệ, trong lòng biết trong đó chắc chắn có mưu mẹo, đoán chừng là hỏi nhiều nhiều sai, nhẹ nhàng cổ họng, nói: - Hàn Ngự sử, từ sau khi Bệ hạ được xem Bạch sắc sinh tử luyến của ngươi, trong lòng cảm xúc rất nhiều. Hơn nữa cũng từ giữa được ích lợi không nhỏ, cho rằng kịch nói này là một thứ tốt hiếm có, vì vậy, cố ý sai người điêu khắc một tòa tượng đá cho Bạch sắc sinh tử luyến. Mệnh ta đưa tới ngươi, để làm phần thưởng, và hy vọng ngươi có thể tiếp tục sáng tác ra càng nhiều kịch nói cho mọi người nữa.-
.- Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, Hàn Nghệ cảm động đến rơi nước mắt.- Hàn Nghệ khẩn trương chắp tay hô to nói.
.Phần thưởng này là Hàn Nghệ thượng chủ động xin về đấy, hơn nữa về thiết kế của tượng đá này. Cũng đều là Hàn Nghệ một tay bày ra, Lý Trị chỉ bỏ ra vài người, và một khối đá lớn mà thôi, kỳ thật những thứ này Hàn Nghệ cũng có thể tự mình làm ra, mấu chốt là cái danh nghĩa Hoàng đế này, thật sự là thiên kim khó được a!
.Đám người Lệnh Hồ Tu Nhân vừa nghe, vừa khiếp sợ, lại thật kích động, cả Hoàng thượng cũng công nhận vở kịch này, bọn họ cảm thấy rất vui vẻ. Đây là nhân tính, khi người khác cũng công nhận cái ngươi công nhận, mặc dù ngươi không hề đạt được lợi gì từ đó, ngươi cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ, hơn nữa người này còn là Hoàng đế, sức ảnh hưởng trong đó có thể nghĩ được, mọi người nhìn nhau, dường như vui đến phát khóc rồi.
.Đương nhiên, đây cũng là do Hàn Nghệ yêu cầu trong ngày kết cục đưa tới, lần trước lúc hắn gặp Võ Mị Nương, còn nói qua việc này, chẳng qua vì một tiệc rượu của phủ Phò Mã liền quên hết.
.Sau đó Trương Đức Thắng lại lệnh người đem tượng đá khiêng xuống.
.Tượng đá này ước chừng khoảng hai mét, cũng rất nặng đấy, hơn mười người đàn ông to khỏe mới khiêng được tượng đá xuống.
.Hàn Nghệ cũng không để họ khiêng đi quá xa. Để ở giữa cửa vào ngõ Bắc là được.
.Sau khi tượng đá được khiêng xuống, vải đỏ liền được kéo xuống.
.Một trận ồ vang lên.
.Chỉ thấy là một vị thiếu nữ ngồi trên máy dệt vải, Tinh Tinh, khóe miệng hàm chứa nụ cười hạnh phúc, hơi ngửa đầu, nơi ánh mắt hướng sang, còn đứng một vị nam tử tao nhã. Tay phải cầm máy cày Hùng Phi, hơi cúi đầu, nhìn sang thiếu nữ, dưới còn một bệ đá cao chừng mét rưỡi, trên bệ đá còn điêu khắc hai hàng chữ nhỏ - “Mười năm tu được cùng một thuyền, trăm năm tu được cùng gối ngủ”.
.Không cần nghi ngờ, đây đều là dựa theo tướng mạo của Mộng Đình và Mộng Nhi mà điêu khắc.
.- Hùng Phi! Thôi Tinh Tinh!
.Từng trận tiếng kêu sợ hãi vang lên.
.Một đám cầm thú lập tức vây qua, ngửa đầu ngơ ngác nhìn pho tượng đá, bởi vì Bạch sắc sinh tử luyến hôm nay vừa mới hết, hơn nữa còn là lấy bi kịch để kết thúc, trong lòng ai nấy đều rất thất vọng và đau thương, một pho tượng đá xuất hiện, làm cho bọn họ có loại cảm giác mất mà được lại, trong đầu không ngừng nhớ đến từng ly từng tý của Hùng Phi, Thôi Tinh Tinh, quả là phim như đời người, đời người như phim, hốc mắt cay cay.
.Lư Sư Quái đứng nơi xa kia thở dài nói:
.- Một pho tượng đá đặt ở đây, giờ thì những người này vui vẻ rồi, nhưng đối với sĩ tộc Sơn Đông chúng ta mà nói, lại như là nghẹn ở cổ họng nha.
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Bởi vậy có thể thấy được Bệ hạ vì việc Võ Chiêu Nghi, thật là tốn công tốn sức nha.
.Bọn công tử ca bây giờ nhìn thấy một cặp đôi ân ái nhau, hoặc có thể nói trong lòng mỗi người đều có một viễn cảnh, thử hỏi ai không muốn có người yêu như Hùng Phi hay Thôi Tinh Tinh, nhưng bọn họ lại quên mất thân phận của hai người.
.Lúc đầu khi Bạch sắc sinh tử luyến vừa mới trình diễn, đã khơi dậy một trận sóng to gió lớn.
.Sĩ thứ sao có thể mến nhau?
.Chẳng qua theo tiến triển của câu chuyện, mọi người dần dần bỏ qua vấn đề thân phận của hai người.
.Nhưng có một số người vẫn không thể quên, pho tượng đá này đối với sĩ tộc Sơn Đông mà nói, đó là không có thể tha thứ, nhưng dù sao cũng chỉ là một vở kịch, hơn nữa đây cũng chỉ là tượng đá, cũng không phải thật sự, cho dù không phục, ngươi có thể cắn ta nha!
.Đây cũng là từ trước tới nay, tượng đá đầu tiên về tình yêu, thậm chí có thể nói là tượng đá đại biểu cho tự do, chẳng qua tạm thời vẫn chưa có người nào nghĩ đến việc này.
.Hàn Nghệ đứng ở sau đám người, nhìn tượng đá kia, khóe miệng hơi lộ ra ý cười.
.Trương Đức Thắng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nói vài câu với Hàn Nghệ, sau đó phải đi phục mệnh.
.Mà Hàn Nghệ cũng thừa dịp tất cả mọi người đang nhìn tượng đá, lén đi tới bên bọn Lư Sư Quái, nhìn Lư Sư Quái cười nói:
.- Lư thần y, liệu có thuốc tỉnh rượu.
.Mấy người nhìn nhau cười, sau đó liền đi đến tiệm thuốc bắc Lư gia.
.Mới ngồi xuống, Hàn Nghệ liền rót một bình trà vào bụng, nhưng cảm giác vẫn không đủ, lại uống thêm vài chén.
.Vương Huyền Đạo không thể tin nổi nói:
.- Hàn tiểu ca, ta thật sự là phục ngươi rồi, ngươi sao có thể nói khóc là có thể khóc lên, rốt cuộc sao ngươi làm được?
.Ta là một tên lường gạt, khóc là cơ bản mà thôi. Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không nói như vậy, thở dài, buồn bực nói:
.- Coi lời này của ngươi, ta là sự thật cảm thấy rất thương tâm, có cảm mà, ta lại không phải nữ nhân. Làm sao có thể nói khóc là khóc được.
.Ba người đầu tiên là nhìn nhau, lập tức ha hả mỉm cười.
.Không thể nào đâu, mánh khoé bịp người của ta, làm sao các ngươi có thể nhìn ra được. Hàn Nghệ hơi nhíu mày. Ra vẻ không vui nói:
.- Các ngươi cười cái gì? Các ngươi nếu không tin có thể đi sáng tác thử, thì các ngươi sẽ biết lúc người dưới nét bút của ngươi chết, cái đau ấy là thấu cả tim gan, cảm giác sống không bằng chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận