Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 566.1: Đây là một cuộc chiến

.Lư Sư Quái nhìn cỏ trên sườn dốc có dấu hiệu bị đè, lại nhìn tiểu viện, nói: - Ta nghĩ sự việc không đơn giản như vậy.
.Hàn Nghệ đảo mắt nói: - Nói vậy là sao?
.Lư Sư Quái nói: - Nơi này không phải đường lên núi, hơn nữa không thể đi về phía này, nhưng rõ ràng là từng có người đợi ở đây, mà đứng đây vừa hay có thể quan sát được tình hình trong viện, chuyện này làm ta đột nhiên nghĩ ra tại sao Từ Sướng và Từ Lượng lại đến đây.
.Hàn Nghệ chớp mắt, nói:
.- Vì sao?
.Lư Sư Quái nói: - Nếu chúng ta giả dụ những gì Trương Minh nói mới là sự thật, vậy thì lời của Tưởng Hiến là giả, chuyện này có thể là âm mưu của Tưởng Hiến, mục đích của ông ta là để báo thù Trương Minh, còn Trương Minh trước đó từng nói, Tưởng Hiến trước đó từng giật dây ông ta giết người diệt khẩu, Trương Minh mới phái Từ Sướng và Từ Lượng đến ngăn cản Tưởng Hiến.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện này hợp tình hợp lý nha, ta nghĩ Trương Minh cũng không muốn làm lớn chuyện này. Nếu là thế, chuyện xấu của ông ta sẽ không che đậy được nữa, có thể ông ta cảm thấy sự việc vẫn chưa đến mức đó.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên ngẩn ra, nói: - Nhưng có khả năng, những gì Trương Minh nói là giả. Nếu Tưởng Hiến thật sự muốn giết đám người Hoắc Nguyên Đức, vậy Trương Minh mới là người được lợi lớn nhất, ông ta không cần hứng chịu bất cứ nguy hiểm nào, hơn nữa còn có thể che giấu chuyện xấu của mình nữa, bởi vì đám người Hoắc Nguyên Đức vừa chết, Tưởng Hiến chắc chắn sẽ không nói, cho nên Trương Minh không cần phải phái người đến ngăn cản.
.Lư Sư Quái nói: - Nhưng ông ta có thể phái người đến điều tra tin tức, cho nên rất có thể Từ Sướng và Từ Lượng có thể không phải đến ngăn Tưởng Hiến giết người, mà là xác nhận xem Tưởng Hiến có thành công không, bởi vì bọn họ vẫn luôn mai phục ở đây.
.Trịnh Thiện Hành ồ một tiếng, nói:
.- Ta hiểu, nhưng nếu đây là bố cục do Tưởng Hiến bày ra, vậy thì hành động này của Trương Minh đã mắc bẫy của Tưởng Hiến rồi.
.Vương Huyền Đạo gật đầu nói: - Đúng vậy, Tưởng Hiến giật dây Trương Minh giết người diệt khẩu, có thể chỉ là dò ý Trương Minh, mà kết quả dò ý, có thể là Trương Minh cũng muốn giết người diệt khẩu, ông ta bắt trúng tâm tư Trương Minh, cho nên trước tiên để lộ phong thanh cho Trương Minh biết ông ta muốn giết người diệt khẩu, vậy thì Trương Minh nhất định sẽ phái người đến thăm dò tin tức, mà không biết rằng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, khi đó Tưởng Hiến có thể cố ý dẫn dụ huynh đệ Từ Lượng vào trong cái bẫy của ông ta, sau đó lại giết chết bọn họ, giá họa lên người bọn họ, mượn việc này hãm hại Trương Minh.
.Trịnh Thiện Hành nghe thấy mà trong lòng sợ hãi, chỉ cảm thấy âm phong từng cơn sau lưng, nói: - Nếu thật sự do Tưởng Hiến làm, vậy thì thật đáng sợ, ngoài mặt ông ta chẳng qua chỉ là một mãng phu, không ngờ tâm tư lại tinh tế đến thế, hơn nữa còn ác độc như vậy.
.Hàn Nghệ nghe thấy cũng lắc đầu nói: - Tuy các ngươi nói rất có lý, nhưng đây chẳng qua chỉ là phỏng đoán của chúng ta, ta cũng có thể suy đoán một tình huống khác. Giả như Tưởng Hiến nói thật, vậy thì ông ta không thể nào dẫn theo Từ Sướng và Từ Lượng vào ăn cơm được, rất có thể ông ta bảo Từ Sướng và Từ Lượng mai phục ngoài cửa, sau đó nghe thấy ám hiệu thì xông vào giết người.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nhưng ba người Hoắc Nguyên Đức, Đinh Mão, La Văn đều là văn nhân, còn Tưởng Hiến lại xuất thân võ tướng, luận thân thủ, ba người cộng vào cũng không phải đối thủ Tưởng Hiến, hà tất còn làm điều thừa.
.Hàn Nghệ nói: - Cũng không thể nói vậy, dù sao trong viện cũng có bốn người cần phải giết, cho dù Tưởng Hiến có lợi hại hơn nữa, lỡ như để một người chạy mất, thì có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi, còn gây ra phiền phức lớn, để bảo đảm vạn vô nhất thất, phải dẫn theo hai trợ thủ nữa nha!
.Lư Sư Quái gật đầu nói: - Ngươi nói cũng có lý, nhưng bây giờ chí ít đã có thêm một khả năng.
.Bốn người lại nhìn xung quanh, không phát hiện bất cứ manh mối nào, liền đi đến chòi gỗ dưới chân núi.
.Binh lính vừa nãy bị Hàn Nghệ gọi lại hỏi báo cáo nghiệm thi thấy Hàn Nghệ đến, nhanh chóng tiến lên, ôm quyền nói: - Khởi bẩm Đặc phái sứ, ngỗ tác đã nghiệm thi xong, bây giờ quan nghiệm thi đang chỉnh lý lại báo cáo nghiệm thi, kính xin Đặc phái sứ đợi một lát.
.Bốn người gật đầu.
.Một lát sau, báo cáo nghiệm thi cuối cùng đã có, Hàn Nghệ cầm lấy xem. Báo cáo nghiệm thi này viết rất đúng quy củ, những gì nên viết đều viết, mấy vết thương, nằm ở những chỗ nào, vết thương chí mạng là cái nào, độ dài, độ rộng, độ sâu ước chừng của vết thương, với kỹ thuật hiện nay cũng chỉ có thể viết như thế.
.Sau khi Hàn Nghệ xem xong, lại đưa cho bọn Trịnh Thiện Hành xem.
.Nhưng đợi khi Lư Sư Quái xem xong, y đột nhiên nói: - Ta muốn đích thân đi kiểm nghiệm thi thể.
.Vương Huyền Đạo nghe thấy thì vẻ mặt chán ghét, nói: - Lư huynh, cần gì phải thế.
.Lư Sư Quái cười nói: - Ta vốn là lang trung, không coi trọng nhiều như thế. Nói đoạn, y lại nhìn sang Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Tùy ngươi, dù sao ta cũng không đi xem.
.Lư Sư Quái gật đầu, sau đó đi đến chòi gỗ kia.
.Y vừa đi, Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo đều cùng nhìn sang Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Đừng nhìn ta như thế, khi đó các ngươi cũng có mặt, trong lòng các ngươi nên hiểu rõ.
.Trịnh Thiện Hành thở dài nói: - Sao ta lại cảm thấy chúng ta đang tự tìm phiền toái vậy.
.Ba người bắt đầu trầm mặc không nói, nhưng đều mặt mày nhăn nhó.
.Ba người đợi bên ngoài thật lâu, Lư Sư Quái mới từ trong đi ra, vẻ mặt giống như có điều suy nghĩ.
.Hàn Nghệ nói: - Thời gian không còn sớm, nếu không còn chuyện gì khác, chúng ta trở về trước đi.
.Lư Sư Quái ngẩn ra, sau đó gật đầu.
.Bốn người lại đi xuống dưới núi.
.Vương Huyền Đạo vừa đi vừa hỏi: - Lư huynh, có phải huynh phát hiện ra cái gì không?
.Lư Sư Quái gật đầu, nói: - Ta cảm thấy hung thủ của vụ án này, rất có thể là Tưởng Hiến, trước đó khi ta giúp Tưởng Hiến băng bó vết thương, đã bỏ qua một chỗ vô cùng quan trọng, cho đến khi ta xem xong báo cáo nghiệm thi, mới đột nhiên nhớ ra.
.Vương Huyền Đạo nói: - Nói vậy là sao?
.Lư Sư Quái nói: - Chính là vết bầm. Mấy thi thể vừa nãy, trên người ít nhiều đều có chút vết bầm xanh tím, mà trên người Từ Lượng, Từ Sướng là nhiều nhất, còn trên người Tưởng Hiến lại chỉ có vết đao, không có vết bầm. Bọn họ đều liều mạng đánh nhau, hơn nữa căn cứ theo khẩu cung của Tưởng Hiến, lúc ban đầu ông ta vô cùng bị động, cho dù đối phương không dùng quyền cước trên người ông ta, thì ít nhiều gì ông ta cũng phải va chạm đâu đó đi, dù sao thì trên người ông ta có nhiều vết đao như vậy, nhưng ta lại không phát hiện trên người ông ta có bất cứ vết bầm nào, vết đao có thể ngụy trang, nhưng vết bầm thì rất khó, hơn nữa cũng thường bị người ta bỏ qua. Ngoài ra, Từ Lượng, Từ Sướng đều có mấy vết đao, mà xét theo khẩu cung của Tưởng Hiến, khi đó ông ta là vì cầu sinh, vậy thì nếu ông ta chém đối phương thì phải nhanh chóng bỏ chạy mới đúng, nhưng ông ta hình như có ý muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
.Ba người nghe xong đều trầm mặc không nói.
.Lư Sư Quái thấy bọn họ đều không nói lời nào, hơi sửng sốt, đột nhiên ngừng lại, nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi nhìn ta làm gì, ta rất nghiêm túc lắng nghe nha!
.Lư Sư Quái cười, nói: - Hàn Nghệ. Thật ra ta đã nhìn thấu cách nghĩ trong lòng ngươi từ lâu rồi, ta cũng hiểu ngươi đang lo lắng cái gì. Ở đây không có người ngoài, sao chúng ta không thành thật bàn bạc một chút, để tránh gây ra hiểu lầm không đáng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận