Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1208.2: Bại gia nữ vương

.- Hàn Thị lang! Hàn Thị lang!
.Chợt nghe được có người hô to.
.Hàn Nghệ trừng mắt, thấp giọng mắng: - Cái tên mắt mù!
.Lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị quản gia kia vội vàng chạy tới, không đợi hắn hỏi, liền vội vàng ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói vài câu.
.- Trời ạ!
.Sau khi nghe xong, Hàn Nghệ liên tục lau mặt, cảm thấy đủ loại bất đắc dĩ.
.Dương Phi Tuyết hiếu kỳ hỏi: - Làm sao vậy?
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Chưa kịp xuất sư, bản thân chết trước!
.Lúc Hàn Nghệ đi vào động quỷ, động quỷ do hắn tỉ mỉ tạo ra, đã khắp nơi hoang tàn, ngoại trừ đèn nến có vòng sắt bảo hộ chiếu lên trang giấy màu sắc đặc thù tỏa ra ánh sáng dọa người, thì những thứ còn lại đều bị phá thành tan nát, các loại người giả bị đánh cho đầu lăn đầy đất, vào giờ khắc này, Hàn Nghệ đã sắp khóc ra nước mắt rồi.
.- Hàn Nghệ, ngươi tới thật đúng lúc!
.Nghe thấy một tiếng ồn ào, chỉ thấy Nguyên Ưng hùng hổ lao đến, nói: - Đây là cái loại động quỷ gì a, tuyệt không dọa người, thật sự là quá không thú vị.
.Hàn Nghệ nhìn Nguyên Ưng, thấy ông ta đầy đầu mồ hôi, hiển nhiên là vừa hưng phấn xong, sau lưng ông ta còn có Tiêu Vô Y, Thôi Hồng Lăng, Thôi Tập Nhận, Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái.
.Vương Huyền Đạo thấy hắn nhìn qua, lập tức nói: - Chuyện này không có liên quan gì tới chúng ta, chúng ta chỉ là quần chúng mà thôi.
.Còn Tiêu Vô Y thì lại vẻ mặt tâm thần bất an nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đột nhiên nhìn về phía Lư Sư Quái: - Lư công tử, ta biết Nguyên bảo chủ luyện võ cả đời, có thể đao thương bất nhập.
.Lư Sư Quái hơi kinh ngạc nói: - Thân xác này là làm bằng máu thịt, sao có thể đao thương bất nhập được.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu ngươi không tin, thì chúng ta đâm Nguyên bảo chủ mấy đao xem sao.
.Lúc này đến lượt Lư Sư Quái choáng váng.
.Nguyên Ưng vừa sợ vừa giận nói: - Các ngươi ai dám.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nhìn Nguyên Ưng: - Hóa ra Nguyên bảo chủ cũng biết tức giận a? Vậy ông cho là ta thấy một màn này, thì trong lòng vui vẻ lắm sao? Nếu ta đâm ông mấy đao, rồi xin lỗi ông, ông sẽ chấp nhận sao?
.Nguyên Ưng ngẩn người, chỉ vào Tiêu Vô Y nói; - Chuyện này cũng không phải một mình ta làm ra, phu nhân của ngươi cũng có phần đấy!
.Tiêu Vô Y kích động nói: - Đấy đều là do ông khiêu khích ta trước.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu không có phu nhân ta cũng ở đây, thì không phải ta tìm đến ông, mà là Lý Tư không tìm đến ông nói chuyện đấy. Nói xong câu này, hắn lại nói tiếp; - Nhưng xin Nguyên bảo chủ hứa với ta, lần sau không được làm như vậy nữa.
.Nguyên Ưng hừ một tiếng: - Chỗ vô vị như này, sao ta còn có thể đến nữa chứ.
.- Vậy thì không thể tốt hơn được nữa! Hàn Nghệ lại nói với quản gia kia: - Phiền ngươi treo một tấm biển ở bên ngoài, thông báo là động quỷ tạm thời ngừng hoạt động.
.- Tiểu nhân biết rồi!
.Hàn Nghệ lại nhìn Tiêu Vô Y: - Phu nhân nhất định rất mệt nhỉ, giờ chúng ta đi ăn chút gì đó.
.Tiêu Vô Y cúi đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng, đi theo Hàn Nghệ ra ngoài. Mà Dương Phi Tuyết thì lặng lẽ đi đến bên cạnh Thôi Hồng Lăng, hỏi chuyện vừa xảy ra, hai nữ tử vừa nói vừa che miệng cười trộm.
.Vương Huyền Đạo cười vui sướng khi người gặp họa nói: - Xem ra Hàn Nghệ cùng nữ ma đầu này cũng thật đúng là xứng đôi nha!
.Lư Sư Quái nói: - Đây không phải là lời người quân tử nên nói.
.Thôi Tập Nhận cười ha ha nói:
.- Lư huynh, ta nghĩ Huyền Đạo đang khen Hàn Nghệ là người có thể chịu đựng điều người khác không thể.
.Vương Huyền Đạo gật đầu đồng ý.
.Ra khỏi động quỷ, Tiêu Vô Y bất an nghiêng mắt nhìn Hàn Nghệ vài lần, nàng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: - Hàn Nghệ, có phải chàng rất giận ta không?
.Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Vô Y, không đáp mà hỏi ngược lại: - Vừa rồi nàng chơi vui vẻ không?
.Trên mặt Tiêu Vô Y hiện lên vẻ xấu hổ, yên lặng không trả lời.
.Hàn Nghệ nói: - Ta hy vọng nàng có thể thành thật trả lời ta.
.Tiêu Vô Y chớp chớp mắt, đỏ mặt nói: - Thật ra rất rất vui đấy.
.- Vậy là được rồi!
.Hàn Nghệ nói: - Nếu nàng thích, ta sẽ chuyên một làm một động quỷ cho nàng, tạo điều kiện cho nàng phát tiết.
.Tiêu Vô Y hồ nghi đánh giá Hàn Nghệ, nói: - Có phải chàng đang châm chọc ta đúng không.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Đương nhiên không rồi, ta rất nghiêm túc, năm đó Chu U Vương vì có được một nụ cười của Bao Tự, mà không tiếc phong hỏa hí chư hầu, ta tuy không đạt được tới cảnh giới ấy, nhưng nếu động quỷ có thể đổi được một hồi vui vẻ của phu nhân, thì ta cho rằng rất đáng giá, sao ta có thể vì chút tục vật này mà tức giận với nàng chứ.
.Tiêu Vô Y ngây người một lúc lâu: - Thật sự?
.Hàn Nghệ cười khổ nói; - Chẳng lẽ nàng cảm thấy trong lòng ta nàng không bằng cả chút tiền này sao?
.Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ thật sự không giống như đang nói đùa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhếch miệng cười: - Xây động quỷ cho ta thì không cần, nếu không thì thế này, bổn quận chúa quyết định giúp chàng sửa lại động quỷ này, vừa rồi lúc ta xông vào động quỷ, ngược lại nghĩ ra không ít sáng kiến, coi như bồi thường chàng một chút đi.
.Hàn Nghệ rưng rưng nói: - Ta sắp cảm động phát khóc rồi.
.Vừa dứt lời, bỗng nhiên bả vai bị người vỗ một cái, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nguyên Ưng tủm tỉm cười nhìn hắn: - Hàn Nghệ, ngươi cũng phải cảm tạ ta nha!
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Nguyên bảo chủ dự tính tiếp tục đề tài đao thương bất nhập vừa rồi sao?
.- Ai! Ta không nói chuyện kia. Nguyên Ưng lắc đầu, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn về sau, nhỏ giọng nói: - Ngươi có biết về Âm Dương Luận của Đạo gia không?
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Hơi nghe qua chút.
.Nguyên Ưng liếc nhìn Tiêu Vô Y, cười hỏi: - Vậy ngươi cảm thấy tiểu muội ta am hiểu nhất là gì?
.Hàn Nghệ không yên lòng liếc nhìn Tiêu Vô Y, cẩn thận nói: - Không biết vì sao Nguyên bảo chủ hỏi vậy?
.- Ngươi trả lời ta trước đi.
.Hàn Nghệ không đáp, Tiêu Vô Y lại giành trước trả lời: - Tiểu muội ông ngoại trừ kiếm được chút tiền, thì còn có tài năng gì.
.- Nói rất hay! Chính là kiếm tiền.
.Nguyên Ưng cười ha ha nói: - Hàn Nghệ, ngươi xem đi, Vô Y phá gia, đó là không người nào so được, mà trình độ kiếm tiền của tiểu muội ta, chỉ sợ cũng gần bằng ngươi, một kiếm một phá này không phải là cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống với Âm Dương Luận đến kỳ diệu sao, nếu hai người thiếu một, chỉ sợ ngươi sẽ tráng niên mất sớm mất, ngươi xem có phải nên cảm tạ ta hay không. Tuy nhiên tương lai ngươi nên để cho tiểu muội ta cầm quyền, nếu không...
.- Nguyên Ưng, ông là tên khốn kiếp, hôm nay lão nương nhất định phải làm thịt ông.
.Vô Y tỷ lập tức nổi giận, Nguyên Mẫu Đơn cùng với hậu cung chi mẫu chính là tử huyệt của nàng! Đầu tiên dùng một tay đẩy Hàn Nghệ ra, rồi tung một cước đá vào Nguyên Ưng.
.Nguyên Ưng đương nhiên sẽ không đánh nhau với Tiêu Vô Y, ông ta bỏ chạy, nhưng vẫn không quên gọi với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, có thấy không, ngươi từng giây từng phút đều cần người bảo hộ đấy.
.Ông ta nói thật đúng là có đạo lý a! Hàn Nghệ chớp chớp mắt, chợt thấy hai ánh mắt linh hoạt sắc bén phóng tới, định thần nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Vô Y đang lạnh lùng nhìn hắn.
.- Chàng đang suy nghĩ gì? Tiêu Vô Y thản nhiên hỏi, nhưng ánh mắt nàng lại như đao kiếm.
.Cũng may tố chất tâm lý của Hàn Nghệ đủ vượt qua thủ thách, hắn cười ha ha nói: - Đừng ngốc! Ta mà cần Mẫu Đơn kiếm tiền cho nàng phá sao? Đây quả thực là sỉ nhục ta. Vì sao ông trời cho ta năng lực kiếm tiền, đó chính là để cho nàng phá, chỉ cần nàng vui vẻ, ngàn vàng vạn vàng, ta đều không tiếc, hơn nữa còn có thể thúc đẩy tiêu dùng nữa chứ.
.- Thế thì còn tạm được!
.Tiêu Vô Y gật đầu, bỗng nhiên ngẩn ra, hỏi: - Chàng nói cho rõ, ai phá gia nào?
.- Ách!
.Hàn Nghệ rất là khó xử nhìn Tiêu Vô Y: - Nhưng nếu nàng không phá gia, thì ta kiếm nhiều tiền vậy làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận