Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 630-2: Nữ Đế và Nữ Đế.

.Võ Mị Nương trầm mặc một lúc lâu mới nói: - Vậy nếu như ta không gật đầu thì sao?
.Không hổ là Nữ Đế, tố chất tâm lý quả nhiên đủ cứng rắn. Hàn Nghệ thấy trong mắt Võ Mị Nương tựa như giếng nước yên tĩnh, ngữ khí vẫn bình thản, lòng thầm kính nể, dù gì nàng vẫn là một nữ nhân, nói:
.- Vậy ta đương nhiên sẽ chôn kín thông tin này trong bụng, dù chết cũng không tiết lộ ra nửa lời.
.Võ Mị Nương khẽ mỉm cười, hỏi:
.- Làm thế nào ngươi biết được?
.Quả nhiên không sai! Hàn Nghệ trả lời: - Tưởng Hiến.
.- Gần như vậy sao? Võ Mị Nương có vẻ hiếu kỳ hỏi.
.Hàn Nghệ khẽ gật đầu: - Ừ. Nhưng ta vẫn còn hoài nghi, hiện tại Trần Thạc Chân đã là mối nguy cho tính mạng ta, ta nhất định phải đánh trả, nhưng ta sợ hoài nghi của ta là thật, bởi vậy ta tới hỏi Chiêu Nghi trước một chút, nếu ta nghi ngờ không đúng, nói với Chiêu Nghi trước một tiếng cũng không hại gì.
.- Thế nhưng theo ta biết, hình như Trần Thạc Chân còn từng cứu ngươi một mạng.
.- Đúng vậy, ta rất cảm kích ơn cứu mạng của nàng ta, ta và nàng ta cũng từng trao đổi, nhưng nàng ta không đồng ý buông tha cho ta, lại luôn ở phía sau ngấm ngầm giở trò, hiện tại ta đang gặp áp lực trên mọi phương diện, thật sự không có thời gian bận tâm, hành động của ta cũng chỉ là bất đắc dĩ.
.- Ta hiểu rồi. Võ Mị Nương khẽ gật đầu, mời: - Ngươi ngồi xuống trước đi!
.- Vâng!
.Đợi sau khi Hàn Nghệ ngồi xuống, Võ Mị Nương mới thở dài nói: - Ngươi biết không, ta từng ở Cảm Nghiệp Tự xuất gia làm ni.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Võ Mị Nương tiếp lời:
.- Lúc ấy ta ở Cảm Nghiệp Tự không nơi nương tựa, chịu hết người này đến người khác khi dễ, cuộc sống tăm tối ngột ngạt cứ trôi qua như vậy, mãi đến một ngày, ta ra bờ sông gánh nước, trên đường gặp phải mấy gã thiếu gia ăn chơi uống rượu say, bọn chúng có ý đồ xúc phạm ta, khi đó ta hoàn toàn không có cách nào phản kháng, đúng lúc này, một ni cô bỗng nhiên xông ra, giáo huấn mấy gã đó một trận và cứu ta. Ni cô này pháp danh Tuệ Giác, chính là Trần Thạc Chân hôm nay, từ đó về sau, nàng luôn bảo vệ ta, không để những ni cô khác ức hiếp ta, cũng bởi vậy chúng ta tình như tỷ muội, nhưng về sau này, nàng đã rời khỏi Cảm Nghiệp Tự.
.Kể đến đây, đôi mắt nàng đã ngấn lệ mông lung,
.- Chuyến đi này bặt vô âm tín, sau này nhập cung rồi ta vẫn luôn tìm kiếm nàng, hy vọng có thể báo đáp ân tình, đến tận lúc ta nghe nói Trần Thạc Chân khởi binh tạo phản, một lần ta còn từng cho rằng Trần Thạc Chân này không phải là Trần Thạc Chân ta biết, vì Trần Thạc Chân ta biết luôn ôm vào lòng chuyện bất công của thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, nhiệt tình với tất cả mọi người, nàng từng giúp đỡ vô số người, không thể nào có chuyện khởi binh tạo phản, nhưng trong thâm ta vẫn có chút thấp thỏm. Cho đến khi Trần Thạc Chân giả trang làm cung nữ trà trộn vào cung, ta mới biết hai nàng ấy là cùng một người.
.Hàn Nghệ nghe được thầm kinh hãi, Trần Thạc Chân này thật đúng là lớn mật, còn dám trà trộn vào trong cung. Nhưng nghĩ đến lúc trước, Dương phủ dốc toàn lực truy đuổi, nàng còn dám đi, còn có cái gì có thể ngăn cản nàng ta.
.Võ Mị Nương thở dài: - Nàng nói nàng đã đến bước đường cùng, hi vọng ta co thê giúp đỡ nàng. Bất kể nói thế nào, ngày xưa nàng đã cứu ta một mạng, cũng từng giúp ta vô số lần, nếu như không có nàng, ta sẽ không có ngày hôm nay, hơn nữa ta cũng biết nàng bất đắc dĩ mới giẫm lên con đường này, thật sự ta không đành lòng thấy chết mà không cứu, nhưng ta cũng không dám giữ nàng trong cung, vì vậy đã bí mật đưa nàng xuất cung, tìm một nơi ẩn nấp, giúp nàng có thể ở lại sinh sống.
.- Thì ra là vậy!
.Hàn Nghệ khẽ gật đầu, nói: - Chiêu Nghi trọng tình trọng nghĩa, thật sự làm cho người ta bội phục, hơn nữa ta cho rằng Chiêu Nghi làm vậy rất đúng, từ đầu đến cuối Trần Thạc Chân là ân nhân cứu mạng Chiêu Nghi, nếu như Chiêu Nghi trở mặt tố cáo nàng ta, thực ra cũng không thể nói được, nhưng nếu nói chọn cách chẳng quan tâm, e rằng Trần Thạc Chân đến bước đường cùng vẫn sẽ tiếp tục nhiễu loạn dân chúng, hành động này có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
.Võ Mị Nương cười nói:
.- Ngươi thật thông minh, lúc ấy ta cũng nghĩ như vậy. Kỳ thật ta cũng hiểu rõ ân oán giữa các ngươi, đã khuyên nàng nên buông mối thù này, thỉnh cầu nàng hãy giúp ngươi nhiều nhất có thể nếu ngươi gặp chuyện ngoài ý muốn, nàng dù không nói sẽ buông bỏ thù hận, nhưng đã hứa không tổn thương tính mạng ngươi, cũng không làm hỏng chuyện của ngươi. Ta tin nàng sẽ không làm bất cứ điều gì gây tổn hại cho ta, vì nếu có xảy ra chuyện gì với ta, nàng cũng sẽ lâm vào tuyệt cảnh.
.Hàn Nghệ cười nói: - May mà như vậy, nếu không phải không thể bỏ đi cái mạng này, ơn cứu mạng của Chiêu Nghi, Hàn Nghệ suốt đời khó quên.
.Võ Mị Nương cũng cười: - Lúc ấy ta chỉ nói như vậy, cũng chưa từng mong đợi nàng giúp được gì cho ngươi, nhưng không ngờ lại cứu mạng ngươi, thật ra nếu nàng không cứu thì ta cũng không có lý do gì trách nàng, mà nhắc đến ân cứu mạng, lúc ở Vạn Niên Cung ngươi thật sự đã cứu mạng ta.
.- Đây chính là bổn phận của thần tử.
.Hàn Nghệ khẽ gật đầu, nói: - Kỳ thật giữa ta và nàng ta không phải là thâm thù đại hận, ta cũng không muốn tiếp tục đấu với nàng ta nữa, chỉ cần nàng ta gật đầu một cái, ta không có lý do gì hao phí tinh lực thêm, dù sao còn có rất nhiều việc đang chờ ta, nhưng nàng ta luôn làm phiền không tha, vấn đề là liên quan đến những người bên cạnh nên khiến ta vô cùng buồn bực, ta thật sự không biết nên làm sao bây giờ.
.Võ Mị Nương gật đầu cười nói: - Nàng ta đã khiến ngươi phiền não như thế thì ta sẽ ra mặt thu xếp việc này, ngươi cứ yên tâm đi.
.- Vậy thì vô cùng cảm tạ.
.Hàn Nghệ đứng dậy chắp tay thành quyền rồi nói: - Đa tạ Chiêu Nghi đã tín nhiệm ta, ta chắc chắn sẽ không làm cho Chiêu Nghi thất vọng.
.Võ Mị Nương cười nói: - Là ta nên cám ơn ngươi đã đến đây báo việc này cho ta trước, ta chỉ sợ nếu như ngươi nhất thời kích động sẽ chạy đến chỗ bệ hạ. Nói đến đây, nàng khẽ nhăn trán. Đột nhiên hỏi: - Phải rồi, chuyện học viện lo liệu như thế nào?
.Hàn Nghệ cười trả lời: - Cũng không chênh lệch lắm, hết mùa xuân hẳn là có thể nhập học.
.Võ Mị Nương cười hài lòng: - Thật vất vả cho ngươi rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Thực ra về đại thể thì vi thần không làm gì cả, Chiêu Nghi xuất tiền xuất đất xuất nhân lực, vi thần quá lắm cũng chỉ bỏ ra chút chủ ý mà thôi, nào đã nói tới vất vả. Đúng là trong tăm tối lại có thiên ý.
.Hàn Nghệ đã hoàn toàn không ngờ rằng, hai vị nữ đế này, ngoài việc có bộ ngực rất lớn rất đẹp ra, lại còn có cả mối liên hệ bên trong này.
.Điều này cũng khiến Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất thú vị, chính là ở chỗ Võ Mị Nương cuối cùng xưng đế, Trần Thạc Chân có làm ra được hiệu quả gì không? Hàn Nghệ cảm thấy ít nhiều gì Võ Mị Nương cũng bị ảnh hưởng bởi Trần Thạc Chân. Dù sao Trần Thạc Chân cũng là người phụ nữ đầu tiên xưng đế trong lịch sử, lại còn xưng là Văn Giai Hoàng đế. Tuy rằng thời gian trị vì ngắn ngủi, nhưng vừa vặn lại đúng vào thời kì Võ Mị Nương được sinh ra, điều này khẳng định là có ảnh hưởng rất lớn tới Võ Mị Nương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận