Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 857.1: Ai vô sỉ hơn?

.- Ai.
.Hàn Nghệ thở một hơi thật dài, việc này quả thật là khiến hắn có chút đau đầu. Kỳ thật ở cổ đại cùng lắm cưới vài người, cũng chẳng có gì là không bình thường. Tùy Văn Đế, Dương Tư Huấn, Phòng Huyền Linh những người này lại khác, ở hậu thế thì bọn họ đáng được tán thưởng, tuy nhiên bọn họ đều một thê nhiều thiếp, thiếp xuất thân không bằng thê, điều này là đương nhiên, bởi vậy trong nhà chỉ có một chủ mẫu, mà vấn đề của Hàn Nghệ là ở chỗ, ba nữ nhân bên cạnh hắn, ai ai cũng đều là con gái của các nhà quý tộc cao cấp, hơn nữa tính cách đều vô cùng độc lập. Mấu chốt không phải là ba người các nàng, mà là gia tộc đằng sau các nàng, việc này thật khó mà giải quyết.
.Cho nên mới nói nam nhân xuất sắc, chắc chắn sẽ có một vài khổ não mà người khác không có cách nào tưởng tượng được.
.- Chỉ một Nguyên Mẫu Đơn thôi, mà chàng cũng không thu phục được, xem ra chàng không xem binh thư là rất đúng.
.Khóe miệng Tiêu Vô Y giương lên, tiếp tục châm chọc khiêu khích.
.Người phụ nữ này, thật sự là giậu đổ bìm leo. Hàn Nghệ tức giận nói:
.- Chuyện này không phải đều tại nàng.
.Tiêu Vô Y trừng mắt, nói: - Chàng dựa vào cái gì mà trách ta?
.Hàn Nghệ ủy khuất nói: - Nếu không phải tại nàng mỗi ngày ở nhà đều ức hiếp ta, ta cũng sẽ không e ngại nữ nhân như vậy, nam nhân chí khí như ta cũng đều bị nàng chèn ép không sót lại chút gì. Hàn gia gia pháp của ta cũng đều hữu danh vô thực rồi. Thầm nghĩ, tốt xấu gì năm đó cũng được coi là lãng tử tình trường, từ sau khi gặp nàng, phương diện này của ta càng ngày càng bị bó tay bó chân mà, hoàn toàn không thả ra được, thanh lâu cũng không đi, chuyển thành đến khuê phòng, thật sự là quá thảm.
.Tiêu Vô Y nghe vậy thiếu chút nữa hộc máu, trước kia trên miệng nàng không chiếm được phần thắng, thì còn có thể dùng uy lực để đe dọa, từ sau khi gặp nhau ở Trường An, phương diện vũ lực nàng cũng đều bị Hàn Nghệ "ức hiếp", lúc này vội la lên: - Đến tột cùng là ai khi dễ ai, từ lúc mới bắt đầu chính là chàng ức hiếp ta, hiện giờ chàng ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ta cũng không hề nói gì chàng, chàng lại vẫn trả đũa, chàng chàng đêm nay trở về ngủ.
.- Đưng đưng đừng!
.Hàn Nghệ lập tức bị dọa đến ngây ngốc, trừng phạt lớn nhất giữa phu thê, không gì qua được chuyện thê tử không cho trượng phu lên giường, liền thật thà chất phác cười nói: - Ta chính là mở miệng nói giỡn thôi, Vô Y nàng đại nhân đại lượng, lòng ta vô cùng cảm kích, ha ha!
.- Đức hạnh!
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái, qua một lát, lại hỏi: - Mẫu Đơn tỷ nói cái gì vậy?
.Hàn Nghệ thở dài:
.- Nàng hiểu nàng ấy như vậy, sợ là đã sớm đoán được nàng ấy nói như thế nào rồi.
.Tiêu Vô Y lập tức cười khanh khách nói: - Sớm biết có ngày hôm nay, hà cớ gì có lúc đầu.
.Hàn Nghệ sửng sốt, vội hỏi: - Này, lời này của nàng không đúng nha, ta nhớ ban đầu là nàng giật giây ta đấy.
.Tiêu Vô Y sa sầm mặt nói: - Ta hiện tại hối hận rồi, không được sao?
.- Được!
.Hàn Nghệ gãi mu bàn tay nói: - Hiện tại nàng đứng ở điểm cao của đạo đức, nàng nói như nào chính là như thế, ta đâu có quyền lên tiếng.
.Tiêu Vô Y trừng mắt nhìn, nghĩ thầm, đúng nha, trước kia ta nói không lại hắn, hiện giờ ta chỉ cần đem chuyện này ra nói lại một lần, hắn liền không nói được gì, hì hì.
.Hàn Nghệ nhìn nàng ánh mắt chuyển loạn, không khỏi có chút ý sợ hãi, nói:
.- Nàng đang suy nghĩ điều gì, cười gian trá như vậy.
.- Không không có gì.
.Tiêu Vô Y tâm thần ngừng bay bổng, nói: - Ta đã nói ta cần phải ra mặt.
.Hàn Nghệ nói: - Không phải ta không cho nàng ra mặt, chỉ là ta cảm thấy việc này nên do chính miệng ta nói cho Mẫu Đơn.
.Tiêu Vô Y bát quái nói:
.- Vậy tỷ ấy có hung hăng đánh cho chàng một trận hay không.
.Nàng cho là nàng ấy giống nàng sao! Hàn Nghệ nói nửa đùa nửa thật nói: - Nàng ấy dùng đầu đập vào đầu của ta, có tính không?
.Tiêu Vô Y bụm miệng nói: - Đáng sợ như vậy sao!
.Nàng thế cũng quá khiêm nhường rồi. Còn đáng sợ hơn nữa, chỉ sợ cũng không bằng một phần vạn của nàng thôi! Hàn Nghệ lau mồ hôi lạnh một cái, nói:
.- Việc này thì có gì đáng sợ, ta thà rằng để nàng ấy đụng ta vài cái, cũng không muốn nàng ấy mang cả hai đại hán cơ thể đầy lông lá xông vào phòng tắm xem ta tắm rửa.
.Tiêu Vô Y cười khúc khích, lập tức lại mấp máy môi, nhưng vừa nghĩ tới tiếng kêu rên kia, không khỏi khanh khách cười.
.Oa! Cười vui vẻ như vậy! Thật cho rằng ta sợ nàng sao!
.Thân thể Hàn Nghệ lúc này chấn động, trực tiếp dùng bờ môi của mình chặn lại, lửa nóng nơi đầu lưỡi tiến quân thần tốc.
.Tiêu Vô Y hai mắt trợn tròn, thân mình mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã vào lòng Hàn Nghệ, đây là sát chiêu nha. Hàn Nghệ tuy rằng phong lưu không còn, nhưng kĩ thuật thì vẫn ở, trôi qua một lúc, nàng mới kịp phản ứng, dùng sức đẩy ra Hàn Nghệ, hai má đỏ lên, nhìn chung quanh một chút, lại hướng tới Hàn Nghệ nói: - Chàng muốn chết sao, nếu có người thấy, ta ta còn mặt mũi nào gặp người khác.
.- Ai kêu nàng cười vui vẻ như vậy. Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Ta đã quyết định, từ hôm nay trở đi ta không làm quân tử.
.Tiêu Vô Y phì nói: - Chàng đã bao giờ làm quân tử?
.Hàn Nghệ ngẫm lại, cũng có chút sức lực không đủ, khó thở nói: - Vậy ta đây không làm tiểu nhân, như thế là được rồi chứ.
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói: - Chàng đến tiểu nhân cũng không làm, vậy chàng còn có thể làm cái gì?
.Shit! Nàng còn tưởng là thật! Hàn Nghệ cười xấu xa nói: - Lưu manh!
.Tiêu Vô Y khuôn mặt đỏ lên, xì nói: - Hạ lưu!
.Hàn Nghệ vỗ tay ra tiếng, cười ha hả nói: - Hay lắm! Hay lắm! Tinh túy của lưu manh chính là hạ lưu.
.Tiêu Vô Y xì một tiếng khinh miệt: - Mặc kệ tên lưu manh chàng. Nói xong đứng dậy bươc đi.
.- Đợi một chút, ta còn chưa bắt đầu giở trò lưu manh mà! Nữ nhân này thật là, bỏ đi, tắm xong tiếp tục đùa giỡn vẫn chưa muộn.
.Trong phòng tắm tràn ngập nhiệt khí.
.- Ôi! Vô Y cũng thật là, ta là nam nhân một lòng như vậy, sao lại làm loạn chứ. Cứ cho là nàng không sắp xếp hai thiếu nữ cho ta, nàng cũng có thể cho ta hai cô bé mập để xoa bóp. Bác gái cũng được, chỉ là mát xa thôi mà. A thùng gỗ tắm chẳng ai đấm bóp cho vài cái thật là nhàm chán! Nhàm chán !
.Hàn Nghệ một thân một mình ngồi ở trong một cái thùng gỗ to đựng đầy nước ấm, đầu ngửa ra sau mặt hướng lên, oán trời oán đất oán Vô Y các loại, trôi qua một lát, hắn chợt phát hiện trong hơi nóng dường như có một người đang đứng, lúc này hắn sợ tới mức tóc gáy dựng đứng cả lên, cái mông vừa chuyển, xoay người lại, quát: - Người nào?
.Vừa thấy lại là thân ảnh thô to hùng tráng kia, không khỏi mắng: - Ta. Mẹ kiếp! Sao ngươi còn dám tới! Cut ra ngoai, bằng không ta làm thịt ngươi.
.- Vậy ngươi thử nhìn một chút!
.Chỉ nghe thấy một thanh âm trầm thấp.
.Thanh âm này thật quen tai! Hàn Nghệ một tay xua xua nhiệt khí, mắt nhìn lên, kinh hô: - Nguyên bảo chủ!
.Người tới chính là Nguyên Ưng.
.- Ngươi rốt cục đồng ý lộ diện rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận