Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 735: Sách lược đại xung kích

.Hàn Nghệ không chỉ một lần biểu đạt qua ý tứ, chính là trách nhiệm của ta là cho các ngươi kiếm tiền, hắn cũng đã nói được thì làm được, vì sao đám thương nhân này lại ủng hộ hắn như thế, bị hắn đánh bại chỉ là một nguyên nhân, nhưng nếu chỉ như thế, cùng lắm cũng chỉ là giận mà không dám nói gì, mà nguyên nhân thục sự không phải thế, sự thật chính là trong lòng những thương nhân này khâm phục Hàn Nghệ, cảm thấy lăn lộn cùng hắn, thì việc buôn bán của chính mình có thể càng làm càng lớn, nhất là thương nhân ở ngõ Bắc, luôn vui lòng phục tùng Hàn Nghệ.
.Bởi vậy nếu Hàn Nghệ nói tin xưởng may thành công cho bọn họ, thì cũng là phù hợp với tác phong trước sau như một của Hàn Nghệ thôi.
.Tại sao Hàn Nghệ lại phải làm như vậy đâu?
.Đây chính là vấn đề về thị trường của cả một nước đấy.
.Nhìn từ góc độ buôn bán, hiện giờ triều đường là một hệ thống buôn bán phong bế, ngươi chơi của ngươi, ta chơi của ta, giữa mọi người không có liên hệ, thương đội Giang Nam chạy đến Trường An, đến Lạc Dương, chỉ có chút xíu hàng hóa, chủng loại hàng hóa cũng đều là một ít thổ đặc sản, năm nay coi như là nhiều hơn một ít. Làm thế tuy rằng vẫn có lợi nhuận, nhưng lại khuyết thiếu tính cạnh tranh, thương phẩm khuyết thiếu tính toàn quốc hóa, dân chúng Trường An đều mặc phục sức xinh đẹp, nhưng rất nhiều dân chúng ở các châu quận khác vẫn mặc vải xám áo tang, hơn nữa giá cả không khác nhau nhiều, những điều này đều do thương phẩm địa phương không phát đạt đấy.
.Hơn nữa cứ để như vậy, sẽ khuyết thiếu tính cạnh tranh, tất cả mọi người dậm chân tại chỗ.
.Qua đại hội giao lưu mậu dịch lần này, Trường An thôi đã không thỏa mãn được khẩu vị của Hàn Nghệ rồi, hắn nhất định phải khai thông thị trường của cả nước, biện pháp duy nhất, chính là vận chuyển thương phẩm, lợi dụng thương phẩm của chính mình đi tấn công nền mậu dịch khắp các nơi, như vậy có thể thúc đẩy thị trường cả nước giao lưu, mang đến tiến bộ lớn cho toàn quốc.
.Như vậy điều đầu tiên cần có, đó là ngươi phải có được đầy đủ thương phẩm, như vậy mới có thể đi tấn công thị trường nơi khác được, thế tất phải thủ công công trường hóa, trước mắt xưởng vẫn là gia đình hóa, sư phụ dẫn theo vài tên đồ đệ làm mò, tốn thời gian tốn sức lực lại tốn cả tiền, sức sản xuất hạ thấp xuống đáy, thật sự là không đề cập tới cũng thế.
.Một quốc gia giàu có cùng phát đạt, không nằm ở chỗ tiền tiết kiệm của dân chúng có bao nhiêu, đó đều là biểu hiện giả dối thôi, mấu chốt là ở chỗ sức mua của đám tiền tiết kiệm đó, quốc gia phát đạt, là nằm ở có thể cho dân chúng hưởng thụ đời sống vật chất như thế nào, thương phẩm giá rẻ mới là tiêu chuẩn cho một quốc gia hùng mạnh, để làm được điều này thì đồng dạng cũng cần đại lượng sản xuất thương phẩm đấy.
.Những thương nhân này đi vào Xưởng may, thật đúng là được mở rộng tầm mắt, có trên trăm người phụ nữ ngồi công tác bên trong, sư phụ hay đồ đệ gì không hề có, là một hình thức sản xuất hoàn toàn mới, đám phụ nữ này chỉ quen tay việc thêu thùa, mỗi ngày đều ngồi làm chuyện lặp đi lặp lại, không có quá nhiều hàm lượng kỹ thuật.
.Đại não chân chính của xưởng may nằm ở bộ phận thiết kế, thiết kế xong kiểu dáng, rồi giao cho người phía dưới, người phía dưới lại căn cứ vào bản thiết kế, chế định ra hình thức dây chuyền sản xuất, còn đám phụ nữ này cũng chỉ quản làm thôi.
.Hiện giờ bộ phận thiết kế của Xưởng may đã có đến năm mươi người, mà năm mươi người này đều là những người phụ nữ ở giai tầng thấp nhất đi lên, nhưng hiện tại tiền lương mỗi tháng của bọn họ thấp nhất đều có một xâu tiền, bởi vậy bộ phận thiết kế của Xưởng may trở thành mục tiêu phấn đấu của tất cả phụ nữ trong Xưởng may đấy, khi các nàng đồng thời làm việc, thì đều học tập thêm, ai cũng muốn kiếm được nhiều tiền hơn.
.Còn có năm người là nhà thiết kế chính, năm người này chủ yếu vẽ ra bản vẽ, những người này do tự tay Trịnh Thiện Hành bồi dưỡng ra, tiền lương đã lên tới năm quan tiền, bổng lộc thấp nhất của quan viên triều Đường là mười năm quan tiền, đây là lần đầu tiên tiền lương của thợ thủ công lại vượt qua tiền lương của quan viên, phúc lợi đãi ngộ cũng tốt hơn nhiều so với đám tiểu quan cửu phẩm, ngày lễ ngày tết còn được thưởng thêm giò, không nói chuyện đấy, thì hiện giờ người ta ăn mặc đều là lăng la tơ lụa, bảy ngày nghỉ một ngày, trượng phu của các nàng ấy cũng không quá muốn làm ruộng nữa rồi, đều tính toán lại đây lăn lộn cùng các nàng, ta cực khổ vất vả làm một năm, so ra còn kém tiền lương một tháng của ngươi, chuyện này thất sự là quá lừa gạt rồi.
.Sau khi những thương nhân này biết được, thật sự là muốn che mặt khóc rống, tiền lương của một người ở đây đã cao hơn tổng tiền lương bọn họ trả cho thủ hạ rồi, thế này còn chơi kiểu gì nữa?
.Bọn người Ngụy Thanh cũng dần dần hiểu được, vì sao bọn họ không thể lôi kéo thương nhân của Xưởng may và ngõ Bắc đi được rồi
.Kỳ thật đây cũng chưa đáng gì, Hàn Nghệ không có dẫn bọn họ đi thăm Tân gia thôn, lãnh đạo của đám thợ tạo giấy, tiền lương là tám quan, lãnh đạo xưởng nước hoa, tiền lương tận mười quan, đương nhiên những người này đều là thân tín của Hàn Nghệ, phải ngàn chọn vạn tuyển mới chọn ra được, hơn nữa còn trải qua quá trình giáo hóa tư tưởng nhất định, cam đoan bọn họ tuyệt đối trung tâm, bọn họ đều năm giữ một phần bí phương của Hàn Nghệ đấy.
.Sau khi Tự do chi mỹ xuất hiện, tất cả các thương nhân bán quần áo trong kinh thành đều đóng cửa, không có ngoại lệ, đây hoàn toàn do đấu không lại thôi, đồ của người ta vật đẹp giá rẻ mà, sau đó Hàn Nghệ lại thu nạp hết bọn họ lại đây, chỉ là bởi vì mua có ít thợ may, cho nên không khiến cho quá nhiều người chú ý, kỳ thật thì Tự do chi mỹ đã tuyệt đối lũng đoạn thị trường rồi.
.Lúc Hàn Nghệ theo chân giới thiệu cho bọn họ, thì cũng giảng thuật những đạo lý này, lại lấy ví dụ về phường rượu làm kiểu mẫu, nói cho họ biết cách chuyển hình sang làm phân xưởng thủ công như thế nào.
.Sau một chuyến đi này, đối với những thương nhân ở đây, đạt được của cải, quả thực không thể cân nhắc bằng tiền vàng được.
.Đạo lý rất đơn giản, xưởng của ta sản xuất số lượng nhiều, vật đẹp giá rẻ, một khi tiến lên, thì ngươi cứ chờ đóng cửa đi, chờ khi ngươi đóng cửa rồi, thì ta sẽ nuốt cả ngươi, vậy thì ta có thể lũng đoạn thị trường rồi.
.Rất nhiều thương nhân đều động tâm.
.Sau khi đi thăm viếng xong, những thương nhân này lập tức trở về, riêng Hàn Nghệ vẫn chưa rời đi, mà là đi tới “Văn phòng chủ tịch” của Xưởng may, kỳ thật chính là một gian tiểu lầu các cực kỳ đơn giản, đây cũng là do Trịnh Thiện Hành quá keo kiệt, nguyên bản còn chuẩn bị một phòng nhỏ rộng hơn một trượng, chuyển vào mấy cái ghế gỗ nữa là xong, là do Hàn Nghệ quyết liệt yêu cầu phải làm một tiểu lầu các ra đấy.
.- Bọn họ đều đi rồi?
.Trịnh Thiện Hành thấy Hàn Nghệ đi lên, lập tức hỏi. Kỳ thật sáng sớm y đã tới đây xem xét các khoản mục rồi.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.- Vậy ngươi nói bọn họ đều sẽ nghe theo những gì ngươi nói mà làm sao?
.- Người thông minh, tự tin, can đảm sẽ làm, ngược lại thì không. Hàn Nghệ vân đạm phong khinh nói: - Thứ này còn phải chú trọng quyết đoán, phải đủ gan lớn đấy, người nhát gan thì chỉ có chờ chết đói thôi.
.Trịnh Thiện Hành tự giễu bảo: - Nếu không gặp được ngươi, ta khả năng chính là người sau.
.Hàn Nghệ lắc đầu.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ngươi cũng đừng khen ta nữa, ta vẫn luôn tự hiểu lấy mình đấy.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải muốn khen ngươi, ta chỉ muốn nói là không phải có khả năng, mà là nhất định ấy. Bởi vì tự bản thân ngươi không có khát vọng gì với tiền tài, mà là xuất phát từ thiện tâm của ngươi, bởi vậy tiền đối với ngươi, cũng không quá quan trọng, trước kia ngươi không phải là một thương nhân đủ tư cách, đây chỉ là nghề phụ của ngươi mà thôi.
.Trịnh Thiện Hành cười khổ nói:
.- Ta xem như bị ngươi nhìn thấu rồi.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Quân tử thẳng thắn vô tư, nhìn thấu ngươi cũng không phải việc gì khó, tuy nhiên, trên đời này không có mấy người có thể được như Trịnh công tử đâu, người có thể để người khác dễ dàng nhìn thấu, cũng không phải chuyện xấu gì, người làm được điểm này, sẽ sống cực kỳ thoải mái, khoái hoạt.
.- Ngươi đây là khen ta ư.
.Trịnh Thiện Hành cười ha ha nói:
.- Chúng ta vẫn là nói chuyện chính sự đi.
.Hàn Nghệ hỏi: - Ngươi suy tính như thế nào rồi?
.Trịnh Thiện Hành cười khổ bảo: - Nói thật, cũng không phải ta không muốn, chỉ là lập tức phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, có chút luyến tiếc, đến tận hôm qua ta vẫn đều còn có chút do dự, nhưng hôm nay ta tới đây thị sát một chuyến, lúc này mới có quyết định.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi:
.- Đây là vì sao?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Bởi vì đám phụ nữ ở đây.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Ngươi chừng nào thì có hứng thú với phụ nữ vậy.
.Trịnh Thiện Hành tức giận trừng mắt nhìn hắn.
.- Thật có lỗi, thật có lỗi! Thế đám phụ nữ này sao lại có liên quan gì đến quyết sách trọng đại như thế vậy?
.Hàn Nghệ hoang mang hỏi.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nguyên bản đám phụ nữ này mỗi ngày đều hao tổn tinh thần lo cho một ngày ba bữa, nhưng hiện giờ các nàng không cần phải lo lắng điều này nữa, có câu là cho người ta con cá không bằng cho cái cần câu, Xưởng may của chúng ta mở ở nơi nào, thì tự nó đã là một chuyện tốt rồi.
.Xem ra muốn dùng ích lợi để đả động y, thật đúng là không thể dùng được đâu. Trong lòng Hàn Nghệ cười khổ một hồi, ngoài miệng lại nói: - Cuối cùng ngươi cũng nghĩ rõ ràng rồi.
.Trịnh Thiện Hành hỏi: - Giờ chúng ta nên làm như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Xã hẹp, nguyên liệu, tuyến đường giao thông quan trọng.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Chỉ giáo cho?
.Hàn Nghệ nói: - Xã hẹp đại biểu cho nhân lực, nguyên liệu đại biểu cho nguyên liệu sản xuất, còn tuyến đường giao thông trọng yếu đại biểu cho thương phẩm vận chuyển, có được ba chỗ tốt này, sẽ là địa phương chúng ta chọn lựa đầu tiên. Đông Đô Lạc Dương và Thái Nguyên là nhất định rồi, những chỗ này không cần nhiều lời nữa. Trừ hai nơi đó ra, ta còn tính toán ở cả U Châu tại phương bắc, Thục quận ở biên giới tây nam, Đăng Châu ở phía đông, phía nam có Tô Châu, Quảng Châu, Tuyền Châu mấy địa phương này đều xây dựng Xưởng may. Đăng Châu, Quảng Châu, Tuyền Châu chính là các cảng trọng yếu trên đất liền của của nước ta, nhất định phải có trú điểm. Thục quận chính là cái nôi của tơ lụa, có danh xưng là vùng đất của cây dâu tằm, tơ lụa chỗ đó tất nhiên không cần nhiều lời rồi, không chỉ như thế, kỹ thuật nhuộm màu của Thục quận cũng là độc nhất vô nhị trên đời này, chúng ta nhất định phải thu nạp được kỹ thuật của địa phương này.
.Tơ lụa cùng đồ thêu của Tô Châu cũng là số một số hai trên đời, Thái Nguyên thì gần với thảo nguyên phương bắc, có được nguồn lông cừu phong phú, U Châu thì lại chuyên về xử lý da lông, đồng dạng cũng là nguyên liệu để sản xuất quần áo, chúng ta có thể căn cứ Xưởng may ở từng nơi để chế tạo các loại phục sức kiểu mới, sau đó mở rộng ra cả nước, phía tây có thể tiêu thụ sang Tây Vực, phía đông có thể tiêu thụ sang Phù Tang và các nước nhỏ khác. Chỉ cần không phát sinh chiến loạn, thì trong tương lại mười năm, Đại Đường ta sẽ có bảy phần dân chúng mặc vào quần áo mang thương hiệu Tự do chi mỹ của chúng ta.
.Trịnh Thiện Hành nghe vậy trầm mặc hồi lâu, y thật sự không ngờ khẩu vị của Hàn Nghệ lớn như vậy, không ngờ hắn muốn lũng đoạn thị trường cả nước, y nói: - Nhưng những điều này nói thì dễ, làm lên lại cực kỳ khó khăn, ở rất nhiều địa phương chúng ta đều không có bất kỳ thế lực gì, muốn mở cửa tiệm ở những chỗ xa như vậy, nhất định sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn đấy.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chúng ta chỉ chế tác phục sức thôi, nhưng mà chế tác phục sức cần có nguyên liệu, thế nguyên liệu lại ở trong tay ai?
.Trịnh Thiện Hành nghe vậy trong mắt sáng lên: - Đương nhiên là nằm trong tay đám thân hào quý tộc rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Hiện giờ Xưởng may gần như không có, bình thường đều là tự mình làm, bọn họ đều là nơi sản xuất các nguyên liệu như tơ lụa, chúng ta có thể cùng hợp tác với bọn họ, mua từ bọn họ một lượng lớn nguyên liệu, ta tin rằng bọn họ sẽ không đẩy thần tài ra ngoài đâu, chờ chúng ta bắt đầu phát triển ở nơi đó, thì đến lúc ấy cũng không biết ai sẽ là người định đoạt đâu.
.Trịnh Thiện Hành trầm ngâm một lát, hỏi: - Thật sự cần bốn ngàn quan sao?
.- Nói thẳng ra, bốn ngàn quan chỉ là lượng tài chính khởi động thôi.
.- Ách!
Bạn cần đăng nhập để bình luận