Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1094: Cống ngầm đáng sợ

.Võ Mị Nương cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, việc không có lợi đối với nàng ta, nàng ta tuyệt sẽ không hỏi nửa câu, sở dĩ nàng ta đáp ứng thỉnh cầu của Hàn Nghệ, nguyên nhân vô cùng đơn giản, chính là vì nâng cao địa vị của nữ nhân, một khi địa vị của nữ nhân được nâng cao thì nàng ta sẽ là người được lợi lớn nhất, bởi vậy có thể thấy, lúc này nàng ta đã dần dần không thấy đủ với ngôi vị hoàng hậu, nàng ta hy vọng có thể đi lên tiền đài, quang minh chính đại tham dự chính trị.
.Nhưng nữ nhân làm chính trị vẫn luôn đều là đại kỵ của quốc gia, nếu như có thể để cho nữ nhân tham sự vào nhiều sự vụ hơn nữa, đảm đương thêm nhiều trách nhiệm hơn, vậy thì một khi có cơ hội, nàng đi lên tiền đài, lực cản gặp phải tất nhiên sẽ giảm mạnh.
.Đương nhiên, đây không phải nói nàng ta lập tức muốn đi đến tiền đài, trước mắt căn bản là không thể, nàng ta chỉ giữ lại một cơ hội ở đây, dù sao cũng không phải bỏ ra cái giá gì, khích lệ nữ nhân làm việc thiện, việc này cớ sao mà không làm.
.Bởi vì Hàn Nghệ biết Võ Mị Nương là một nữ nhân rất có dã tâm, bởi vậy hắn cũng vô cùng có tự tin đối với việc du thuyết Võ Mị Nương, chuyện tốt thế này dâng đến cửa, không có lý nào Võ Mị Nương sẽ cự tuyệt, về điểm này, bọn họ có lợi ích chung, cũng có thể nói là, Hàn Nghệ cố gắng để cho giữa bọn họ nảy sinh lợi ích chung.
.Võ Mị Nương liền viết một bức thư ngay tại chỗ, bảo Hàn Nghệ mang đến cho Dương Tư Nột.
.Thư này vừa mới tới tay, Trương Đức Thắng bất ngờ đi đến, nói: - Tiểu nhân tham kiến hoàng hậu.
.Võ Mị Nương hỏi: - Có chuyện gì sao?
.Trương Đức Thắng liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Bệ hạ bảo Hàn Thị lang qua đó một chuyến.
.Hàn Nghệ và Võ Mị Nương liếc mắt nhìn nhau một cái. Võ Mị Nương nói: - Khanh mau đi đi.
.- Thần cáo lui!
.Hàn Nghệ ra khỏi Ngự Hoa Viên, lập tức nhỏ giọng hỏi Trương Đức Thắng: - Trương thiếu giám, có chuyện gì vậy?
.Trương Đức Thắng cười quái dị vài tiếng nói: - Lần này thì ngươi đụng phải cái sọt lớn rồi.
.Hàn Nghệ giật mình nói: - Hả? Có ý gì?
.Trương Đức Thắng nhỏ giọng nói: - Ngự Sử Trung thừa buộc tội ngươi nhận hối lộ.
.- Nhận hối lộ?
.Hàn Nghệ đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu ra, nặn ra một nụ cười mỉm.
.Trương Đức Thắng vui vẻ phá lên cười ha ha, y biết là hoàng đế không thể nào trách tội Hàn Nghệ, vì vậy hết sức thoải mái.
.Nhưng đến khi Hàn Nghệ vào trong Điện Lưỡng Nghi, xảy ra chuyện gần như khác hẳn, Lý Nghĩa Phủ, Đỗ Chính Luân, Vi Tư Khiêm, Thôi Tập Nhận đều ở đó.
.Lý Trị vẻ mặt không vui nói: - Bây giờ Hàn Nghệ đến rồi, khanh nói với hắn đi.
.Vi Tư Khiêm lập tức căm tức nhìn Hàn Nghệ nói: - Hàn Thị lang, theo điều tra của Ngự Sử Đài chúng ta, trong lúc tiếp kiến ngoại sứ, ngươi trước sau đã nhận bốn hòm châu báu của Lộc Đông Tán và năm con tuấn mã của Hà Nguyên quận vương.
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Có chuyện này, có vấn đề gì sao?
.Vi Tư Khiêm hừ nói: - Ngươi thân là Hộ Bộ Thị lang, mà lại công nhiên thu nhận hối lộ, còn dám nói xằng nói bậy trước mặt bệ hạ, thật buồn cười. Nói xong, ông ta hướng tới Lý Trị chắp tay nói: - Bệ hạ, tham quan như thế, nếu không nghiêm trị, phong khí triều đình tất sẽ bại hoại.
.Ông ta là Ngự Sử Trung thừa, ông ta có quyền buộc tội bất cứ đại thần nào, ông ta mặc kệ ngươi là ai, ngữ khí của Ngự Sử Đài chính là ngang ngược như vậy.
.Lý Trị rất không biết nói gì.
.- Khoan đã!
.Hàn Nghệ phất tay lên, nói: - Đây là lễ nghĩa, sao lại nói là nhận hối lộ, vả lại chuyện này ta cũng đã bẩm rõ với bệ hạ.
.Vi Tư Khiêm nói: - Hàn Thị lang, tuy ta lớn tuổi, nhưng cũng chưa hồ đồ đến mức ngay cả lễ nghĩa và nhận hối lộ cũng không phân biệt rõ, cho dù ngươi đã bẩm rõ với bệ hạ, vậy thì sao, triều đình có quy chương chế độ của triều đình, ngươi không nên nhận lễ vật này, nếu bẩm rõ với bệ hạ thì không được coi là nhận hối lộ, vậy há chẳng phải bệ hạ có thể mặc ý bao che thần tử, việc này đối với cả triều văn võ, thậm chí với bệ hạ cũng là không công bằng.
.Lý Trị nhìn Vi Tư Khiêm với vẻ mặt tức giận, trong lòng hối hận, sao lại tìm con lừa này về.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vi Trung thừa, ông tin tức linh thông, chắc biết trong số lễ vật triều đình tặng cho Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn lần này, tư nhân ta gánh vác một nửa?
.- Chuyện này thì có gì đáng nói, ngươi nói đến làm gì. Vi Tư Khiêm lập tức phất tay áo, bác bỏ.
.- Đương nhiên là đáng nói!
.Hàn Nghệ nói: - Cái gì gọi là lễ nghĩa, không phải là có qua có lại mới toại lòng nhau sao, kỳ thật lúc đó ta không muốn nhận lễ vật này, thực sự là bọn họ một mực nhét vào tay ta, sau đó liền chạy đi, nếu chỉ là đến đây thì quả thực là ta nhận hối lộ, vậy thì ta cũng không có gì để nói, nhưng bổn nhân thanh liêm thủ pháp, không thể nào lại để cho bọn họ được như ý, bởi vậy để biểu thị sự trong sạch của ta, ta bẩm báo ngay với bệ hạ, nhưng đây không phải là để bệ hạ bao che ta, mà là ta hy vọng có thể mượn danh của triều đình, tặng lại lễ vật cho bọn họ, hơn nữa lễ vật ta tặng cho bọn họ, không hề nhẹ hơn lễ vật bọn họ tặng cho ta, đây chẳng khác nào đem lễ vật bọn họ tặng ta trả lại cho bọn họ, một người tặng một ngàn vàng cho ông, là nhận hối lộ, nhưng ông lập tức trả lại một ngàn vàng này, vậy vẫn là nhận hối lộ sao? Nếu như lời Vi Trung thừa nói, lát nữa ta sẽ đến cạnh phủ đệ của ông, đứng ngoài tường ném một trăm lượng vàng vào, vậy có phải là ta cũng có thể tố cáo ông nhận hối lộ hay không?
.Lý Trị nghe vậy mắt sáng ngời, cách biện giải này quá đẹp, nói: - Nếu là như vậy, thì đại thần trong triều đều sẽ mượn chuyện này loại trừ chính địch, e là Vi Trung thừa cũng khó mà thoát khỏi a.
.- Coi như Hàn Thị lang có lý! Vi Tư Khiêm đột nhiên lại nhìn về phía Lý Nghĩa Phủ, nói: - Vậy còn Lý Thị lang thì sao? Lẽ nào Lý Thị lang cũng đem lễ vật nhận được tặng lại cho bọn họ sao? Hơn nữa theo như thần biết, Lý Thị lang không chỉ nhận của Lộc Đông Tán hai hộp vàng bạc châu báu, ít nhất cũng không ít hơn sáu hộp, và còn có mười nữ tỳ nữa.
.Có trò hay xem rồi! Hàn Nghệ lập tức vẻ mặt thoải mái, lại thấy Lý Trị kinh ngạc nhìn Lý Nghĩa Phủ, trong lòng cũng đã đoán được đại khái.
.Lý Nghĩa Phủ vội vàng nói: - Ta chỉ nhận của Lộc Đông Tán hai hộp vàng bạc châu báu, ta cũng đã bẩm rõ với bệ hạ rồi, còn về mười nữ tỳ đó, ta cũng là vô tội, Lộc Đông Tán vảo mười nữ tỳ đó đem hộp lễ đến phủ của ta, mười nữ tỳ đó lại không chịu đi, ta không có cách nào.
.Đỗ Chính Luân không lạnh không nhạt nói: - Nếu ai ai cũng nói giống như Lý Thị lang, vậy triều cương còn có tác dụng gì? Chẳng trách ngươi vừa xuất mã, Lộc Đông Tán lập tức đã chấp nhận, ai biết ngươi là Lộc Đông Tán lén lút có hiệp nghị gì.
.Lý Nghĩa Phủ thở dốc nói: - Ngươi bớt ngậm máu phun người, ta một lòng vì vua phân ưu, bản hiệp nghị kia giấy trắng mực đen, chẳng lẽ còn có sai sao.
.Vi Tư Khiêm hướng tới Lý Trị chắp tay nói:
.- Bệ hạ mới vừa nói Lý Thị lang chỉ lấy hai hộp châu báu, nhưng hiện tại lại có thêm mười nữ tỳ, Lý Thị lang còn giấu giếm bao nhiêu, chuyện này không thể biết được.
.Đỗ Chính Luân nói: - Bệ hạ, từ xưa đến nay, triều chính hủ bại, đều là từ trên xuống dưới, nếu đại thần trung tâm hành vi bất kiểm, rất có thể dẫn đến quan viên bên dưới tranh nhau noi theo, vì sao thời kì Trinh Quán triều chính trong sạch, chính là bởi vì có một loạt đại thần thanh liêm chính trực, vẫn mong bệ hạ lấy triều đình làm trọng.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Bệ hạ, người đừng nghe bọn họ nói bậy, rõ ràng là bọn họ đố kỵ vi thần lập được đại công, vì vậy mới gán tội danh cho vi thần, vi thần đã bẩm rõ với bệ hạ người rồi.
.Lý Trị quá sức là đau đầu, bởi vì thời kì Trinh Quán hết sức coi trọng chuyện quan viên tham ô nhận hối lộ, mặc kệ chức quan của ngươi lớn cỡ nào, nếu ngươi dám tham ô, chỉ cần bắt được thì nhất định nghiêm trị. Nhưng Lý Trị là người biết nguyên nhân, cho dù Lý Nghĩa Phủ lén giấu một phần lễ vật, nhưng ông ta cũng đã lập được đại công, chuyện này nếu theo tội mà xử phạt thì Lý Nghĩa Phủ tiêu rồi, nhưng Vi Tư Khiêm, Đỗ Chính Luân rõ ràng là không chịu bỏ qua, hoàng đế cũng không tiện công nhiên bao che cho Lý Nghĩa Phủ, nếu không thì làm sao khiến kẻ dưới phục tùng, đến lúc đó mọi người sẽ đều tham ô.
.Phải biết rằng trước đây Chử Toại Lương cũng chính là vì mấy mẫu đất ruộng mà bị giáng chức đi ngoại địa.
.Lý Nghĩa Phủ dần dần ý thức được tình huống có chút không ổn, mồ hôi rịn ra khắp trán, đừng lật thuyền trong cống ngầm.
.Hàn Nghệ đứng bên cạnh thảnh thơi, chợt thấy Thôi Tập Nhận nhìn lại, không khỏi cũng nhìn về phía y, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, dường như đang nói, các ngươi lưỡng bại câu thương, ta thực ngại ngư ông đắc lợi a!
.Thôi Tập Nhận vừa thấy Hàn Nghệ đang vui sướng khi người gặp họa, rất là khó chịu, hơi trầm ngâm, lập tức đứng ra, nói: - Bệ hạ, vi thần muốn buộc tội một người làm trái pháp kỷ.
.Ngươi cũng đến góp vui? Lý Trị rất là không vui nói: - Không biết khanh lại muốn buộc tội người nào?
.Trong giọng nói xen lẫn vài phần có ý cảnh cáo.
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Người vi thần muốn buộc tội chính là bệ hạ.
.Lời vừa nói ra, mọi người một trận chấn kinh, tiểu tử này điên rồi phải không.
.Lý Trị si ngốc, sửng sốt cả hồi lâu, nói: - Khanh khanh nói khanh muốn buộc tội trẫm?
.- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần đích thật là buộc tội bệ hạ! Thôi Tập Nhận nói rất nhanh: - Mặc dù Lý Thị lang có sai, nhưng vi thần cho rằng lỗi chủ yếu là ở bệ hạ, bệ hạ thân là quân chủ, nên thận trọng từ lời nói đến việc làm mới phải, biết rõ số vàng bạc châu báu này là Lộc Đông Tán tặng cho Lý Thị lang, vậy mà không bảo Lý Thị lang trả lại, hoặc là sung công, ngược lại còn thuận miệng liền ban cho Lý Thị lang, cho nên mới khiến cho Lý Thị lang cũng coi chuyện mười nữ tỳ kia chẳng có gì to tát, vi thần cho rằng nguyên nhân chủ yếu tạo thành chuyện này, đều vì bệ hạ quá mức khinh suất, nếu muốn hỏi tội, bệ hạ không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
.Lý Nghĩa Phủ, Đỗ Chính Luân, Vi Tư Khiêm cũng bắt đầu phát run lên rồi, đây là tình huống gì?
.Còn Hàn Nghệ ở bên cạnh xem trò hay thì trong lòng đầy bội phục, tên này cũng thật là thông minh a!
.Lý Trị nghe vậy hai mắt phóng hỏa, chuyện lớn bằng hạt vừng này, vậy mà lại làm ầm lên đến trên đầu y, như vậy thì không được, thầm nghĩ, lẽ nào Thôi Tập Nhận ngươi còn định nhốt trẫm lại hay sao. Nghĩ đến đây, y đột nhiên bừng sáng trong lòng, không đúng a, Thôi Tập Nhận là đang giúp trẫm a! Thở một hơi thật mạnh, nói: - Thôi ái khanh nói đúng, việc này đều do trẫm suy nghĩ không chu toàn, nếu không phải lúc đó trẫm quá mức khinh suất, cũng sẽ không ầm ĩ đến mức thế này, trẫm nên chịu trách nhiệm về chuyện này.
.Nói xong, y nhìn Vi Tư Khiêm, ngươi có gan thì đến trừng phạt trẫm a.
.Vi Tư Khiêm ngay thẳng đến đâu cũng không dám có gan này, lúng túng nói: - Vi thần sao dám hỏi tội bệ hạ.
.Đỗ Chính Luân nói: - Bệ hạ là vua của một nước, nếu có lỗi lầm, nhất định là thần tử không kịp thời sửa chữa lỗi lầm của bệ hạ, theo lý thần tử nên chịu phạt thay bệ hạ.
.Lý Nghĩa Phủ nghe thấy vậy nghiến răng nghiến lợi, tên này là muốn giết ta a!
.Lý Trị hỏi: - Vậy chức trách của Hoàng Môn Thị lang khanh là gì?
.Đỗ Chính Luân sửng sốt, lo sợ nói: - Thần có tội!
.Vi Tư Khiêm nói: - Thần có tội.
.Hàn Nghệ vừa thấy tình huống này, khẩn trương nói: - Thần có tội.
.Lý Nghĩa Phủ cũng nói: - Thần có tội.
.Lý Trị xua xua tay nói: - Được rồi, được rồi, các khanh đều không có tội, đây quả thực là trẫm suy nghĩ không đáng, dù sao thì lúc đó các khanh cũng không ở đây, theo lý trẫm nên nghĩ qua, nhưng trẫm vô cùng rõ chân tướng của chuyện này, Lý Thị lang một lòng một dạ xuất lực vì nước, nếu không thì trẫm cũng sẽ không ban châu báu cho ông ấy. Nói xong, y ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Tập Nhận, nói: - Thôi Ngự sử, là khanh buộc tội trẫm, khanh nói nên làm thế nào?
.Thôi Tập Nhận nói: - Cổ ngữ co noi, "nhân thục vô quá, tri thác năng cải, thiện mạc đại yên"1, bệ hạ không bảo thủ cứng nhắc, ngược lại còn có thể tự mình kiểm điểm, minh quân cũng chỉ như vậy thôi, đây cũng là phúc của Đại Đường ta, vi thần kiến nghị sung công toàn bộ lễ vật Lý Thị lang đã nhận, lấy đó làm hình phạt.
.(1: là người ai cũng có sai lầm, chỉ cần biết lỗi lầm của mình, nghiêm túc sửa chữa thì là biểu hiện có đạo đức, biết sai có thể sửa, trước tiên cần biết sai, quan trọng là có thể sửa chữa, biết sai thì nhất định phải biết tự kiểm điểm)
.Lý Trị gật gật đầu, lại nói với Vi Tư Khiêm: - Vi Trung thừa, khanh nghĩ sao?
.Vi Tư Khiêm nói: - Vi thần đồng ý với lời Thôi Ngự sử nói.
.Lý Trị lại nói với Lý Nghĩa Phủ: - Lý Thị lang, lát nữa khanh đem lễ vật đã nhận đến Ngự Sử Đài, rồi để Ngự Sử Đài đưa đến Hộ Bộ để công chính.
.Lý Nghĩa Phủ khẩn trương nói: - Vi thần tuân mệnh.
.Bây giờ đã ầm ĩ đến trên đầu Lý Trị rồi, có thể của đi thay người đã là may mắn lớn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận