Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1207.2: Chiếc xe mộng tưởng

.Hiện gì Lý Trị cũng hiểu được vì sao Hàn Nghệ để Lý Hoằng xếp hàng, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, mấu chốt là ở chỗ đại trí nhược ngu kia, mà y cũng hiểu được vì sao Hàn Nghệ không chịu làm thầy của thái tử, mà lại muốn làm bạn với thái tử, y cười nói: - Hoằng Nhi nói không sai, nếu đã vậy để trẫm thay Hoằng Nhi đi xếp hàng đi!
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Bệ hạ, thần nghĩ rằng nếu bệ hạ và hoàng hậu cùng thái tử tham dự vào từng giai đoạn, sẽ có trợ giúp rất lớn trong quá trình trưởng thành của thái tử, dù sao tình yêu của cha mẹ là thứ người ngoài không thể cho, cũng là không thể thay thế được.
.Lý Hoằng nghe vậy trong mắt sáng lên, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ là vụng trộm liếc nhìn đôi cha mẹ cao quý nhất trên đời.
.Lý Trị và Võ Mị Nương nhìn nhau, đồng thời lại liếc nhìn Lý Hoằng, rồi Lý Trị với nói: - Hoằng Nhi, con mong phụ hoàng và mẫu hậu cùng con đi xếp hàng sao?
.Lý Hoằng chần chờ, mới nói: - Hài nhi không--- không dám làm phiền phụ hoàng cùng mẫu hậu.
.Nghĩ một đằng nói một nẻo đã viết rõ ra trên mặt rồi, cậu bé còn nhỏ như vậy, nhìn các cha mẹ khác xếp hàng với con mình, cậu đương nhiên cũng muốn được thế rồi.
.Lý Trị cười ha ha, đứng dậy, Võ Mị Nương cũng đứng lên, nắm lấy tay Lý Hoằng, tràn đầy trìu mến nói: - Đi thôi! Thái tử điện hạ của ta.
.Lý Hoằng cười hì hì, cầm tay mẫu hậu, vui vẻ đi ra phía ngoài.
.Lý Tích hung hăng trừng mắt lườm Hàn Nghệ: - Tiểu tử ngươi cũng to gan quá nhỉ, dám để bệ hạ đi xếp hàng.
.Hàn Nghệ cười ha ha bảo: - Có Tư không ở đây thì ta có gì phải sợ đâu.
.Ngụ ý, hoàng đế vì nể mặt ông mới tới, có trách cũng không thể trách lên đầu ta được.
.- Tiểu tử ngươi giỏi lắm!
.Lý Tích cười mắng một câu, sau đó đi ra ngoài theo.
.Đoàn người chuẩn bị đi vào trong phòng, chỉ thấy bên trong có không ít người, đều là người một nhà, không khí cực kỳ ấm áp, tuy vậy những người này đều là quý tộc, dù nhiều người, nhưng cũng không loạn, mỗi người đều lễ nhượng lẫn nhau, lễ độ nho nhã. Mà số lớn quý tộc đều là quan viên, đương nhiên cũng đã gặp hoàng đế, vừa thấy hoàng đế, hoàng hậu đột nhiên giá lâm, đều ngây ra như phỗng, qua nửa ngày mới kịp phản ứng, vội vàng hô to vạn tuế.
.Lý Trị khoát tay, cười nói: - Hôm nay trẫm cùng thái tử tới đây du ngoạn, các khanh không cần đa lễ.
.Lúc này mọi người mới phát hiện thái tử cũng có mặt, lập tức đều tỏ vẻ để thái tử chơi trước.
.Nhưng không cần Lý Trị lên tiếng, Lý Hoằng đã khéo léo từ chối rồi, ta muốn xếp hàng, ta muốn tuân thủ quy củ, ta muốn làm trí giả.
.Võ Mị Nương cũng lên tiếng đáp tạ ý tốt của mọi người, đồng thời tỏ vẻ tán thành ý kiến của thái tử.
.Một lời này của thái tử, đã xác định chắc chắn quy định này, thái tử người ta đều tuân thủ quy củ xếp hàng, sau này nếu còn có ai dám không xếp hàng, vậy thì con trai ngươi còn cao hơn cả thái tử rồi, mà chuyện này nói lớn là lớn, nói nhỏ là nhỏ.
.- Ai ui!
.Chợt nghe được một tiếng thét kinh hãi, khiến cho hộ vệ của Lý Trị hoảng sợ, suýt thì rút đao xông lên, mà chăm chú nhìn vào, mới phát hiện hóa ra có một đứa nhóc té trên mặt đất, trên chân đứa nhỏ đi giày trượt băng, lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
.Có thể thấy được hoàng đế chỉ cần ở đây, đã là khiêu chiến rất lớn với thần kinh của mọi người rồi.
.Là nó?
.Trong lòng Hàn Nghệ căng thẳng, vội vàng tiến lên, nâng thằng nhóc kia dậy, hỏi: - Con có sao không?
.Đứa nhóc này chính là con trai của Nguyên Kiệt, Nguyên Tranh!
.- Hu hu hu--- !
.Nguyên Tranh đột nhiên ôm tay, khóc lớn.
.- Nguyên Tranh, đệ làm sao vậy.
.Mấy tiểu tử Nguyên gia lập tức xông tới.
.- Tay của ta đau quá a! Hu hu hu!
.Vốn dõ Hàn Nghệ rất lo lắng, nhưng lại thấy Nguyên Tranh ra vẻ khóc to tiếng nhưng không chảy nước mắt, thầm nghĩ, chuyện này hình như có chút không hợp lý a! Lại thấy chỉ có mấy đứa nhóc này, không có một người lớn nào đi theo, thầm nghĩ, tên khốn Nguyên Ưng kia lại đi nơi nào rồi? Cho nên hắn cố ý hỏi một câu: - Là ai mang mấy đứa tới?
.- Đại gia gia. Nguyên Lôi lớn tuổi nhất trả lời.
.- Ông ấy đâu rồi?
.- Không biết!
.Tên khốn kiếp này thật đúng là có trách nhiệm. Hàn Nghệ lại hỏi Nguyên Tranh: - Con vẫn ổn chứ, có cần đi khám lang trung không?
.- Không cần! Không cần! Trên khuôn mặt nhỏ của Nguyên Tranh hiện lên chút căng thẳng.
.Có mờ ám! Nhưng sao nó phải làm thế chứ? Hàn Nghệ cũng có chút đoán không ra.
.Đúng lúc này, một thiếu nữ đi đến, liên tiếp báo tên, bảo bọn họ chuẩn bị tiến vào sân trượt băng.
.- Mẹ, hài nhi không muốn trượt băng nữa.
.- Mẹ, hài nhi cũng không muốn đi!
.- Mẹ, hài nhi sợ!
.Chỉ thấy không ít đứa bé đều lắc đầu, vẻ mặt đầy sợ hãi, rúc vào trong lòng phụ mẫu. Cha mẹ bọn nhóc cũng là cực kỳ yêu thương nhi tử bảo bối của mình, nên bèn nói với thiếu nữ là không đi.
.Thiếu nữ kia gật đầu, vì thế tiếp tục báo danh: - Nguyên Lôi, Nguyên Tranh, Nguyên Khang!
.Toàn bộ đều là họ Nguyên.
.- Tuyệt! Rốt cục cũng đến lượt chúng ta!
.Nguyên Lôi kích động kêu lên, lại hỏi Nguyên Tranh: - Nguyên Tranh, đệ có đi không?
.Nguyên Tranh nức nở gật đầu, bỗng nhiên bí mật nháy mắt với Hàn Nghệ, mấy tiểu tử này đi giày trượt băng, mang theo đồ bảo hộ, dìu tay nhau, cẩn thận đi qua.
.Đám nhóc khốn kiếp này thật là quá giảo hoạt, ta phải nhận chúng làm đồ đệ. Hàn Nghệ bừng tỉnh đại ngộ, chuyện chúng làm chính là chuyện của bát tướng thiên môn vậy, hơn nữa còn hoàn thành vô cùng xuất sắc, mẹ nó! Ta đã nói rồi, bọn tiểu tử này trèo đèo lội suối, có bao giờ từng sợ, sao lại té một cái đã khóc to như thế, hóa ra đều là làm cho người khác xem đấy.
.Đám nhóc Nguyên Tranh hàng năm đấu trí so dũng với Nguyên Ưng, dù sao thì tên khốn kiếp kia ngay cả trẻ con cũng không tha, nếu ngay cả chút thủ đoạn này cũng không có, thì sao dám chơi với Nguyên Ưng được a!
.Lý Hoằng lặng lẽ nói bên tai Võ Mị Nương:
.- Mẫu hậu, hài nhi nhìn ra được người nọ đang giả bộ. Hì hì!
.Võ Mị Nương triều mến vuốt đầu nhỏ của ái tử, hỏi: - Vậy vừa rồi con không có bị cậu bé đó làm sợ nhỉ?
.Lý Hoằng lắc đầu nói: - Hài nhi cũng muốn đi chơi trượt băng.
.Lý Tích vội nói: - Hoàng hậu xin yên tâm, thần sẽ sai người chuyên môn dìu thái tử, sẽ không để thái tử bị ngã đâu.
.Võ Mị Nương cảm tạ nói: - Làm phiền Tư không rồi.
.Rồi nàng ta lại nói với đám nhóc con Lý Nghĩa Phủ cùng các quan khác: - Các ngươi có muốn chơi không.
.Có một số lắc đầu, có một số gật đầu.
.Lý Tích lập tức sai Lý Bật đi an bài cho bọn nhóc.
.Lúc này, nghe được từ bên ngoài truyền đến từng đợt vui cười, chỉ thấy một đám trẻ con đầy đầu mồ hôi đi đến, trong đó có một đứa bé nhìn thấy Hàn Nghệ, lập tức gọi: - Tiểu cô phụ!
.- Chí Nhi!
.Hàn Nghệ đi lên trước hỏi: - Chơi có vui không?
.Tiêu Chí gãi đầu nói: - Con chỉ về thứ tư, không được thăng cấp.
.- Không sao, quan trọng là chúng ta đã tham dự.
.Hàn Nghệ an ủi thằng nhóc này một câu, chợt nhớ tới hỏi; - Đúng rồi! Chí Nhi, tiểu cô cô của con đâu rồi? Hắn đến lâu thế rồi nhưng hình như vẫn chưa gặp Tiêu Vô Y.
.Tiêu Chí a một tiếng, nói: - Tiểu cô cô hình như là cùng Nguyên bảo chủ, dì Hồng Lăng đi ra ngoài rồi.
.- Thế sao?
.Hàn Nghệ sửng sốt, có chút không yên lòng, nói vài câu với tên nhóc này, rồi lại chào hỏi một tiếng với Lý Trị, sau đó lập tức đi ra ngoài.
.Đi ra bên ngoài, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Vô Y, tuy vậy lại thấy được một bóng hình xinh đẹp quen thuộc đứng cạnh vòng quay ngựa gỗ. Hắn lặng lẽ đi tới, âm thầm bước tới cạnh giai nhân, nhìn vòng quay ngựa gỗ, ngoài miệng nhỏ giọng nói: - Mỹ nữ, có cần một hướng dẫn viên đưa nàng đi chơi trong khu vui chơi này không?
.- A!
.Hắn tùy tiện lên tiếng, dường như làm giai nhân kinh hãi, giai nhân này chính là Dương Phi Tuyết. Nàng thấy người tới là Hàn Nghệ, không khỏi vừa mừng vừa sợ, khuôn mặt trái xoan tinh xảo hiện lên nhàn nhạt ửng đỏ, bỗng nhiên khẽ hừ bảo: - Chàng đường đường là Hộ Bộ Thị lang, không mời nổi một tiểu nữ tử như ta.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười nói: - Có thể được phục vụ nàng, chính là vinh hạnh của ta. A! Đúng rồi, không biết đứa bé nào là chất nữ ta đây?
.Lúc nói chuyện, hắn quay đầu nhìn về phía vòng quay ngựa gỗ.
.- Là --- !
.Dương Phi Tuyết đều đã nâng tay đến một nửa, lại đột nhiên kịp phản ứng, không khỏi quá xấu hổ, chột dạ nhìn xung quanh một chút, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn vòng quay ngựa gỗ, hơn nữa bọn họ lại đứng sát phía sau, cũng không có ai chú ý tới, nên trong lòng mới nhẹ nhàng thở phào, lại trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, hừ bảo: - Lại muốn lừa ta, còn lâu ta mới bị lừa. Nói xong, nàng lập tức xoay người rời đi.
.Hàn Nghệ vội vã theo sau, vội nói: - Nhưng lần này nàng nhất định phải bị lừa a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận