Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1288: Dẫn ngươi đi bay

.Kỳ thật Hàn Nghệ quyết tâm trợ giúp Nguyên Ưng hoàn thành ước mơ bay lượn, không bởi vì mối quan hệ với ai, càng không phải vì sợ Nguyên Ưng. Nếu như hắn cương quyết muốn nói mình không biết, Nguyên Ưng cũng sẽ không làm gì cả. Ngược lại, Hàn Nghệ vô cùng thích sự cố chấp đối với ước mơ của Nguyên Ưng. Trong quan niệm tư tưởng của hắn, mỗi một người đều phải có ước mơ. Sống như vậy mới càng có ý nghĩa hơn, nếu không cũng chẳng khác gì cá muối.
.Đương nhiên, hắn cũng không phải là người không biết tự lượng sức. Nếu như hắn không nắm chắc, cho dù hắn có thích sự cố chấp của Nguyên Ưng đối với ước mơ đến mấy, hắn cũng sẽ không giúp đỡ ông ta.
.Hàn Nghệ của kiếp trước trong lòng không có vướng bận gì. Vì vậy, hắn là một kẻ theo chủ nghĩa lãng mạn mạo hiểm. Những môn vận động cực hạn như lặn nước, nhảy dù, trượt tuyết, hắn đều chơi tốt vô cùng. Thậm chí, hắn còn biết lái máy bay cỡ nhỏ. Hơn nữa, nghề của hắn cũng cần phải biết những thứ này. Dù sao thì hắn cũng thường xuyên chạy trốn.
.Mà Hang-gliding đối với Hàn Nghệ mà nói, thật sự là không có bất cứ khó khăn nào. Vì Hang-gliding là một trong những môn vận động bay lượn thuộc loại đơn giản nhất, cũng an toàn nhất, có thể nói chỉ thuộc vào bậc sơ cấp mà thôi.
.Một ngày này, trời thu không khí mát mẻ, ánh nắng sáng rực, sức gió vừa phải. Trên một ngọn đồi nhỏ ở phía tây ngoại ô, xung quanh vô cùng bằng phẳng, nhưng màu xanh biếc đã từ từ lui đi, thay vào đó là mảnh trời đang úa vàng. Nhưng liếc mắt nhìn đi, cảnh sắc cực kỳ mê người, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Mà vào lúc này, trên ngọn đồi nhỏ, có không ít người đứng ở nơi đó, già trẻ trai gái đều có. Ngoài ra, còn có hai cánh Hang-gliding màu xanh da trời đậu ở đó. Hàn Nghệ lựa chọn cánh Hang-gliding, chủ yếu cũng chính là vì nền công nghiệp hiện tại, cũng chỉ có thể làm được cánh Hang-gliding. Dù sao thì việc chế tạo cánh Hang-gliding vẫn vô cùng đơn giản, chẳng qua chỉ là đem cánh diều làm cho lớn hơn mà thôi.
.- Đây không phải là con diều lớn hơn một chút thôi sao? Thật sự có thể bay sao? Nguyên Ưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cánh Hang-gliding này, hết nhìn trái lại nhìn phải, vừa là hưng phấn, lại có chút nghi ngờ.
.Hàn Nghệ cười, hỏi: - Không biết Nguyên Bảo chủ có nghe nói qua Thiếu niên Khổng Tử chưa?
.- Đương nhiên là nghe nói qua rồi. Nguyên Ưng lại bổ sung thêm một câu: - Nhưng mà không phải là ta muốn nghe. Chỉ là tiểu tử ngươi làm bất cứ chuyện gì cũng ồn ào huyên náo.
.- Trong đó có một câu nói như thế này "Nếu ngươi cho ta một điểm tựa, ta có thể nâng cả trái đất này lên".
.- Cái đó thì liên quan gì đến món đồ chơi này? Nguyên Ưng nghe mà mơ mơ màng màng hỏi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng mà điều ta muốn nói chính là: "Cho ta một con diều, là ta có thể dắt ngươi đi bay."
.- Lợi hại vậy sao?
.Nguyên Ưng nghiêng mắt, hồ nghi nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cũng không nói nhiều thêm nữa.
.- Xong chưa, xong chưa vậy?
.Qua một lát sau, Nguyên Ưng đã nóng lòng đến không chịu nổi nữa rồi. Tuy là ông ta đã ở độ tuổi trung niên rồi, nhưng mà lúc này lại hưng phấn như một đứa trẻ. Đứng bên cạnh Hàn Nghệ, ra sức lắc lư thân mình.
.Ngày hôm nay đối với ông ta mà nói, là một ngày vô cùng quan trọng, ông ta trông chờ ngày này đã quá lâu rồi, đến nỗi ngay cả chờ một chút cũng không chờ được nữa.
.Hàn Nghệ đang kiểm tra cánh Hang-gliding, đột nhiên đứng lên, nói: - Nguyên Bảo chủ, đầu tiên ông nên hiểu rõ một điểm, ta là đồng ý giúp đỡ ông, chứ không phải là ta nợ ông cái gì cả.
.Nguyên Ưng không nhịn được nói: - Đương nhiên ta biết, ta rất cảm kích ngươi. Nhưng mà trong giọng nói lại không mang chút gì gọi là cảm tạ.
.- Ông có thể hiểu được điều này là tốt không còn gì bằng. Hàn Nghệ lại nói tiếp: - Vậy thì có phải chúng ta nên làm hiệp ước tam chương không?
.- Tại sao?
.- Chuyện này tuy rằng sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng nếu như không nghe lời ta, tự ý làm bậy, vậy thì rất nguy hiểm. Mà những thứ này đều là do ta mang đến, vì thế dù ít dù nhiều gì ta cũng phải chịu chút trách nhiệm. Ông nhất thiết phải nghe lời ta, chuyện này không phải là chuyện đùa đâu.
.Nguyên Ưng cẩn thận đánh giá Hàn Nghệ. Hiện tại, ông ta cũng rất sợ Hàn Nghệ, tiểu tử này ra tay cũng quá độc đi. Sau khi cân nhắc một phen, ông ta nói: - Ta bảo đảm, về mặt bay lượn, ta tuyệt đối nghe lời ngươi. Nhưng ngoài chuyện này ra, ngươi cũng đừng mong có chủ ý xấu với ta.
.Hàn Nghệ đột nhiên bế Nguyên Linh Nhi đang ở bên cạnh Nguyên Ưng lên, nói: - Linh Nhi, con có nghe thấy lời bảo đảm của cha con không?
.Nguyên Linh Nhi nói: - Nghe thấy rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu như cha con nuốt lời, vậy con phải giúp ta làm chứng,
.Không đợi Hàn Nghệ nói xong, Nguyên Linh Nhi liền nói: - Cha con là đại anh hùng, ông ấy sẽ không nuốt lời.
.- Đại đại anh hùng?
.Hàn Nghệ nghe thấy liền si ngốc luôn. Nguyên Ưng với đại anh hùng chưa bao chạm được vào nhau đi.
.- Linh Nhi rất ngoan. Đến đây để cha bế nào.
.Nguyên Ưng rất đắc ý, bế lấy Nguyên Linh Nhi.
.Như vậy cũng tốt. Hàn Nghệ cười nói: - Ta tin tưởng Nguyên Bảo chủ sẽ không thất tín với Linh Nhi.
.Nguyên Ưng nói: - Chuyện này là đương nhiên.
.- Hàn đại ca, còn phải đợi bao lâu nữa?
.Tiểu Dã đang đứng một bên đột nhiên mở miệng hỏi. Kỳ thực so với Nguyên Ưng cậu càng sốt ruột hơn nữa.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tiểu Dã, chuyện này không được gấp, nhất định phải giữ được tính nhẫn nại.
.Hùng Đệ cũng hồi hộp như vậy: - Tiểu Dã, chuyện này ngươi nhất định phải nghe lời Hàn đại ca. Ta.. ta chỉ nghĩ thôi mà còn thấy rất sợ.
.Tiểu Dã liếc nhìn Tiểu Mập, sau đó gật đầu "ừ" một tiếng.
.Hàn Nghệ nói: - Trước tiên ta phải dạy các ngươi làm thế nào để kiểm tra cánh lượn này, cùng với chức năng của những bộ phận cánh bay lượn này.
.- Cái này phiền hà quá đi. Nguyên Ưng cảm thấy chuyện này quá lằng nhằng rồi. Ta trâu bò như vậy, ngươi chỉ cần quăng ta lên trời là được rồi.
.Tiểu Dã cũng nghĩ như vậy. Có thể nói bọn họ là hai người mà tố chất cơ thể khác thường nhất của Đại Đường. Bọn họ quá tự tin đối với bản thân mình. Nhưng điểm này lại vừa đúng là chỗ mà Hàn Nghệ lo lắng nhất. Bởi vì có những điều bất trắc đều phát sinh trên sự tự tin thái quá.
.- Lúc nãy ông vừa mới nói gì?
.- Được được được. Ta học, ta học còn không được sao.
.Mà phía sau lưng họ là một đám thiếu phụ đang đứng, chính là đám Nguyên Mẫu Đơn, Tư Mã Linh Lung.
.- Mẫu Đơn, chuyện này Chuyện này sẽ không nguy hiểm chứ?
.Tư Mã Linh Lung vẫn có chút hồi hộp. Kỳ thực bọn họ đều tuyệt đối tín nhiệm đối với Nguyên Ưng, nhưng dù sao thì cũng chưa từng có ai chinh phục được bầu trời.
.Trong lòng Nguyên Mẫu Đơn cũng hồi hộp, nhưng nàng không biểu lộ ra ngoài, mỉm cười, nói: - Mấy vị tẩu tẩu xin yên tâm, phu quân muội chưa bao giờ làm chuyện mà bản thân không nắm chắc. Nếu chàng đã nói được, vậy nhất định là được.
.Hàn Nghệ tuy là người theo chủ nghĩa mạo hiểm, nhưng không phải nói là hắn không yêu quý sinh mạng của mình. Đối với công sức chuẩn bị, từ trước đến nay hắn chưa từng làm qua loa cho xong chuyện. Hắn không phiền giảng giải với Nguyên Ưng, Tiểu Dã bọn họ về cấu tạo của cánh bay lượn, cùng với việc làm sao để khống chế cánh bay lượn. So với Nguyên Ưng, Tiểu Dã, đám trẻ Nguyên Tranh, Nguyên Tựu ngược lại lại nghe rất chăm chú. Nhưng mà về mặt chi tiết, Hàn Nghệ lại không thể để cho Nguyên Ưng, Tiểu Dã nắm một cách mơ hồ như vậy. Thỉnh thoảng hắn lại thử hỏi hai người bọn họ vài câu. Nếu không trả lời được liền giảng giải lại một lần nữa.
.Nguyên Ưng cũng nhìn thấu được dụng ý của Hàn Nghệ. Nếu ngươi không chăm chỉ lắng nghe, hắn sẽ vĩnh viễn nói không hết, vậy thì vĩnh viễn cũng không thể bay. Không có cách nào khác, chỉ có thể chăm chỉ tiếp thu sự dạy dỗ của Hàn Nghệ,
.Lại qua nửa canh giờ, Hàn Nghệ giảng giải hết chi tiết, hắn nói: - Bây giờ ta sẽ biểu diễn thao tác một lần cho các ngươi xem.
.Nguyên Ưng hưng phấn cứ liên tục gật đầu. Hôm nay, ông ta không có gì khác biệt so với Nguyên Tựu, Nguyên Tranh bọn chúng, đó chính là một đứa trẻ.
.Nguyên Mẫu Đơn bọn họ cũng đã đi đến.
.- Phu quân, chàng phải thật cẩn thận. Nguyên Mẫu Đơn dặn dò.
.Hàn Nghệ cười nói: - Yên tâm đi, đây chỉ là luyện tập mà thôi, hoàn toàn không có nguy hiểm gì.
.Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng gật đầu.
.Trước tiên, Hàn Nghệ mang vào cái lồng bên dưới cánh bay lượn. Cái lồng này đã dùng dây buộc chặt với cánh bay lượn phía trên, có tác dụng ổn định thân hình. Sau đó, dùng hai tay khiêng cánh bay lượn lên trên, đợi sau khi mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, Hàn Nghệ liền khiêng cánh lượn lao xuống đồi.
.Tất cả mọi người đều nín thở, hai mắt trừng lớn.
.- Bay lên rồi, bay lên rồi.
.Nguyên Tranh bọn chúng nhảy cẫng lên, hò hét một cách hưng phấn.
.Chỉ thấy Hàn Nghệ chạy được một nửa, đột nhiên cánh lượn nổi lên. Nhưng nếu như nói là bay, vậy thì cũng thật không thể nói như vậy, chỉ có thể nói là lượn nhẹ nhàng trên không. Bởi vì, Hàn Nghệ chỉ trôi lơ lửng, cao không tới hai mét. Vả lại còn rất là ngắn ngủi, chưa tới mười mét đã hạ xuống rồi.
.- Quá thật vọng mà.
.Nguyên Ưng, Tiểu Dã đều xem đến ngây người, có một loại cảm giác kích động vì bị lừa dối.
.Mà Tần Hồng Mai bọn họ lại thở phào một hơi. Thì ra, cái này chính là bay. Cái này nếu bị té xuống cũng không bị thương, ngươi nên nói sớm chứ. Nếu như ngươi nói sớm, bọn ta sẽ không đến nỗi quá căng thẳng.
.- Hàn đại ca, đệ tới giúp huynh.
.Hùng Đệ thì lại cực kỳ hưng phấn, hét lên một tiếng, cùng với Nguyên Tranh bọn chúng chạy xuống. Điều này theo bọn họ thấy đã là vô cùng giỏi rồi, dù sao thì hai chân cũng đã rời khỏi mặt đất.
.Nguyên Ưng và Tiểu Dã cũng phản ứng lại, vội vàng chạy tới.
.- Này này này. Hàn Nghệ, ngươi đây là lừa gạt ta đi. Cái này cũng có thể gọi là bay sao? Còn không bằng ta từ trên cây nhảy xuống.
.Nguyên Ưng cũng không đợi Hàn Nghệ lấy hơi lại, đã vội vàng mở miệng nói.
.Tiểu Dã cũng lặng lẽ gật đầu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta chưa từng nói đây là bay, đây chỉ là luyện tập.
.- Luyện tập?
.- Đương nhiên.
.Hàn Nghệ nói: - Trước tiên, các người phải từ từ làm thế nào để thao tác cánh bay lượn đến khi thành thục, vậy mới có tư cách nói đến bay.
.Nguyên Ưng nói hỏi: - Vậy phải luyện tập bao lâu?
.Hàn Nghệ nói: - Ít nhất cũng phải hai ba tháng.
.- Lâu vậy sao?
.Nguyên Ưng bất mãn nói.
.Hàn Nghệ đáp: - Nguyên Bảo chủ, chuyện bay trên không này không phải là chuyện dễ dàng. Nếu không như vậy, cũng không thể nào cho đến nay vẫn chưa có người thử bay. Cái này còn khó hơn so với việc bơi lội dưới nước. Nếu như ông muốn thực sự bay lượn trên bầu trời, vậy thì bắt buộc ông phải bỏ ra sự nỗ lực nhiều hơn nữa. Ông đã đợi hơn mấy chục năm rồi, lẽ nào ngay vài ba tháng này ông lại đợi không nổi sao?
.Nguyên Ưng ngẫm nghĩ cũng phải, gật gật đầu nói: - Ta nghe ngươi.
.Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng mà ông yên tâm. Chuyện luyện tập này, tuyệt sẽ không khô khan. Đợi đến khi ông ở đây luyện tập thành thạo rồi, chúng ta sẽ luyện tập ở chỗ cao hơn. Đến lúc đó, ông sẽ có thể thể nghiệm cảm giác bay lượn rồi. Đợi đến sau khi ông có thể nắm chắc, chúng la lại đi đến nơi cao hơn nữa, thực sự chao liệng trên bầu trời.
.Nguyên Ưng nghe xong, hai mắt tỏa sáng. Chỉ muốn trong một ngày liền luyện được hết.- Ta khiêng giúp ngươi. Ta khiêng giúp ngươi
.Nói xong, ông ta liền mạnh mẽ giúp Hàn Nghệ mở lồng ra. Sau đó tự mình đeo vào, khiêng đôi cánh bay lượn lên chạy nhanh lên đồi. Mà bên Tiểu Dã cũng không hề thua kém, vội vàng chạy lên đồi, chiếm lấy một cánh bay lượn khác.
.Nguyên Tranh nhìn thấy, trơ mắt nhìn Hàn Nghệ nói: - Tiểu Nghệ ca, chúng ta cũng muốn bay.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đợi đến khi các ngươi khiêng nổi cánh bay lượn này, ta sẽ dạy cho các ngươi.
.Nguyên Tranh trề miệng, nói: - Vậy phải đợi bao lâu chứ?
.Hàn Nghệ đáp: - Nhưng mà trước khi đến lúc đó, ta sẽ chế tạo một cánh bay lượn cho hai người cùng bay. Đến lúc đó chở bọn ngươi bay ở dưới thấp, chắc hẳn không có vấn đề gì.
.- Thật sao?
.- Thật.
.- Tiểu Nghệ ca, huynh thật tốt.
.Đợi đến khi bọn họ lên được sườn đồi, Nguyên Ưng và Tiểu Dã bọn họ đã không thể chờ đợi được mà xông về hướng sườn đồi. Tốc độ của hai người nhanh hơn rất nhiều so với Hàn Nghệ, nhất là Nguyên Ưng, vì vậy mà ông ta rất nhanh đã có thể bay lên.
.- Ôi!
.Dù là khoảng không bay cực thấp, nhưng vẫn là làm cho Nguyên Ưng hưng phấn kêu lên.
.Mặc dù Tiểu Dã không có khoa trương như vậy, nhưng cũng hưng phấn không ngớt. Bởi vì cậu cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác lơ lửng này.
.Sau khi hạ xuống đất, hai người lại khiêng cánh bay lượn, nhanh chóng chạy lên sườn đồi, khoái cảm ngắn ngủi này cũng đã cho khiến cho hứng thú của bọn họ nổi lên, căn bản là dừng không được.
.Hàn Nghệ nhìn thấy vậy liền cười, nắm lấy bàn tay trắng nõn của Nguyên Mẫu Đơn, nói: - Đợi sau khi nàng sinh xong, ta chở nàng bay.
.Nguyên Mẫu Đơn lại lắc đầu nói: - Ta cảm thấy đem sinh mạng dùng ở chỗ này, không có chút ý nghĩa nào.
.Nàng không hề cảm thấy chuyện này đáng để thử, vả lại tính cách của nàng trầm tĩnh. Tuy là nàng không có phản đối, nhưng trong lòng nàng không hề tán đồng. Theo nàng nhìn thấy, đây chẳng qua chỉ là ước mơ của Nguyên Ưng, là thuộc về Nguyên Ưng, không có bất kỳ quan hệ nào với nàng.
.Hàn Nghệ cũng biết tính cách của nàng, không có miễn cưỡng, chỉ cười cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận