Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 727: Tôn trọng

.Nhưng cho dù thế nào đi nữa, Hàn Nghệ có thể khiến Tiêu Nhuệ vui lòng, Tiêu Vô Y đương nhiên là người mừng nhất, điều này không cần nghi ngờ.
.- Ai! Làm thế nào chàng khiến cha ta vui vẻ thế này?
.Tiêu Vô Y vạn phần hiếu kỳ hỏi.
.Hàn Nghệ cười thần bí, vốn định giấu diếm để đòi lại chút hồi báo, nhưng thấy bộ dạng vội vàng cộng thêm ánh mắt đầy uy hiếp của Tiêu Vô Y, hắn thầm cân nhắc một phen, cảm thấy không cần thiết, liền đem sách lược hợp lòng người khác nói nàng nghe.
.Tiêu Vô Y bừng tỉnh đại ngộ, thầm khen, chủ ý này thật đúng là hay.
.Hàn Nghệ nháy mắt cười nói:
.- Sau này ta liền có thể thường xuyên tới lui nhà nàng rồi.
.Khuôn mặt Tiêu Vô Y đỏ lên, bảo:
.- Chàng đến nhà ta làm gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Đương nhiên là vì sau này có thể quang minh chính đại lấy nàng về nhà.
.Trong lòng Tiêu Vô Y ngọt ngào một phen, nhưng lại bảo:
.- Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, con người cha ta đúng là dễ nói chuyện, nhưng bọn thúc thúc bá bá thì không dễ dụ như vậy đâu.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Việc này nàng yên tâm, ta tự có cách đối phó họ, nhưng trước hết là nắm lấy lòng của cha vợ ta đã.
.- Cái gì nắm lấy, đúng là khó nghe.
.Tiêu Vô Y trừng trắng đôi mắt quyến rũ nhìn Hàn Nghệ, lại nói:
.- Hôm nay chàng chỉ đến đây để lấy lòng cha ta thôi sao?
.- Một trong những mục đích.
.Hàn Nghệ nói:
.- Mục đích khác đương nhiên là đến tìm nàng. Ừ ——ta đi gặp Nguyên Mẫu Đơn rồi.
.Tiêu Vô Y vội vàng hỏi:
.- Vậy cô ta nói thế nào?
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Cô ta đồng ý thật sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Tiêu Vô Y nghe xong, ngẩn ngơ không nói, sắc mặt thay đổi không ngừng, cũng chả biết là vui hay buồn, nói chung là vô cùng mâu thuẫn.
.Trong lòng Hàn Nghệ thì hiểu rõ vô cùng, cười bảo:
.- Nhưng hơi chênh lệch với những gì chúng ta thương lượng trước đó.
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, hỏi:
.- Là sao?
.Hàn Nghệ đem cuộc nói chuyện của hắn và Nguyên Mẫu Đơn nói với Tiêu Vô Y, đương nhiên, việc hắn liên kết với Nguyên Mẫu Đơn chỉnh Nguyên Ưng thì hắn không nhắc đến, dù sao Tiêu Vô Y vô cùng căm tức Nguyên Ưng, nếu nói nàng biết chuyện này, nàng nhất định sẽ xen chân vào, kế hoạch này có thể sẽ càng ác độc hơn.
.- Đạo đức giả!
.Tiêu Vô Y hừ nhẹ nói.
.Hàn Nghệ buồn bực nói:
.- Việc này liên quan gì đến đạo đức giả? Ta không hề gạt nàng nha.
.- Ta không nói chàng, ta nói Nguyên Mẫu Đơn.
.Tiêu Vô Y hừ nói:
.- Cô ta hiển nhiên là thích chàng, nhưng lại sĩ diện, mới cố tình nói thế, giấu đầu hở đuôi, ta hiểu quá rồi còn gì, đây mới là tác phong của cô ta.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Đây không phải đạo đức giả, cho dù là cô ta thích ta, nhưng ta là người đàn ông đã có vợ, nàng đồng ý, ta đồng ý. Ta cảm thấy tính cách của Nguyên Mẫu Đơn cũng sẽ tuyệt không đồng ý hôn sự này, hơn nữa, cô ta luôn coi trọng lợi ích gia tộc, hợp tác với ngõ Bắc cũng hơn là đối địch với ngõ Bắc, vì thế ta không thấy ngạc nhiên với kế hoạch lần này của cô ta.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Sao chàng lại nói giúp cô ta?
.Hàn Nghệ tức giận nói:
.- Ta chỉ là chuyện nào ra chuyện nấy.
.Tiêu Vô Y hỏi:
.- Vậy chàng đồng ý rồi?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói:
.- Nói thật đấy, tiếp tục đấu đá với Nguyên gia, ta cũng thấy gượng sức, hơn nữa bây giờ trong triều hết sức căng thẳng, nếu ta tác chiến hai bên, thật sức là lực bất tòng tâm. Nhưng nếu không làm vậy thì chắc chắn Nguyên gia sẽ không tin tưởng ta, cũng không hòa giải với ta. Nói về chuyện riêng thì ta thưởng thức con người Nguyên Mẫu Đơn nhiều hơn, nhưng còn xa mới tới mức độ kết hôn, đem khế ước hôn nhân coi như khế ước hợp tác, đối với mỗi một người chúng ta đều là kết quả tốt nhất.
.Tiêu Vô Y nghe được trầm mặc không nói.
.Hàn Nghệ thấy thế, nói:
.- Nàng không phải thật sự muốn ta lấy cô ta về nhà chứ?
.- Đương nhiên không phải.
.Tiêu Vô Y lắc đầu, nhưng lại lo lắng nói:
.- Chỉ là từ việc này có thể thấy cô ta định cả đời làm quả phụ rồi.
.Hàn Nghệ ảm đạm thở dài, nói:
.- Không sai, chuyện này cô ta hy sinh nhiều nhất, nhưng ta sẽ cố gắng để Nguyên gia sớm thấy được lợi ích của việc hợp tác với ngõ Bắc, nhanh chóng phế bỏ khế ước hôn nhân.
.- Nhưng cũng không có tác dụng gì.
.Tiêu Vô Y lắc đầu, kỳ thật người hiểu rõ Nguyên Mẫu Đơn nhất chính là nàng, nghe được tin tức này, trong lòng không khỏi ưu lo.
.Hàn Nghệ hỏi:
.- Nàng cảm thấy thế nào?
.- Chàng đã đồng ý rồi, còn hỏi ta sao?
.- Ta chỉ đồng ý tạm thời thôi, nếu nàng không đồng ý, vậy đương nhiên ta không làm.
.- Ta không có ý kiến, dù sao chàng có khó xử của chàng.
.Dù có lúc Tiêu Vô Y có chút tà ác, nhưng chuyện phân biệt sai trái nàng không hề hồ đồ, nàng hiểu rõ hoàn cảnh trước mắt của Hàn Nghệ, vì thế mới cổ vũ Hàn Nghệ liên hôn. Lại hỏi:
.- Vậy còn Phi Tuyết?
.- Ách thuận theo tự nhiên.
.Hàn Nghệ có chút chột dạ nói.
.- Thuận theo tự nhiên?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Dù sao ta là đàn ông đã có vợ, cô ta có đắn đo của cô ta, mọi thứ tùy duyên thôi.
.Tiêu Vô Y cười nói:
.- Nếu Phi Tuyết thích người khác thì sao?
.Khả năng này không lớn, Hàn Nghệ nghĩ đến nha đầu Phi Tuyết này không khỏi cười thầm, ngoài miệng lại nói:
.- Vậy đương nhiên ta sẽ chúc phúc cô ta.
.Đây là lời nói thật lòng, dù sao hắn đến từ quốc gia tự do thời sau, tư tưởng quan niệm vô cùng thoáng, không phải người ta thích, liền không thể thích người khác.
.- Chàng nỡ sao?
.- Ta có tư cách gì không nỡ?
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, lại nói:
.- Vấn đề ta quan tâm nhất bây giờ là làm thế nào lấy nàng về.
.Tiêu Vô Y ngượng ngùng cười, không trả lời, trong lòng chỉ than, đúng a! Mọi thứ tùy duyên đi!
.Trong sảnh, Tiêu Nhuệ và Hùng Đệ trò chuyện còn thân hơn cả Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y, nếu nói về học thức, e là Hùng Đệ ngay cả biên giới cũng chưa đến, khoảng cách hai người đúng là quá lớn rồi, theo lý thì cả hai vốn chẳng có chủ đề chung để nói, nhưng Tiêu Nhuệ lại vô cùng thích tán gẫu với Hùng Đề, vì Hùng Đề có rất nhiều những nhận thức chung về quan niệm với ông ta, cảm giác này thì Tiêu Vô Y và Tiêu Hiểu không thể cho ông ta được. Phong cách hành sự của hai tỷ đệ này hoàn toàn trái ngược với Phật học, Tiêu Vô Y giống y như ông nội Tiêu Vũ của nàng, kỵ ác như thù. Lại thích bênh vực kẻ yếu, bênh vực người của mình, Tiêu Hiểu còn hơn thế nữa, hành sự theo cảm thích, trong não không hề có khái niệm chính nghĩa hay tà ác, đúng là tiểu ma vương chính hiệu.
.Còn Hùng Đệ thì tính tình thuần chính, mọi người vui vẻ thì y cũng vui vẻ, không thích tranh cãi với người khác, vô cùng gần gũi với cách nghĩ của Tiêu Nhuệ, cái Tiêu Nhuệ nói, y đều gật đầu khen hay, còn có thể dùng trải nghiệm của mình để nói rõ luận điểm, khiến Tiêu Nhuệ mừng rỡ vô cùng.
.Bất giác đã đến giữa trưa, Tiêu Nhuệ giữ Hùng Đệ và Hàn Nghệ ở lại ăn cơm trưa.
.Trong tiệc cơm, Hàn Nghệ cũng một mực lấy lòng, quả thật là tâng bốc hết mức có thể, nhưng lại không để lại dấu vết, Tiểu Mập người ta là đồng ý một cách thật lòng, nhưng tên này lại ôm chủ ý lấy lòng Tiêu Nhuệ, Tiêu Nhuệ không hề hay biết chuyện của Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y, cảm thấy Hàn Nghệ không cần thiết phải lấy lòng ông ta, vì thế tin y như thật, vui vẻ cực kỳ.
.Nhưng lúc sắp ra cửa, Tiêu Nhuệ chỉ bảo Hùng Đệ ghé chơi thường xuyên, không hề nhắc đến hắn, khiến Hàn Nghệ buồn bực vô cùng, quyết định lần sau không dắt theo Tiểu Mập nữa.
.Nguyên gia bảo!
.- Đại công tử đã quay về rồi.
.- Cha ta đâu?
.- Bảo chủ đang nghỉ ngơi trong nhà.
.- Cha ơi! Cha ơi!
.Nguyên Liệt Hổ đi nhanh vào phòng.
.Nguyên Ưng nhìn thấy đứa con còn cao hơn mình một cái đầu, liền thấy đau đầu đủ kiểu, rất là giả tạo hỏi:
.- Chuyện gì?
.Nguyên Liệt Hổ kích động nói:
.- Con nghe nhị gia gia nói, nhà ta định gả cô cô cho Hàn Nghệ, có phải thật không?
.Nguyên Ưng buồn bực nói:
.- Chẳng lẽ con thà tin cha, cũng không tin nhị gia gia của con sao?
.Nguyên Liệt Hổ sửng sốt, nói:
.- Con đương nhiên tin tưởng nhị gia gia, nên mới tới tìm cha, vì nhị gia gia nói chuyện này là do cha một tay sắp xếp đây.
.- Khụ khụ khụ!
.Nguyên Ưng vội vàng nói:
.- Đây toàn là ăn nói hàm hồ, là đại gia gia của con phái ta xử lý chuyện này, cha chỉ là con dao trong tay họ, đã quen bị họ lợi dụng rồi.
.Ông ta nói một cách vô cùng bất đắc dĩ, cứ như là thật sự có chuyện này vậy.
.- Vậy chuyện này là thật sao?
.- Ừ.
.Nguyên Liệt Hổ lập tức giận dữ, kích động nói:
.- Sao mọi người có thể hy sinh hạnh phúc của cô cô để đạt được lợi ích gia tộc, mọi người đúng là quá vô sỉ.
.Nguyên Ưng cau mày bảo:
.- Tiểu Hổ, con đúng là ngày càng khốn khiếp rồi, sao có thể nói cha và các trưởng bối như thế?
.Nguyên Liệt Hổ cả giận nói:
.- Mọi người dám làm chuyện này thì còn sợ người khác nói sao, sau này sẽ còn nhiều người cười vào mặt Nguyên gia ta. Cha, nói cho cha biết, chuyện này con tuyệt đối không đồng ý.
.Nguyên Ưng cảm thấy thật sự bất lực với đứa con này, quá giống ông ta rồi, một khi kích động thì dù là Diêm vương lão tử cũng xem là gì, cười nói:
.- Con không đồng ý? Việc này liên can gì đến con.
.- Vậy liên can gì đến mọi người?
.Nguyên Liệt Hổ cũng thật sự là từ bỏ tất cả, cũng chả thèm quan tâm tôn ti, hai mắt đầy lửa giận.
.Nguyên Ưng cười nói:
.- Đúng là có chút quan hệ với chúng ta, cô cô con muốn gả cho Hàn Nghệ chí ít phải có sự đồng ý của chúng ta đấy, còn chuyện duy nhất mà chúng ta làm chính là đồng ý hôn sự lần này.
.Nguyên Liệt Hổ nói:
.- Cha đừng lừa con, sao cô cô lại muốn gả cho Hàn Nghệ, Hàn Nghệ hắn có tư cách gì lấy cô cô con? Nhất định là mọi người âm thầm ép cô cô chịu đựng, đừng tưởng con không biết thủ đoạn của mọi người.
.Nguyên Ưng ha hả nói:
.- Đúng vậy a! Hàn Nghệ là không có tư cách, Độc Cô Tiên Lược có tư cách đấy, nhưng kết quả thì sao nào?
.Nguyên Liệt Hổ vừa nghe tên Độc Cô Tiên Lược không khỏi cắn chặt răng, bảo:
.- Đều là do con cả, không liên quan đến Độc Cô gia, cùng lắm thì một mạng trả một mạng.
.Nguyên Ưng nói:
.- Con cũng biết là do con sao, vậy con còn kêu la gì ở đây? Chẳng lẽ con muốn cô cô của con làm quả phụ cả đời sao?
.Nguyên Liệt Hổ nói:
.- Hài nhi đương nhiên không muốn, nhưng vì sao nhất định là Hàn Nghệ?
.Nguyên Ưng rất vô sỉ nói:
.Việc này con đừng đến hỏi ta, là cô cô con nhất quyết thích Hàn Nghệ, Hàn Nghệ lại là người đàn ông đã có vợ, cha cũng rất khó xử đấy, đã khuyên cô cô con rồi, nhưng nàng không nghe, cha cũng là vì cô cô con thôi, mới mặt dày đi khuyên đại gia gia đồng ý chuyện này, con tưởng cha dễ dàng lắm sao?
.Nguyên Liệt Hổ nói:
.- Con không tin.
.- Không tin thì đi hỏi cô cô con đi, nếu nàng không đồng ý, ai có thể miễn cưỡng.
.- Được! Bây giờ con sẽ đi hỏi rõ cô cô, nếu để con biết chuyện này có kẻ đứng phía sau giở trò, con tuyệt đối không bỏ qua đâu.
.Nguyên Liệt Hổ nói xong, xoay người liền xông ra ngoài.
.Nguyên Ưng nhìn xa, thấy Nguyên Liệt Hổ rời khỏi vườn, vội vỗ ngực, lại uống ngụm lớn rượu trấn áp tinh thần,
.- Đứa con này của ta đúng là đáng sợ, làm ta sợ muốn chết.
.- Cô cô, có phải có kẻ ép cô cô làm vậy không? Cô cô hãy nói với cháu họ, cháu sẽ đi tính sổ với chúng. Cô cô, cô nói gì đi chứ! Ai da! Cô cô không thể cứ ngồi đó nhẫn nhục chịu đựng, cha ta ông ấy chính là biết điểm yếu này của cô cô nên mới ăn hiếp cô cô mãi đấy.
.Nguyên Liệt Hổ vây quanh Nguyên Mẫu Đơn đang trồng hoa, gấp gáp đến nổi đổ đầy mồ hôi, trong mắt gã cô cô là người quan trọng nhất, hơn cả cha gã, hơn nữa một khi Nguyên Liệt Hổ nổi cơn giận, ngay cả Nguyên Hi cũng phải né tránh lùi bước, vì đây là người không nói lý lẽ, trên đời này chỉ có mỗi Nguyên Mẫu Đơn mới khuyên được gã.
.- Tránh ra, đừng dẫm lên hoa của ta.
.Nguyên Mẫu Đơn trầm giọng nói.
.Nguyên Liệt Hổ khẩn trương né tránh, luống cuống tay chân,
.- Cô cô, nhà chúng ta giàu có thế, cần gì hy sinh hạnh phúc của cô cô, nếu vậy, chi bằng hy sinh ta đi, ta đi chết chung với Hàn Nghệ là xong.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe xong hàng mày đen nhíu lại, đứng dậy, nhìn Nguyên Liệt Hổ, cực kỳ kinh ngạc hỏi:
.- Ai bảo với ngươi là có kẻ ép ta gả cho Hàn Nghệ vậy?
.Nguyên Liệt Hổ ngẩn người, nói:
.- Còn phải nói sao, nếu không, sao cô cô lại đi lấy Hàn Nghệ, ngay cả một lý do cháu họ cũng nghĩ không ra.
.Nguyên Mẫu Đơn trầm mặc một lát, lập tức nói:
.- Cũng chỉ có một lý do thôi, chính là vì ta thích Hàn Nghệ.
.Nguyên Liệt Hổ kinh hãi đến nỗi tròng mắt gần như rơi ra ngoài, nói:
.- Cô cô, đây nhất định là đang nói nhảm.
.Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói:
.- Đương nhiên không phải.
.Nguyên Liệt Hổ nói:
.- Cô cô, Hàn Nghệ là người đàn ông đã có vợ đấy.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Cô cô ngươi cũng là một quả phụ.
.Nguyên Liệt Hổ ngẩn ra, hỏi:
.- Chẳng lẽ cô cô muốn làm thiếp cho Hàn Nghệ sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Đương nhiên không phải, nhưng chuyện này vô cùng phức tạp, nhất thời nói không rõ đâu.
.Ngưng một lát, nàng lại bảo:
.- Tiểu Hổ, ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng lần này cô cô muốn tự làm chủ, hy vọng ngươi tôn trọng quyết định của cô cô.
.Nguyên Liệt Hổ trầm mặc nửa ngày, cúi thấp đầu nói:
.- Nếu là cô cô tự nguyện, cháu họ đương nhiên là tôn trọng quyết định của cô cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận