Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1185.1: Địch mất một ít mình mất một ngàn

.Tờ mờ sáng.
.- Ôi!
.Hàn Nghệ đang ngủ say, xoay người vòng tay ôm lấy người bên cạnh, không ngờ ôm vào hư không, mở to mắt nhìn phát hiện Tiêu Vô Y đã ăn mặc chỉnh tề rồi, khẩn trương xoa xoa mắt, nói: - Phu nhân, bây giờ là giờ nào rồi?
.Tiêu Vô Y nói: - Vẫn còn sớm, chàng cứ ngủ tiếp đi!
.Hàn Nghệ nói:
.- Thế nàng dậy sớm như vậy làm gì?
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái nói: - Hộ Bộ ở ngay bên cạnh, đương nhiên chàng không cần vội, nhưng ta phải ra ngoài thành, hơn nữa đều là tại chàng.
.- Tại ta?
.- Đương nhiên tại chàng, hôm nay Học viện Chiêu Nghi mới đã bắt đầu chiêu sinh rồi, nhưng trong lúc chiêu sinh này chàng lại phái Trịnh Thiện Hành ra ngoài, ta phải gánh vác thêm một số việc. Ta còn phải đi đón Phi Tuyết, không nói với chàng nữa, ta đi trước đây.
.Nói xong, nàng liền vội vã đi ra cửa.
.- Nữ nhân này!
.Hàn Nghệ cười ha hả, xoa xoa mặt: - Ta cũng dậy rèn luyện cơ thể một chút.
.Hắn chạy bộ một lúc trong viện, lại ăn sáng cùng với Tiêu Nhuệ, sau đó liền lên xe ngựa, nhàn rỗi đi đến Hoàng thành.
.Đi vào Hộ Bộ, Trương Đại Tượng trực tiếp cầm một đống tư liệu chất cao đưa cho hắn.
.- Oa! Tình huống gì vậy?
.Hàn Nghệ nhìn mà mồ hôi chảy dòng.
.Trương Đại Tượng cười nói: - Đây là những tư liệu liên quan đến thương nhân nhận thầu ruộng dâu.
.- Nhiều như vậy?
.- Người đến hỏi còn nhiều hơn.
.Trương Đại Tượng cười một tiếng, lại nói: - Thương nhân thật đúng là hám lợi, một khi thấy lợi lộc là liền như ruồi bọ, đua nhau tới, mở mồm ra là nói đến tiền.
.Hàn Nghệ xấu hổ nhắc nhở gã ta một câu, nói: - Này, Trương Thị lang, ta cũng là thương nhân đấy, hơn nữa Hộ Bộ chúng ta mà không nói đến tiền, vậy kẻ nào còn để chúng ta vào mắt.
.Trương Đại Tượng cười ngượng ngùng, chợt nghe một tiếng: - Hoàng thượng giá lâm!
.Hàn Nghệ và Trương Đại Tượng sửng sốt, sao hoàng đế lại đến đây, hai người vội vàng đi ra, chỉ thấy ba người Lý Trị, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông đi vào.
.- Vi thần tham kiến bệ hạ!
.- Miễn lễ!
.Lý Trị duỗi tay ra, nói: - Hôm nay trẫm thấy thời tiết rất tốt nên qua đây một lát.
.Bởi vì tam tỉnh lục bộ đều ở hoàng thành, hoàng đế cũng thường xuyên qua thị sát.
.May mắn hôm nay dậy sớm, nếu không thì đã bị hoàng đế bắt quả tang bỏ bê công việc rồi! Hàn Nghệ vội nói: - Bệ hạ, Lý Trung thư, Hứa Thị trung, mời vào trong.
.Đi vào bên trong, Lý Trị ngồi vào chỗ của Hàn Nghệ, tùy tiện cầm tài liệu trên bàn lên xem, hiếu kỳ hỏi: - Đây là cái gì?
.Hàn Nghệ vội nói: - Hộ Bộ chúng thần tính cải tạo một số đất cằn cỗi thành ruộng dâu, sau đó cho thương nhân nhận thầu.
.Lý Trị biết việc này, gật gật đầu, nói: - Xem ra cũng có không ít thương nhân hứng thú với việc này.
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Hiện giờ Tây Bắc đang làm đường, xây dựng cải tạo trạm nghỉ chân, vải vóc khá thích hợp giao dịch ở bên đó, bởi vậy ngay cả giá vải vóc ở Trường An cũng đã tăng lên một chút, thiên tính của thương nhân chính trục lợi, việc này cũng không có gì lạ.
.Lão ta còn không phải ám chỉ Hàn Nghệ cũng là thương nhân, trong mắt chỉ có tiền.
.Lý Trị ừ một tiếng nói: - Là đạo lý như vậy.
.Hứa Kính Tông bỗng nhiên nói: - Bệ hạ, từ sau khi Tây Bắc chấp hành chính sách, không ít người đều đổi sang hành thương đạo, ngay cả Trịnh Thiện Hành của Huỳnh Dương Trịnh thị cũng làm y phục buôn bán, xưởng của y ở ngoại ô phía nam, quy mô rộng lớn, chỉ có xưởng của Hàn Thị lang ở ngoại ô phía tây mới có thể sánh bằng.- Trẫm đã sớm nghe nói rồi! Lý Trị cười nói: - Tuy nhiên, Trịnh Thiện Hành kiếm tiền phần lớn để làm việc thiện, trẫm nghe nói hàng năm vào mùa đông, y đều quyên góp không ít y phục cho một số nông phu bần hàn, hơn nữa còn quyên không ít tiền cho Học viện Chiêu Nghi. Nếu thương nhân trong thiên hạ đều như Trịnh Thiện Hành, thì cho dù cho đặt thương nhân và sĩ tử cùng với nhau, trẫm cũng đồng ý.
.Bất kể là y, hay là hoàng hậu, đều đánh giá rất cao Trịnh Thiện Hành.
.Hứa Kính Tông nói: - Bệ hạ nói đúng, hành động của Trịnh Thiện Hành thực sự làm người khác kính nể, ngay cả lão thần cũng thích thằng bé này. Nói tới đây, lão dừng một chút rồi nói: - Tuy nhiên bệ hạ, nói đến thương nhân, lão thần cho rằng hiện giờ giai cấp thương nhân ngày càng mở rộng, hơn nữa mỗi người đều kiếm được đầy túi, nhưng triều đình ta cho tới nay đều không thu thương thuế, khiến nhiều dân chúng bất mãn, thương nhân kiếm nhiều nhất, lại không cần nộp thuế, lão thần đề nghị trưng thu thương thuế, thứ nhất là có thể làm đầy ngân khố quốc gia, thứ hai có thể bình ổn tâm lý bất mãn trong lòng dân chúng.
.Hàn Nghệ nghe vậy liền cảm thấy lời này có chút không đúng bèn nói: - Hứa Thị trung, ông không thể cứ nhìn vào những thương nhân kiếm được nhiều tiền, còn những thương nhân mất cả chì lẫn chài thì sao? Số tiền này ông cho à!
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Lời Hàn Thị lang nói sai rồi, từ xưa đến nay đều có thương thuế, duy chỉ có triều ta thương xót dân chúng, không thu bất cứ thương thuế nào, nhưng thương nhân hiện giờ ngày một nhiều, quy mô càng lúc càng lớn, về lý nên trưng thu thương thuế tương ứng, tin tưởng thương nhân cũng có thể hiểu được.
.Hứa Kính Thông cũng cười nói: - Chớ không phải là Hàn Thị lang tiếc tiền thuế này à.
.Hàn Nghệ hừ nói: - Chỉ riêng số ta quyên góp, cũng đủ để nộp tiền thuế nộp cả đời ta rồi, ta mà phải tiếc chút tiền thương thuế này sao. Với lại, Hàn Nghệ ta có thể có được như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ thánh ân của bệ hạ, chỉ cần bệ hạ hạ nói một câu, ta liền quyên hết tiền cho triều đình chứ không nói chơi.
.Hứa Kính Thông cười nói: - Chỉ nói không làm, ai mà không biết.
.- Hứa Thị trung ông đừng kích ta, tiền của ta nhiều hơn tiền của ông rất nhiều, vậy chúng ta hãy cùng quyên góp đi, quyên gia sản, bệ hạ đang ngồi ở đây, ông dám đồng ý không? Hàn Nghệ nói thản nhiên như không, cứ như là đang quyên gia sản của người khác vậy.
.Hứa Kính Thông bị Hàn Nghệ làm cho tức nghẹn họng mặt đỏ bừng, khóe miệng run rẩy, nói không ra lời. Trương Đại Tượng chỉ cảm thấy Hàn Nghệ cũng quá bá đạo rồi, động một tí đã quyên góp gia sản, vậy ai dám chơi cùng ngươi.
.Nhưng nói đi nói lại, Hứa Kính Tông cũng không ngốc nha, con đường kiếm tiền của Hàn Nghệ thực sự là quá nhiều, ngươi có thể lấy hết tiền của Hàn Nghệ, nhưng thứ bên trong não Hàn Nghệ, ngươi còn lâu mới lấy được, chẳng mấy chốc là hắn lại ngóc đầu trở lại, nhưng nếu Hứa Kính Tông quyên góp gia sản, vậy thì lão thật sự trắng tay rồi.
.Lý Trị nhìn bọn họ, dường như cũng nhìn ra một chút môn đạo, nhưng cũng không buồn lên tiếng, có bản lĩnh thì các ngươi quyên đi.
.Lý Nghĩa Phủ vội ra giải vây nói: - Hai vị chớ có tức giận, chúng ta đang nói về thương thuế, ta tin Hàn Thị lang cũng sẽ không để ý đến chút tiền thương thuế này, nhưng Hàn Thị lang, chúng ta cũng là suy nghĩ cho Hộ Bộ, chưng thu thương thuế, ngân khố quốc gia sẽ có thêm một khoản thu nhập.
.Hàn Nghệ không để ý đến tên nhãi này, nói với Lý Trị: - Bệ hạ, trước đây cuối Tùy đại loạn, làm cho thương lộ bế tắc, rất nhiều thương nhân đều nhà tan cửa nát, ở thời kỳ Trinh Quán, thương nhân đã ít lại càng thêm ít, bởi vậy triều ta mới có tư tưởng khoan thương lợi mạt trong vấn đề tài chính, hiện giờ thương nghiệp mới vừa sống lại, nếu triều ta vội vàng chưng thu thương thuế, vậy thì không khác gì mổ gà lấy trứng, vạn thương phế nghiệp thì nhân bất liêu sanh, hiện giờ triều đình nên tiếp tục cho thương nhân chính sách mềm mỏng hơn nữa, làm cho kinh tế của triều ta khởi sắc.
./CHARGE]
Bạn cần đăng nhập để bình luận