Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 450: Nội bộ tương tàn

.Gió lạnh thấu xương không chút kiêng nể bao trùm lên ngõ Bắc vắng vẻ, làm tăng thêm không khí bi thương.
.Không chỉ có vậy, từ sau khi người của Hộ bộ đến. Dường như tất cả cả cửa tiệm của ngõ Bắc đều đóng cửa, bao gồm cả chợ Đào Bảo. Mà đám chủ tiệm đều chỉ phái người đi nói mới Hàn Nghệ một tiếng. Không có một ai đi nói chuyện trực tiếp với Hàn Nghệ.
.Làm cho người có cảm giác thỏ chết cáo thương.
.Ngược lại hai chợ lại không hề giảm náo nhiệt. Bởi vì đã cuối năm mọi người đều có tiền. Mỗi năm những lúc này việc kinh doanh đều hết sức náo nhiệt. Lại gặp lúc hai chợ đại giảm giá, chỉ nghĩ là biết có rất nhiều người ở vùng ngoại ô cũng tới tham gia.
.Nhưng đây không phải là một tin tốt với thương nhân của hai chợ. Vốn là ngày kiếm tiền, hiện giờ biến thành ngày phải bù tiền.
.Bọn họ đều hy vọng có thể sớm kết thúc.
.Một hội nghị liên quan tới trận tranh đấu này được mở ở Cố Gia trong chợ Tây.
.Các thương nhân quan trọng của hai chợ đều tham gia hội nghị này. Dường như mỗi người đều kiêu ngạo như gà trống vây. Trên mặt đều tràn đầy thắng lợi vui sướng. Duy có đám người Tiền Đại Phương đi kinh doanh ở ngõ Bắc là có chút ngượng ngùng.
.Tiền Đại Phương dẫn đầu lên tiếng nói: - Các vị, chúng ta đã quyết định đóng cửa cửa tiệm ở ngõ Bắc.
.Lúc nói chuyện mặt ông ta đỏ lên, biểu lộ hết sức ngượng ngùng.
.Mặt khác những thương nhân kia đều mang nụ cười kỳ dị.
.Cố Ngôn Thương cười nói: - Các người sớm nên làm như vậy rồi. Ngõ Bắc đó chỉ bằng bàn tay, quả thực không phải chỗ để ở.
.Nếu ngươi đã không coi ra gì. Tại sao lại còn muốn đuổi cùng giết tận người ta? Triệu Tư Giáp trong lòng thầm nói. Ngoài miệng lại nói: - Đúng, Cố tổng Hành nói rất đúng. Trước kia chúng ta cũng bị tên nhóc Hàn Nghệ đó lừa gạt thôi.
.Dù sao cũng giống như là ăn shit vậy.
.- Được rồi, được rồi. Quá khứ thì cho nó là quá khứ đi. Quay lại là tốt rồi, quay lại là tốt rồi.
.Cố Ngôn Thương cười gật gật đầu, cất cao giọng nói: - Hàn Nghệ chẳng qua cũng chỉ là một tên con nhà nông từ Dương Châu tới, không có thực lực gì. Chuyên làm những việc đầu cơ trục lợi. Dùng lời lẽ ngon ngọt để lừa gạt mọi người, không biết nể mặt trên dưới. Hắn không phải là còn phát minh ra một từ gọi là "lừa dối" sao. Ta thấy hắn đang nói chính bản thân mình.
.Đám người xung quanh đều cười lên ha hả.
.Đợi đám người cười xong, Cố Ngôn Thương tiếp tục nói: - Nhưng miệng lưỡi của tên Hàn Nghệ đó quả thực lợi hại. Rất nhiều người đã mắc lừa hắn. Để tránh về sau phát sinh những chuyện như vậy. Ta đề nghị thương nhân hai chợ ký một hiệp ước. Không cho phép tiếp tục đi ngõ Bắc kinh doanh nữa. Các vị thấy thế nào?
.Tiền Đại Phương lập tức nói: - Đây là đương nhiên. Ta hết sức tán thành. Hơn nữa mọi người đều phải ký.
.Bọn họ đều tán thành rồi, những thương nhân còn lại thì không cần nói nữa. Tất cả đều nhất trí tán thành ý kiến của Cố Ngôn Thương.
.Cố Ngôn Thương gật đầu nói: - Tốt lắm, các người đem tin này nói cho các người khác trong hội của các người. Ba ngày sau chúng ta sẽ ký hiệp ước này. Đại Phương nói không sai, nhất định mọi người đều phải ký.
.Bọn họ chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi. Hai chợ có thể hơn hai nghìn thương nhân. Còn chưa tới những thương nhân từ bên ngoài tới. Ồ, ký một phần hiệp ước, cũng không phải là chốt lát có thể làm được. Nhưng dường như đều là làm theo lời bọn họ. Bọn họ đã quyết định như vậy thì chắc chắn là như vậy.
.Ngụy Thanh đột nhiên nói: - Đợi chút. Chuyện nàyta có một câu không thể không nói. Chúng ta vì đối phó với ngõ Bắc đã đưa ra rất nhiều tiền. Chính vì chuyện này, một năm nay chúng ta đều không kiếm được tiền gì. Nhưng đây đều là bởi vì Tiền Đại Phương bọn họ. Dĩ nhiên ta đây cũng không trách bọn họ. Bọn họ chỉ là bị mắc lừa Hàn Nghệ. Chỉ là cảm thấy tổn thất này bọn họ nên chia sẻ một ít.
.Tiền Đại Phương là một kẻ keo kiệt, vừa nghe thấy câu này, lập tức nổi giận nói: - Ngụy Thanh, ngươi có ý gì? Tiệm của bọn ta cũng đã giảm giá cùng với các người rồi.
.Ngụy Thanh cười nói: - Nhưng chuyện này vốn do các người mà ra. Nếu như các người sớm chút đồng ý. Vậy thì bọn ta đâu phải làm như vậy. Đâu có các người bù toàn bộ đã là nể mặt các người rồi. Ngươi đừng có không biết phân biệt.
.Cổ Phú Quý cười nhạt nói: - Ngươi nói thì dễ dàng. Bọn ta đã lỗ nửa năm tiền thuê nhà ở ngõ Bắc. Lúc đầu nếu như ngươi đồng ý bù cho bọn ta thì bọn ta sớm đã tới rồi. Ngươi còn không biết xấu hổ, muốn chúng ta cùng chia sẻ tổn thất. Chuyện này không thể nào.
.Một người bên cạnh Ngụy Thanh đứng dậy reo lên nói: - Phú Quý, ngươi đừng có khóc than ở đây. Trước đây việc kinh doanh ở ngõ Bắc tốt như vậy. Gần như tất cả bách tính trong thành đều tới chỗ các người. Hơn nữa còn không có người cạnh tranh với các người. Ta thấy tiền vốn của ngươi đã sớm thu về rồi. Hơn nữa còn kiếm được không ít. Nhưng bọn ta thì sao, vẫn luôn bị lỗ. Các người giúp bọn ta chia sẽ một chút có gì không thể? Tổn thất của bọn ta còn lớn nhất nữa.
.Đậu Nghĩa nghe vậy nén giận trong lòng nói: - Làm kinh doanh vốn là dựa vào bản lĩnh. Lãi lỗ không trách được người khác. Muốn bọn họ cùng chia sẻ tổn thất thì cũng hơi quá.
.Lại có một người nói: - Những lời này của Đậu lão sai rồi. Lần này không phải là cá biệt thương nhân tranh đấu. Mà là tranh đấu giữa hai chợ và ngõ Bắc. Vinh nhục đều nên thuộc về cả hai chợ. Chuyện lỗ lãi dĩ nhiên cũng nên thuộc về cả hai chợ. Nếu như các người bị lỗ, còn bọn ta lãi. Bọn ta cũng sẽ giúp đỡ các người.
.Tiền Đại Phương cười nhạt không nói, nghĩ thầm rằng. Các người nói ma nói quỷ lừa ai vậy.
.Lúc này chủ hội gốm sứ Chu Phí vuốt râu nói: - Có điều ta cảm thấy những lời của Ngụy Thanh cũng có chỗ không ổn. Tổn thất này tính không rõ được. Ta có một cách không biết có được hay không?
.Cố Ngôn Thương nói: - Mời Chu lão nói.
.Đám người Tiền Đại Phương bắt đầu phấn chấn tinh thần. Bọn họ tuyệt không thể ngờ rằng. Hôm nay lại xuất hiện tình huống này. Bọn họ đều nghĩ nhiều nhất cũng chỉ bị người khác chế giễu vài câu. Không đến nỗi hiện giờ bị người khác đánh cho trở thay không kịp.
.Chu Phí liền nói: - Ta thấy như vậy đi. Đậu lão, Đại Phương sau khi giá cả hồi phục. Các người hơi nâng giá lên một chút. Cho đám người bọn ta hoãn một chút, đừng để cho cuối năm rồi mà không tốt.
.Tiền Đại Phương nghe vậy thiếu chút nữa ném chén trà bên cạnh qua, nói: - Như vậy đâu thể được. Nếu như một nhà bọn ta nâng giá thì khách hàng của ta đều chạy rồi. Bọn ta ngày sau còn sao kinh doanh được. Vậy còn không bằng ta đưa tiền cho ngươi.
.Đám người Triệu Tứ Giáp đều cho rằng ý kiến này không thỏa đáng. Khách hàng cũ đều đi hết thì danh tiếng cũng hết luôn.
.Ngụy Thanh nói: - Vậy thì các người đưa tiền ra a.
.Tiền Đại Phương tức giận nói: - Ta dựa vào cái gì mà phải đưa tiền cho các người. Chuyện này các người nghĩ cũng đừng có nghĩ.
.Cố Ngôn Thương bỗng nhiên đưa tay ra hiệu mọi người bình tĩnh nói: - Làm cái gì, làm cái gì. Trong mắt các người còn có ta không. Đám người xung quanh lập tức quay ra nhìn Cố Ngôn Thương. Sau đó hừ một tiếng rồi quay đầu đi, không nói gì nữa.
.Cố Ngôn Thương nhìn xung quanh. Có chút vừa lòng nói: - Các vị ngồi đây dù gì cũng là thương nhân có tiếng của Trường An. Đây chẳng qua chỉ là chút tiện mọn mà thôi. Đáng giá phải như vậy không? Ngụy Thanh bọn họ nói tuy có chút đạo lý. Nhưng muốn nói Đại Phương bọn họ xuất tiền chia sẻ tổn thất thì cũng có chút quá. Đại Phương bọn họ cũng mất nửa năm tiền thuê nhà để quay về hai chợ chúng ta. Chỉ cần ngõ Bắc đóng cửa, số tiền này sớm muộn gì cũng lấy lại được. Các người nóng vội làm gì.
.Nói xong, ông ta lại hướng về phía đám người Tiền Đại Phương nói: - Đậu lão, Tiền Đại, Triệu lão tứ, như vậy đi. Chuyện này làm cho mọi người trong lòng có chút không vui vẻ. Các người mang chút tiền ra đưa cho hành hội mời mọi người ăn một bữa.
.Ngụy Thanh bọn họ nghe vậy. Như vậy sao được, đang định nói thì bị ánh mắt của Cố Ngôn Thư
Bạn cần đăng nhập để bình luận