Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1002.2: Bán tháo cắt lỗ

.Đúng thế! Hàn Nghệ còn là Đồng Trung Thư môn hạ tam phẩm, chức vị này tương đương với Thượng thư lệnh, Thượng thư tỉnh lại quản lục bộ, vậy thì ai quản ai đây?
.Tiền Đại Phương bắt đầu gãi cằm. Thằng cha này ít râu, không vuốt được, chỉ có thể gãi.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Vẫn cứ là câu nói đó, từ trước đến giờ ta luôn giúp đỡ các vị phát tài, hơn nữa ta bảo các vị làm vậy, thì ta được gì chứ?
.Nếu như là trước kia, mọi người e rằng sẽ chẳng vì thế mà động lòng, nhưng hiện giờ Hàn Nghệ lại là Tể tướng kiêm Hộ bộ Thị lang, câu này cũng đủ trọng lượng.
.Triệu Tứ Giáp đột nhiên nói: - Vậy không hay Hàn tiểu ca dự định để bọn ta làm thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Gần đây Nguyên gia và đám địa chủ chẳng phải là đang mua ruộng đất và hoán đổi đất đai sao. Nguyên nhân khiến bọn họ làm vậy, chính là hi vọng ruộng đất quy tụ lại với nhau sẽ tiết kiệm được không ít sức lao động. Thương nhân chúng ta cũng có thể tham dự vào, đem ruộng đất đi bán rồi hoán đổi, bán cho đám thương nhân lương thực như Tiền Đại Phương. Bởi vì khoản đầu tư của thương nhân lương thực chính là đất đai, còn việc đầu tư của các vị cần có tiền, mọi người ai cũng có được thứ mình cần, bọn họ thực sự không thể kham nổi thì bán cho Nguyên gia, tích góp vốn liếng, chuẩn bị mở rộng sản xuất, đón cơn sóng không lâu sau sẽ ập đến.
.Các thương nhân lương thực như lão Tiền, trong tay nắm giữ lượng lớn đất đai, thì có thể sản xuất ra nhiều lương thực hơn nữa, đồng thời cũng có thể học tập chế độ thuê mướn của Nguyên gia, giải quyết phiền muộn cho tá điền, đồng thời có thêm được nhiều tiếng nói hơn. Đương nhiên, nếu như các vị thực sự không nguyện ý, thì có thể đầu tư tiền vào chỗ ta, ta đảm bảo các vị sẽ có lời, nếu như các vị vẫn không đồng ý, thì ta cũng chẳng còn cách nào khác.
.Vậy là quá rõ rồi, cả đám thương nhân trầm mặc không nói gì.
.Hàn Nghệ cười nói: - Sau khi mọi người về, cứ suy nghĩ cho kĩ, dù sao đây cũng không phải là việc một hai quan tiền.
.Thực ra đất đai chắc chắn sẽ kiếm ra tiền, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, đất đai của bọn họ không nhiều không ít, vẫn cứ là mô thức tự cấp tự túc, vấn đề là tiền vốn của bọn họ không chỉ cố định ở ruộng đất, vậy thì thương nghiệp chẳng có tiền vốn nữa. Điều này cũng giống như ở hậu thế, mọi người đều đi mua nhà, tất cả lượng tiền đều dồn vào bất động sản, vậy thì người dân sẽ chẳng còn nhiều tiền để tiêu thụ vào những ngành nghề khác, do đó những ngành nghề khác chắc chắn sẽ không thể phát triển. Đây là một loại hình kinh tế dị dạng, không lành mạnh.
.Hàn Nghệ làm vậy là để tránh điều này. Thương nhân kiếm tiền của thương nhân, các ngành nghề khác kiếm tiền của các ngành nghề khác, nếu như đều chơi với đất đai, thì cũng là chơi luôn người dân, việc sản xuất sẽ mãi mãi đình trệ.
.---
.Trong triều càng kinh thiên động địa. Trình Giảo Kim thì lại càng vui mừng. Bởi nó chứng minh được rằng, lựa chọn của ông ta lúc trước không hề sai. Ông ta cũng thích ứng rất nhanh với cuộc sống nhàn rỗi ở nhà, muốn uống rượu thì uống rượu, muốn làm gì thì làm, hoàn toàn chẳng phải quan tâm quá nhiều. Buổi chiều hôm đó, ánh nắng ấm áp ngập tràn, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Ông ta lại xách cần câu dẫn theo đám tôi tớ tùy tùng tới một nơi hẻo lánh ở thành nam câu cá.
.Thế nhưng khi ông ta vừa tới, đột nhiên phát hiện ra bên bờ sông có một ông già mập đã ngồi chờ ở đó.
.- Ôi--- !
.Trình Giảo Kim lập tức than vãn, vẻ khó chịu nói: - Muốn yên tĩnh một lúc cũng không xong!
.- Lão thất phu ngươi, con sông này cũng không phải của riêng ngươi, không thể ngươi đến mà người khác không được đến chứ, ngươi thật là bá đạo quá đó! Ông già mập không buồn quay đầu lại nói.
.Người này chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trình Giảo Kim nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ chửi bậy mấy câu, sau đó xua tay ra hiệu đám tùy tùng lui, đoạn nghênh ngang đi tới, móc mồi câu vào lưỡi câu, ném ra giữa sông.
.Một lúc sau, Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên nói: - Lão thất phu, ngươi nói xem chúng ta đã bao lâu rồi không cùng nhau câu cá rồi? Tuy nhiên ánh mắt vẫn cứ hướng ra phía giữa sông, chẳng nhìn về phía Trình Giảo Kim.
.Trình Giảo Kim cũng không quay đầu lại nói: - Lão phu chưa từng câu cá với đám quan văn các ngươi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc xéo sang nói:
.- Trong lòng ngươi bây giờ hẳn là hận ta lắm nhỉ!
.Trình Giảo Kim nói: - Lão tử làm việc xưa nay chưa bao giờ oán giận người khác, chỉ có đám quan văn các ngươi thích oán hận lung tung thôi.
.- Hôm nay lão phu tới đây không phải để tranh cãi chuyện văn võ với ngươi. Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài một hơi, vẻ mặt vô cùng áy náy nói: - Thực ra lão phu hôm nay tới đây, chẳng có mục đích nào khác ngoài việc muốn nói một câu xin lỗi với ngươi, là ta hại ngươi tuổi già thất tiết.
.Trình Giảo Kim trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói: - Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường mà. Nếu như không phải tuổi già thất tiết, ta e rằng còn phải sống một cuộc sống đứng ngồi không yên, như đi trên băng mỏng vậy, sao có thể tiêu dao tự tại như hôm nay. Lão thất phu, chẳng giấu gì ngươi, lần này ta đã thực sự sợ hãi rồi, Bệ hạ của chúng ta về mặt quyền thuật mà nói, thật chẳng kém gì tiên đế đâu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ bật cười, nhìn mặt sông cảm khái nói: - Đúng vậy! Chỉ có vài tên tá điền mà thôi, Bệ hạ đã nắm chặt trong tay đám quý tộc thường ngày kiêu căng ngạo mạn kia. Điều này ai có thể ngờ tới, thật là chuẩn mực lắm thay. Thuật đế vương, chẳng gì cao hơn thế.
.Trình Giảo Kim đột nhiên quay đầu lại nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Lão thất phu, có phải ngươi hối hận rồi?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ý ngươi là sao?
.Trình Giảo Kim nói: - Năm xưa không lựa chọn Bệ hạ hôm nay, mà lựa chọn Ngụy vương Lý Thái.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẩn người ra, suy xét cẩn thận một hồi lâu mới nói: - Lý Thái thông minh tuyệt luân, tài hoa hơn người, trong các vương tử, e rằng không ai sánh được, do đó được bọn Phòng Huyền Linh vô cùng yêu mến, trước đó không lâu, lão phu cũng luôn cho rằng Lý Thái bỏ xa đương kim Bệ hạ.
.- Thế còn bây giờ? Trình Giảo Kim tò mò hỏi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Muội muội ta có tất cả ba đứa con trai, chúng đều do lão phu trông nom mà trưởng thành, ta luôn cho rằng ta đã vô cùng hiểu rõ chúng, nhưng thực tế là, ta chỉ nhìn thấu được Lý Thừa Càn và Lý Thái, chứ chưa nhìn thấu được đương kim Bệ hạ, ngươi nói xem bọn họ ai lợi hại hơn?
.Trình Giảo Kim gật đầu nói: - Thế nhân đều cho rằng đương kim Bệ hạ sở dĩ có thể ngồi được vào long ỷ, đều là do công lao của Trưởng Tôn Vô Kỵ ngươi, có ai mà không biết đã ngồi được lên đó, nghĩa là lợi hại nhất rồi.
.- Nói có lí lắm!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả nói.
.Trình Giảo Kim nói: - Nhưng ngươi vẫn còn chưa nói, ngươi có hối hận không?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu nói: - Nếu như mà là Lý Thái, lão phu e rằng sớm đã chết rồi. Lý Thái từ nhỏ được sống trong nuông chiều, dẫn đến việc nó quá ích kỉ, trong lòng chỉ nghĩ đến bản thân mình, không nghĩ cho người khác, thiếu một tấm lòng nhân hiếu. Nếu như nó mà làm Hoàng đế, lão phu nếu như nói nhiều mấy câu, e rằng phải bỏ mạng. Năm xưa, lão tiểu tử Phòng Huyền Linh ủng hộ Lý Thái, thực ra đâu có phải vì nghĩ cho bản thân, mà là y nghĩ cho con cháu của y, y biết y không sống lâu hơn được lão phu, ha ha!
.Ông ta cười một vẻ vô cùng đắc ý, nhưng trong cái đắc ý đó vẫn mang một chút thê lương. Phòng Huyền Linh rốt cuộc đã thua, vậy thì con cháu của Phòng Huyền Linh đương nhiên khó tránh khỏi kiếp nạn. Tuy nhiên, Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn còn một lí do chưa nói ra, đồng thời đây cũng là lí do chủ yếu nhất mà cuối cùng ông ta lựa chọn Lý Trị. Trước tiên, ông ta chắc chắn phải lựa chọn một trong ba đứa con trai của Trưởng Tôn hoàng hậu, đây là điều không phải tranh cãi. Khi Lý Thừa Càn còn làm Thái tử, Trưởng Tôn hoàng hậu vẫn còn sống, Trưởng Tôn Vô Kỵ chắc chắn ủng hộ Lý Thừa Càn, muội muội đã có lời dặn dò, ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Vậy thì Lý Thái chỉ có thể dựa vào bản thân, lôi kéo một đám đại thần.
.Sau khi Trưởng Tôn hoàng hậu qua đời, Lý Thừa Càn lại không có chí tiến thủ, bùn lầy không trát nổi tường, Trưởng Tôn Vô Kỵ nếu như tiếp tục ủng hộ Lý Thái, vậy thì địa vị của ông ta cũng sẽ thua xa đám cận thần trước kia của Lý Thái. Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng là người vô cùng kiêu ngạo, ông ta không cam lòng làm nhân vật số hai. Vậy thì còn lại chỉ có Lý Trị, Lý Trị là lão tam, trên còn có hai ca ca, y cũng không ngờ là lại đến lượt mình, nên chẳng giống Lý Thái, đi lôi kéo đại thần, mà luôn vô cùng khiêm tốn, vì thế mà Trưởng Tôn Vô Kỵ mới lựa chọn y.
.Còn về Ngô vương Lý Khác, trước sau gì thì cũng không thể. Lý Thế Dân cũng không thể lựa chọn Lý Khác, cho dù mẫu thân của Lý Khác là con gái của Tùy Dương Đế, bởi vì đám trọng thần như Ngụy Trưng, Phòng Huyền Linh, Trình Giảo Kim, Lý Tích muốn các đại thần khác phải chịu ơn huệ của Trưởng Tôn hoàng hậu, bọn họ đương nhiên sẽ phải ủng hộ con trai của Hoàng hậu. Lý Thế Dân mắt nhắm mắt mở, chẳng phải là đám trọng thần kia nói là phải nghe sao, thực ra Lý Thế Dân cuối cùng cũng chỉ có thể chọn một trong hai người Trưởng Tôn Vô Kỵ hoặc Phòng Huyền Linh, còn Lý Tích, chỉ là một quân cờ ảo, chẳng liên quan gì đến việc chọn ai cả.
.- Đám quan văn các ngươi, kẻ nào kẻ nấy toan tính khôn ngoan cả!
.Trình Giảo Kim lắc đầu rồi lại nói tiếp: - Thế nhưng lão thất phu, không phải ta nói ngươi, Bệ hạ giờ đây đã đủ lực gánh vác giang sơn Đại Đường rồi, ngươi cũng nên buông tay thôi, chớ có mãi day dứt chuyện quyền lực với chả quyền lực nữa, cái này chết có mang theo được đâu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ mặt mày biến sắc, một lúc lâu sau ông ta mới hỏi: - Ngươi sẽ bỏ mặc Trình Xử Lượng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận