Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 863.1: Đại ca hàn môn

.Một phen phân tích và trình bày dõng dạc này, thật sự là như mây bay nước chảy, phấn khích tuyệt luân.
.Nhưng ở trong tai các đại thần, lại giống như hồi chuông tử vong, mỗi người đều mồ hôi đầm đìa, nhất là sĩ tộc Sơn Đông, thật sự là mồ hôi ướt đẫm lưng.
.Kỳ thật chọn người hiền tài thì bất kể là hôn quân hay minh quân đều hô hào như vậy, không có cái gì to tát cả, nhưng vấn đề là Hàn Nghệ rõ ràng chính là có hàm ý khác nha.
.Còn có một cái nguyên nhân vô cùng trọng yếu, chính là Thị tộc chí.
." Thị tộc chí " có thể nói là một thất bại thảm hại trong cuộc đời lý Thế Dân, ông ta quá mức lạc quan, cũng quá mức coi nó là đương nhiên phải vậy.
.Lúc trước Lý Thế Dân một bên cường điệu để có địa vị chính trị không thể dựa vào truyền thống dòng họ, gia đình địa vị cao quý cỡ nào, nhưng ngoảnh mặt đi lại lần nữa quy định ra sắp xếp cấp bậc cao thấpcủa dân chúng, khiến người cao tước hiển vị đương triều lại phải thế đại tương tập.
.Bởi vậy " Thị tộc chí " vẫn là một thứ nâng lên địa vị sĩ tộc, biếm ngưỡng "Quý tộc phổ" của địa vị thứ tộc, như vậy dân chúng vẫn có cái khái niệm thứ sĩ này. Mà sĩ tộc là danh từ thay thế của văn hóa, lễ chế, kinh tế, thực sự không phải là quan giai cao thấp, thì có thể so sánh, dân chúng đương nhiên nguyện ý tôn sùng sĩ tộc Sơn Đông có bề dày, dù sao cha ông bọn họ đều nói cho bọn họ biết, sĩ tộc Sơn Đông lợi hại thế nào thế nào, mà không phải là đám võ phu khai quốc kia, cho nên vừa loạn lên như vậy, uy danh của sĩ tộc Sơn Đông không giảm trái lại còn tăng.
.Ngoài ra, lúc đó môn phiệt Quan Lũng cũng học tập sĩ tộc Sơn Đông, cùng nhau liên hôn, tập đoàn ngày càng mở rộng, cuối cùng tạo thành tập đoàn Quan Lũng đủ để chống lại Hoàng đế, cuối thời kỳ Trinh Quán thật ra cũng đã biểu hiện ra rồi, Lý Thế Dân nhìn ra cục diện này, nhưng ông ta cũng không có cách nào, lúc này mới có cái nội tuyến Lý Tích kia.
.Từ góc độ của Lý Trị mà nói, " Thị tộc chí " không hề giúp đỡ được y bất kỳ cái gì, ngược lại còn làm cho y có thêm rất nhiều khó khăn, thật là ăn thì không mùi vị, vứt đi lại đâm ra bất hiếu.
.Chắc chắn Lý Thế Dân trong lòng cũng hối hận, bởi vậy sau đó ông ta cũng không hề nhắc lại việc này nữa.
.Cho nên giai tầng sĩ tộc rất buồn bực, nhất là sĩ tộc Sơn Đông, bọn họ không thể tán thành " Thị tộc chí ", bởi vì bọn họ trước kia vẫn luôn phản đối, nhưng so với không có mà nói, họ thà rằng tồn tại " Thị tộc chí " này. Còn có Hàn Nghệ nhiều lần cường điệu chọn đúng người tài, lời này ai dám nói sai, người phản bác không phải chưa đánh đã khai rằng, mình là người liên quan, dựa vào quan hệ mới bò được lên.
.Không thể không nói, một chiêu này thật đúng là có đủ âm hiểm.
.Trên triều đình yên tĩnh đến đáng sợ.
.Ánh mắt Lý trị thoáng nhìn trái phải, thật cũng không có biểu lộ nhiều lắm, ha hả nói:
.- Nói thật hay, lúc phụ hoàng tại thế, cũng thường xuyên nhắc nhở trẫm, vi chính chi yếu, duy tại đắc nhân (vì chính quyền trọng yếu, phải biết cánh dùng người). Kỳ thật trẫm cho tới nay đều là cầu hiền như khát, Hàn Nghệ ngươi đứng ở chỗ này, trẫm tin tưởng chính là chứng minh tốt nhất, trẫm cũng hy vọng các vị ái khanh có thể hăng hái đề cử người tài cho triều đình. Nói tới đây, y dừng một chút, lại nói: - Về phần "Thị tộc chí", cái này chính là tiên đế tự mình chỉnh sửa, sao có thể dễ dàng huỷ bỏ, việc này không được đề cập nữa.
.Các đại thần nghe được đồng thời nhẹ nhàng thở ra một hơi, chọn người hiền tài, khẩu hiệu này hoàng đế nào không hô, hơn nữa Lý Trị còn để cho bọn họ đề cử nhiều hơn nhân tài lên, bọn họ đương nhiên đầu tiên đề cử người của mình, trong lòng thật là đắc ý, hoàng đế ngươi vẫn không rời khỏi chúng ta được, nếu như nói Lý Trị huỷ bỏ "Thị tộc chí", thì cũng không phải đơn giản như là chọn đúng người hiền tài.
.Lý Trị lại cất cao giọng nói: - Mặt khác, trẫm còn có chuyện muốn nói, chính là về một phần Đại Đường nhật báo kia, trẫm cảm thấy nội dung bên trong có rất nhiều chỗ có thể dùng, nhất là mấy cái ký hiệu đó, trẫm cảm thấy tinh diệu vô cùng. Trẫm cũng hy vọng các ái khanh mỗi người đều xem mấy lần, sau đó đem chỗ có thể dùng thượng tấu cho trẫm biết.
.Lời nói xoay chuyển, áp lực không khí lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn.
.Các đại thần cũng là thở dài một hơi, cùng kêu lên: - Thần tuân mệnh.
.- Bãi triều đi!
.- Chúng thần cung tiễn bệ hạ.
.Lúc Lý Trị vừa đi, Hàn Nghệ cô quân chiến đấu cảm giác lúc này cảm thấy lưng phát lạnh, không ít đại thần bước về hướng cửa chính, mắt nhìn chăm chú vào Hàn Nghệ, trong ánh mắt tràn đầy địch ý.
.Bởi vậy có thể thấy được, việc này tuyệt đối vẫn chưa xong, mặc dù Hoàng đế gật đầu, thì cũng vô dụng.
.- Ha ha!
.Đợi cho các đại thần đều ly khai, Hàn Nghệ vừa định xoay người, chợt nghe được bên cạnh truyền tới một tiếng cười vô cùng âm hiểm, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gương mặt già đang nhìn mình cười tủm tỉm, sợ tới mức khẽ run rẩy, lại vội vàng chắp tay hành lễ nói: - Đại Tư Không
.Lý Tích ha ha cười không ngừng, nhìn có vẻ còn hơi ngốc.
.Ngươi có chuyện thì nói chuyện, đừng cứ cười mãi nha! Hàn Nghệ chỉ có thể lấy cười đối cười.
.Trôi qua một lát, Lý Tích mới nói: - Tiểu tử ngươi dũng khí đáng khen a!
.Không phải sao? Nếu ta mà không có dũng khí, thì đến miệng ta cũng dám mở. Hàn Nghệ đôi mắt vừa chuyển, nhíu mày nói: - Đại Tư Không, ngươi xem đây là có chuyện gì thế cơ chứ? Ta nói bọn họ tốt, bọn họ khinh thường ta, xa lánh ta, ta nói bọn họ không tốt, bọn họ cũng khinh thường, cũng xa lánh ta, đổi lại Đại Tư Không, Đại Tư Không sẽ làm như thế nào?
.Lý Tích nghe được bật cười ha ha, không nói một lời, sải bước đi ra phía ngoài, giống như một kẻ lỗ mãng vậy.
.Ngươi không thể hy vọng xa vời tên cáo già này sẽ cuốn vào trong trận đấu tranh này được, phải biết rằng vợ ông ta cũng là xuất thân sĩ tộc Sơn Đông đấy.
.Lý Tích chân trước mới vừa đi, Trương Đức Thắng đã tới rồi, - Ai ôi! !! ! Đặc phái sứ, ngươi ở nơi này thì thật tốt quá, bệ hạ triệu kiến ngươi.
.Đây là chuyện trong dự kiến.
.Hàn Nghệ đi theo Trương Đức Thắng đi tới ngự thư phòng.
.- Vi thần tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ đi!
.Lý Trị trong mắt mỉm cười nhìn Hàn Nghệ, trôi qua nửa ngày, y đột nhiên ha ha cười, nói:
.- Cả triều văn võ này của trẫm, nhắc tới công phu miệng lưỡi, theo trẫm thấy, nếu như ngươi đứng thư hai, sợ là không người nào dám xưng đệ nhất.
.Cho xin! Ngươi cũng quá coi khinh ta, chẳng qua hiện nay ta ngoại trừ chơi cái trò công phu miệng lưỡi này, ngươi cảm thấy ta có thực lực chơi thủ đoạn khác sao? Tuy nhiên đừng lo, ngươi sẽ sớm thấy thôi. Hàn Nghệ thật thà chất phác cười nói: - Bệ hạ khen quá rồi, vi thần hổ thẹn không dám nhận.
.- Cái này ngươi đừng có khiêm tốn, trẫm là tự mắt nhìn thấy, tự tai nghe được.
.Lý Trị khoát tay, sắc mặt dần dần ngưng trọng lên, nói: - Kỳ thật ngươi nói rất đúng, cũng vô cùng hay, nhưng có phải ngươi có chút liều lĩnh rồi hay không, chuyện này thực sự không phải là đơn giản như vậy, bởi vì cái gọi là băng đóng ba thước, không phải lạnh một ngày, nếu như ngươi đột nhiên cường thế phá bỏ tấm băng này, thì trẫm chỉ có thể rơi vào trong nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận