Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 903: Chuyên gia tình yêu

.Không được, ta quyết không để Phi Tuyết trầm luân như vậy được, nếu ý chí của nàng không kiên định, hơn nữa có Dương Tư Nột ở giữa làm khó dễ, ta xác định không diễn được luôn. Hôm nay ta đi tán gái, không phải là đi chia tay. Triết học tình yêu à? Hừ, hôm nay ta sẽ thể hiện một số phương pháp của chuyên gia tình yêu.
.- Phi Tuyết, nàng đi theo ta.
.- À? Đi đâu vậy?
.- Nàng đi thì biết.
.Hàn Nghệ đột nhiên kéo tay nhỏ của Dương Phi Tuyết, bước nhanh về phía ngoài.
.Đi ra ngoài phòng, lên xe ngưa, Hàn Nghệ phân phó: - Đến ngoại ô phía nam.
.Khoang xe lay động một cái.
.Dương Phi Tuyết dường như chưa kịp phản ứng lại, vẻ mặt mông lung nhìn Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, chàng đưa ta đi đâu vậy?
.Hàn Nghệ cười thần bí, nói: - Đến nơi nàng sẽ biết.
.Trôi qua một lúc lâu, xe ngựa chạy nhanh khỏi cửa thành, đi về phía ngoại ô phía nam.
.Thời gian thêm khoảng một bữa cơm nữa, Hàn Nghệ đột nhiên hô: - Đến chỗ này đi.
.Xe ngựa lập tức ngừng lại.
.- Xuống xe đi!
.Hàn Nghệ cẩn thận đỡ Dương Phi Tuyết xuống xe ngựa.
.Vùng ngoại ô vô cùng trống trải, cơn gió lạnh thấu xương từ chân trời không kiêng nể gì gào thét thổi tới. Vừa mới xuống xe ngựa Dương Phi Tuyết không khỏi cảm thấy hơi lạnh, đôi tay nhỏ bé kéo áo choàng lại, đưa mắt nhìn qua, xung quanh đều là đồng cỏ chi chít như sao trên trời, chỉ có điều đồng cỏ ngày trước sức sống bừng bừng, đồng cỏ bây giờ trong cơn gió lạnh trở nên trống trải, không còn tinh thần ngày xưa, làm cho người ta cảm thấy tiêu điều.
.- Thật đẹp!
.Hàn Nghệ hít sâu một hơi, cảm khái từ tận đáy lòng.
.Dương Phi Tuyết sửng sốt, nói: - Nơi này... nơi này đẹp chỗ nào, ta thấy khá hoang vắng mà, còn lâu mới bằng phong cảnh ba mùa xuân hạ thu.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng cười, kéo bàn tay nhỏ nhắn của nàng, đi về phía bờ cỏ, đến bên bờ, hỏi: - Nàng nhìn thấy gì?
.Dương Phi Tuyết rất thành thực mà đáp: - Hoang vắng.nói xong, nàng lại tò mò hỏi: - Chàng nhìn thấy gì?
.- Sức sống!
.Hàn Nghệ cười nói: - Một luồng sức sống! Ta tin chắc rằng, vạn vật sau khi đi qua lạnh lẽo đau khổ, chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ huy hoàng.
.Dương Phi Tuyết ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ câu nói của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lại kéo tay nàng đi men theo bờ ruộng, vừa đi vừa nói:
.- Phi Tuyết, trước kia nàng hỏi ta vì sao kết cục của "Bạch sắc sinh tử luyến" là bi kịch đúng không?
.Dương Phi Tuyết ngẩn ra, có vẻ tò mò nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Kết cục của "Bạch sắc sinh tử luyến" cũng giống như đồng cỏ mùa đông này, tuy rằng nhìn vô cùng bi thảm, nhưng lại chôn hạt giống tình yêu, làm cho người ta tràn đầy hi vọng về tình yêu, ta luôn vững tin một ngày sẽ ra hoa kết quả.
.- Làm cho người ta tràn đầy hi vọng về tình yêu?
.Dương Phi Tuyết thì thào tự nói, tự suy nghĩ, đúng là như thế, tuy rằng cuối cùng Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh vẫn không thể tránh khỏi bi kịch, làm cho người ta cảm thấy tiếc hận, nhưng lại làm cho ta sinh ra khát khao với tình yêu, dường như nàng nghĩ tới điều gì đó, nhưng cụ thể là gì, nàng lại không nói được chính xác.
.Hàn Nghệ liếc nàng một cái, hiểu ý cười, nói: - Thật ra đại diện cho Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh không phải là tình yêu, mà là khát vọng đối với tình yêu, bọn họ vẫn luôn cố chấp với niềm tin này, chưa bao giờ dao động, cho đến lúc chết cũng như thế, bởi vậy bọn họ vui vẻ. Tại sao tình yêu sắp biến mất lại mang lại cho họ vui vẻ, bởi vì trong lòng họ tràn đầy hi vọng.trước đây ta đã nói cho nàng biết, tình yêu là ngọt ngào, không phải bản thân tình yêu ngọt ngào, mà là niềm vui khi theo đuổi tình yêu.
.- "Bạch sắc sinh tử luyến" không phải muốn nói cho thế gian ý nghĩa thực sự của tình yêu, tình yêu giữa người với người chỉ là một loại quan hệ mà thôi, tất nhiên sẽ sinh ra, là khát vọng nguyên thủy nhất của con người. Nếu mất đi tình yêu, thì thứ mất đi không phải là bản thân tình yêu, mà là mất đi một khát vọng tốt đẹp. Tình yêu trong khát vọng vĩnh viễn là tình yêu đẹp nhất, ngọt ngào nhất, nếu như không có khát vọng này, cũng vốn không có tình yêu tồn tại.
.Dương Phi Tuyết nhẹ nhàng "A" một tiếng, nói: - Ta hiểu, chàng muốn mượn "Bạch sắc sinh tử luyến" để thức tỉnh khát vọng của nhân gian với tình yêu.
.Hàn Nghệ lắc đầu.
.Dương Phi Tuyết nói: - Ta nói không đúng sao?
.- Đúng! Nhưng không đúng hoàn toàn.
.Hàn Nghệ nói: - Tình yêu là điều tốt đẹp nhất, thật ra ta muốn mượn khát vọng nguyên thủy nhất của con người với tình yêu để thức tỉnh khát vọng của mọi người với cuộc sống.
.Nói xong, hắn thở dài, nói tiếp: - Mỗi người đều đã trải qua đau khổ lớn nhỏ, có vài người vì vậy mà mất đi niềm tin với cuộc sống, từ đó trở nên lạnh lùng và tê liệt, sống mà giống như cái xác không hồn, không có tư tưởng, không có theo đuổi, không có hi vọng, không có giấc mơ, điều này vô cùng đáng sợ. Bởi vậy mọi người cần âm nhạc, cần thi từ, cần tiểu thuyết, nhưng tóm lại, mọi người cần chính là một hướng đi tốt đẹp của sự vật, là hy vọng, là giấc mơ, tình yêu giống như âm nhạc, thơ ca, tác dụng của nó chính là làm cho chúng ta có hi vọng về tương lai. Chỉ cần có hy vọng, có chờ mong, có giấc mơ, chẳng sợ gặp phải khó khăn hơn nữa, sâu trong lòng cũng là vui vẻ. Khát vọng ngày mai giây phút mặt trời mọc.
.Nói tới đây, hắn đột nhiên ngừng lại, xoay người lại, nhìn Dương Phi Tuyết chăm chú, nói: - Phi Tuyết, có lẽ trước đây là ta biểu đạt không rõ ràng, khiến nàng cố chấp vào bản thân tình yêu, nếu tình yêu là đau khổ, tại sao chúng ta lại kêu gọi khát vọng của mọi người với tình yêu. Mà bản thân tình yêu chỉ liên quan đên quan hệ hai người, còn giá trị duy nhất của tiểu thuyết chính là đọc nó xong có thể mang tới hi vọng, giấc mơ hay không. Vui vẻ, đau khổ, bi thương trong sách đều phục vụ vì điểm này. Nếu ngược lại, sách sẽ mất đi giá trị của sách, cũng giống như đồng cỏ, nó trải qua xuân hạ thu đông, mùa xuân vạn vật sống lại, mùa hạ sức sống bừng bừng, mùa thu quả thực buồn thiu, mà mùa đông mang theo hi vọng để nảy nở.
.Dương Phi Tuyết kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, một lúc sau nàng bỗng nhiên bật cười, nụ cười của nàng thật sự rất đẹp, dường như nhuộm đẫm toàn bộ cảnh sắc tiêu điều, nhuộm cả cỏ khô, nhuộm đỏ những đóa hoa tàn, đôi mắt trong suốt dường như phản chiếu hình ảnh xanh tươi. Nàng nói: - Ta hiểu.
.- Nàng hiểu được là tốt rồi.
.Hàn Nghệ cười, nói: - Lúc trước nàng nói dù cho kết quả thế nào, nàng cũng thấy đủ rồi. Tuy nói rằng người biết đủ luôn vui vẻ, nhưng biết đủ của nàng lại tràn đầy tiêu cực. Thế sự vô thường, chuyện này không ai có thể ngăn cản nổi, có lẽ nàng sẽ bỏ ta mà đi, cũng có lẽ ta sẽ bỏ nàng mà đi, nhưng dù thế nào, nàng không thể mất đi hi vọng về tình yêu, nếu như vậy, thật ra nàng đã mất đi tình yêu.
.Dương Phi Tuyết mím môi cười, nói: - Đây mới là mục đích cuối cùng của chàng.
.- A da! Bị nàng nhìn thấu rồi.
.Hàn Nghệ gãi đầu, vẻ mặt ảo não.
.Lúc này Dương Phi Tuyết cười khanh khách, tiếng cười êm tai khiến Hàn Nghệ nhớ lại Dương Phi Tuyết mới gặp lúc đầu, tràn đầy vui vẻ và vô lo vô nghĩ.
.- Hàn Nghệ, sao chàng hiểu được nhiều vậy?
.Dương Phi Tuyết vừa thoải mái đi đến bên cạnh, vừa hỏi Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Ta nghĩ chắc hẳn do ta tái sinh trong tuyệt vọng.
.Dương Phi Tuyết bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng gật đầu, thật ra nàng không nghi ngờ chuyện này, nàng cho rằng tuyệt vọng mà Hàn Nghệ là khi Hàn Đại Sơn qua đời lúc trước, nhưng Hàn Nghệ chỉ hiển nhiên không phải việc này.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Phi Tuyết, đến Phương Phi Lâu của ta làm việc đi.
.Dương Phi Tuyết nhẹ nhàng "A" một tiếng.
.Hàn Nghệ nói: - Tóm lại nhắm mắt làm liều không được, tính cách nàng hoạt bát, luôn ru rú ở nhà sẽ mất đi tính cách này, nàng nên ra ngoài nhiều hơn, tiếp xúc với người khác nhiều hơn. Đến Phượng Phi Lâu, nếu ta phải làm việc, thì có đám Tiểu Mập, Tiểu Dã chơi cùng nàng, như vậy nàng sẽ không cảm thấy cô đơn. Hơn nữa không phải nàng sẽ thường xuyên được gặp ta sao?
.Trong mắt Dương Phi Tuyết hiện lên một chút vui vẻ, nhưng sau đó nàng lại bĩu môi nói: - Nhưng cha ta sẽ không đồng ý đâu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cha nàng nói mặc kệ nàng rồi.
.Dương Phi Tuyết nói: - Sao cha ta lại mặc kệ ta?
.Hàn Nghệ hì hì nói: - Bởi vì đã có ta! Cha nàng cảm thấy dư thừa.
.- Thật không biết xấu hổ.
.Dương Phi Tuyết đỏ mặt, hừ một tiếng.
.Bỗng nhiên, dưới chân nàng vấp một cái, không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó ngã nhào.
.- Cẩn thận!
.Hàn Nghệ vội vàng xông lên phía trước một bước, một tay ôm lấy cơ thể mềm mại như không xương của nàng, lúc này mới tránh cho Dương Phi Tuyết không bị ngã bốn chân chổng lên trời.
.Thật sự là nguy hiểm!
.Hàn Nghệ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng mí mắt vừa mới nhấc, đã chạm tới mắt Dương Phi Tuyết, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu, Hàn Nghệ không kiềm chế được cúi đầu xuống chạm lên đôi môi thơm xinh đẹp của Dương Phi Tuyết, nhẹ nhàng hôn lên.
.Nhưng chỉ là một cái hôn nhẹ, đối với lão cáo già Hàn Nghệ mà nói đây quả thật là "phát hồ tình, chỉ hồ lễ". Cũng bởi vì tình yêu mà Dương Phi Tuyết cho hắn vô cùng đơn thuần, giống như trong truyện cổ tích, hắn chưa bao giờ trải qua tình yêu như hai đứa trẻ vô tư, thanh mai trúc mã, trong lòng không sinh nổi tà niệm, kích động này là đến từ tình yêu, chứ không phải là hấp dẫn.
.Phát hồ tình, chỉ hồ lễ: cho dù tình yêu có phát sinh thì bên trong tình yêu ấy vẫn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức ràng buộc con người, không cho con người đi quá giới hạn đó.
.Bất kể là Tiêu Vô Y, hay là Nguyên Mẫu Đơn, kỳ thật đều cho Hàn Nghệ sức hấp dẫn, thật sự vô cùng mê người, tình yêu và dục vọng đồng thời cùng tồn tại.
.Giữa Dương Phi Tuyết và Hàn Nghệ quả thật tình yêu dẫn đầu tất cả, nụ hôn này cũng hoàn toàn đến từ tình yêu, không phải là từ dục vọng, nụ hôn chuồn chuồn lướt là đủ rồi, xuống chút nữa đều nhiều rồi.
.Nhưng đối với Dương Phi Tuyết mà nói, đây là nụ hôn đầu của nàng, là vị ngọt ngào trước đây chưa từng có, xông lên đầu, nàng càng thêm hiểu ngọt ngào của tình yêu, trong lúc này cả tâm thần lẫn trí óc đều mê man, hai má đỏ ửng, nàng "a" một tiếng, vùi đầu vào ngực hắn, hạ giọng nói: - Cái này có tính là nàng bắt nạt ta không?
.May mắn chỉ là hôn nhẹ, nếu hôn nồng nhiệt như tiêu chuẩn chẳng phải thành chuyện lớn rồi sao. Hàn Nghệ vội hỏi: - Cái này... cái này đương nhiên không tính.
.Dương Phi Tuyết hừ nói: - Ta không tin, lát nữa về ta sẽ hỏi cha ta
.Trời ạ! Cha nàng vừa mới dặn ta mà! Hàn Nghệ lúc này sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, vội nói: - Không không không, việc này sao có thể nói với cha nàng, tuyệt đối không được, không, thật ra đây cũng phải chuyện xấu gì, chỉ có điều...
.Hắn sợ tới mức không nói được rõ ràng.
.- Biết sợ rồi sao?
.Dương Phi Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy ý bỡn cợt.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Dương Phi Tuyết đột nhiên nhón chân lên, hôn một cái lên môi Hàn Nghệ, nhìn Hàn Nghệ đang mở to mắt há hốc mồm, nàng thẹn thùng cười nói: - Hiện giờ ta cũng bắt nạt nàng, không cần nói với cha ta nữa rồi.
.Hàn Nghệ cảm động sắp khóc rồi, nói: - Ta rất thích cách này.
.Dương Phi Tuyết thẹn thùng liếc Hàn Nghệ một cái.
.Đôi mắt Hàn Nghệ chợt chuyển động, hắn nói: - Chuyện này, thật ra, trong lòng ta vẫn có chút áy náy, nếu không nàng bắt nạt ta một chút, trong lòng ta sẽ dễ chịu hơn.
.- Chàng đừng nằm mơ.
.Dương Phi Tuyết cũng không ngu, khẽ hừ một tiếng, xoay người, vui vẻ bước đi dọc theo bờ cỏ, hàm răng trắng nhẹ nhàng cắn đôi môi hồng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần âm thầm lộ ra sự vui mừng và ngượng ngùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận