Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 542: Hiếm khi bị lừa (mèo mập tam lưu phiêu hồng)

.Bởi vì kinh tế Đường triều là kinh tế nông nghiệp cá thể thuần túy, có thể nói là không có bất kỳ một chút kinh tế thị trường nào, cho nên nông phu là căn bản, đơn vị cơ sở cũng là nông thôn, đây cũng là vì sao phú cổ thân hào nông thôn rất có thế lực, mà cái gọi là sĩ tộc, chính là rất có danh vọng ở một khu vực nào đó, dân chúng địa phương đều nghe hắn, được mang họ hắn còn thấy vinh quang, giống bọn sĩ tộc đỉnh cấp như Thôi, Lư, Trịnh, Vương, danh vọng trong nước cực cao.
.Quan viên địa phương phải có sự ủng hộ của sĩ tộc địa phương, nếu không cũng chả làm nổi.
.Lúc trước Dương Tư Nột xem trọng Hàn Nghệ cỡ nào, nhưng cũng từng có ý bỏ hắn, có thể thấy được ông ta vẫn rất kiêng kị, dù sao ông ta đến từ địa khu Quan Trung, uy vọng ở Giang Tả không bằng bọn thân hào.
.Đương nhiên, hiện tại Dương Tư Nột vừa mới lập công lớn, lại gánh vác chức trách chấn hưng hòa thuận các châu, quyền lực rất lớn, thân hào cũng không dám xé rách mặt với Dương Tư Nột, nhưng vấn đề ở chỗ, một khi xuất hiện ngăn cách, thì sẽ ngày càng lớn, đối với Dương Tư Nột đây là họa ngầm.
.Hàn Nghệ hơi áy náy nói:
.- Dương công, thật là xin lỗi.
.- Ai!
.Dương Tư Nột cắt lời của hắn, nói:
.- Việc này căn bản không trách được ngươi, cho dù không xảy ra chuyện của ngươi và Tần Vũ, với tính của tiểu nữ, vẫn sẽ tìm cách trốn đi, kết quả vẫn như vậy, ta nói chuyện này với ngươi, không phải muốn ngươi xin lỗi, chỉ là muốn hỏi ý kiến của ngươi thôi.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, nói:
.- Dương công muốn quay về Trường An đến?
.Dương Tư Nột hơi có vẻ kinh ngạc liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, một lát sau mới gật gật đầu, nói:
.- Ta quả thật có tính toán, cho nên lần này ta dẫn theo mẫu thân, Triển nhi bọn họ quay lại, nhưng sau khi ta vào Trường An, mới phát hiện tình huống hiện tại trong triều rất phức tạp, điều này làm cho ta có chút bất an, muốn hỏi ý kiến của ngươi một chút.
.Chuyện Lý Trị muốn phế Vương lập Võ, trong triều đã đồn đại rầm rộ, nhưng việc này Dương Tư Nột thật không dám đến hỏi người khác, bởi vì nó rất mẫn cảm. Chỉ có thể hỏi Hàn Nghệ, thứ nhất ông ta hiểu Hàn Nghệ, rất trọng tình cảm, thứ hai, quan hệ của ông ta và Hàn Nghệ tốt, thứ ba, Hàn Nghệ cũng là người tham dự, hiểu rõ mặt trận. Ngược lại là Dương Tư Huấn không hiểu rõ lắm, hơn nữa tính cách của Dương Tư Huấn. Không cần phải nói nhất định là sẽ phản đối.
.Đối với Hàn Nghệ mà nói, đương nhiên hắn mong Dương Tư Nột đứng về phía hắn, nhưng hắn cảm thấy làm thế đối với Dương Tư Nột thì không công bằng, suy tư nửa ngày, mới bảo:
.- Dương công, thế cục hiện tại trong triều, hỗn lộn mơ hồ, bởi vì sự việc đó, nói lớn thì cũng không lớn. Nói nhỏ cũng không nhỏ, không ai có thể đoán trước sẽ phát triển theo hướng nào, cũng không người nào biết hậu quả chuyện này sẽ nghiêm trọng ra sao, cho nên, ta không đề nghị ngươi trở về Trường An bây giờ.
.Dương Tư Nột thoáng chút suy nghĩ gật đầu, đối với câu trả lời của Hàn Nghệ cũng rất hài lòng, ít nhất Hàn Nghệ không có cực lực du thuyết ông ta tham dự vào trong, mà xuất phát từ lợi ích của ông ta, có thể thấy được Hàn Nghệ là thật lòng giúp ông ta.
.Hàn Nghệ nghĩ thầm rằng, nhưng nếu ông ta trở về Dương Châu, chỉ sợ cũng phiền toái, việc này tuy rằng không thể trách ta toàn bộ, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cùng liên quan đến ta, vẫn phải nghĩ cách giúp ông ta thôi. Hắn hơi trầm ngâm. Đột nhiên trong mắt sáng ngời, cười nói:
.- Tuy nhiên việc Dương Châu, ta có thể giúp đỡ Dương công.
.Dương Tư Nột nghe được vui vẻ, nói:
.- Mau nói đi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Sở dĩ thế lực bọn sĩ tộc hùng mạnh, xét đến cùng, là do có nhiều người ủng hộ bọn họ. Hơn nữa bọn họ đều là đại địa chủ, nông phu đều dựa vào của bọn họ ăn cơm, đây mới là mấu chốt.
.Dương Tư Nột gật đầu:
.- Này ta cũng biết.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Như vậy nếu muốn suy yếu thế lực của bọn họ, chỉ có cách nâng một thế lực mới lên đối kháng với bọn họ.
.Dương Tư Nột hỏi:
.- Thế lực mới.
.- Đúng vậy.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, tiếp tục nói:
.- Chính là thương nhân.
.- Thương nhân?
.Dương Tư Nột sửng sốt.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng,
.- Đối với dân chúng, bất cứ chuyện gì cũng không trực tiếp bằng tiền, nếu Dương công ngươi giúp đỡ thương nhân, như vậy sau khi thương nhân đứng lên, thì cũng cần dùng người, dùng người nhất định phải trả tiền, như vậy có thể cướp lấy nhân lực trong tay sĩ tộc, khi thương nhân hùng mạnh rồi, bọn họ nhất định sẽ cảm kích Dương công ngươi, như vậy đương nhiên bọn họ sẽ ủng hộ ngươi, hơn nữa những người ngoại quốc kia vào Dương Châu, hơn phân nửa cũng là vì buôn bán, mà chính sách Đại Đường ta cũng rất coi trọng người ngoại quốc đấy, nếu có được sự ủng hộ của bọn họ, cũng đủ để áp chế sĩ tộc Giang Tả.
.Dương Triển Phi hưng phấn nói:
.- Kế này rất hay, bọn sĩ tộc từ trước đến nay khinh thường thương nhân, nếu phụ thân có thể nâng đỡ thương nhân, giữa bọn họ sẽ xảy ra xung đột, đến lúc đó phụ thân có thể khống chế tốt hơn.
.Dương Tư Nột cười gật đầu, nói:
.- Không tồi! Biện pháp rất khả thi. Ha hả, Hàn Nghệ, ngươi quả nhiên là một nhân tài, chỉ chốc lát, đã giúp ta giải quyết một vấn đề nan giải.
.Nói xong, ông ta thở dài, bảo:
.- Sớm biết như thế, lúc đầu nói cái gì ta cũng không cho ngươi rời khỏi đấy.
.Trong lòng của ông ta quả thật rất tiếc nuối, hơn nữa bây giờ, ông ta vừa mất đi một vị tướng đắc lực, mà bên kia lại đắc tội sĩ tộc Giang Tả, hai đầu không đến bờ, rối tinh rối mù.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Bất kể thế nào, Dương công đối với ta có ơn tri ngộ, một xâu tiền kia của lệnh ái lúc trước coi như cứu mạng cả nhà ta, hơn nữa, ta và Nhị công tử giao tình văn hoa, nếu có thể giúp thì ta nhất định giúp.
.Dương Tư Nột cười ha hả nói:
.- Có câu nói này của ngươi thì ta yên tâm rồi.
.Mấy người lại ngồi ở trong đình tán gẫu một lúc, sau đó liền về tiền sảnh dùng cơm. Cơm trưa rất phong phú, mấy người đều cao hứng, tuy rằng lí do vui mừng không giống nhau, nhưng không sao, dù sao không khí khá tốt, mới bắt đầu huynh đệ Dương Tư Nột còn liên hợp với nhau, rót rượu Hàn Nghệ, dù sao chính là ỷ vào thân phận bề trên buộc Hàn Nghệ uống, nhưng Hàn Nghệ cũng không ngu xuẩn nha, đây là Dương gia, mình một thân một mình, tứ cố vô thân, cũng không thể cứng địch cứng, vì thế tìm cái lý do hỏi thăm chuyện cũ hai huynh đệ bọn họ.
.Quả nhiên, vừa mới hỏi, trong không khí lập tức tràn đầy tình huynh đệ, huynh đệ hai người tay chân tình thâm, uống một chén, nói đến trước đây khi cãi nhau, lại uống một chén, tới cuối cùng, hai huynh đệ họ ôm nhau uống, Hàn Nghệ mới thoát được kiếp này.
.Kết quả sau một bữa cơm trưa, Dương Tư Nột, Dương Tư Huấn đều say đến đứng không vững, Dương Triển Phi uống không ít, nhưng cũng dần tỉnh rượu, còn ăn hai tô cơm.
.Dương lão phu nhân cũng không ngăn cản bọn họ uống rượu, có thể Dương Cung Nhân trước kia cũng là như thế này, sau khi uống xong, bèn bảo Dương Triển Phi đỡ bọn họ đi vào nghỉ ngơi.
.Hàn Nghệ và Dương lão phu nhân hàn huyên hai câu, cũng chuẩn bị cáo từ. Thời gian này của hắn thật đúng là nặn ra từ khe đấy.
.Dương lão phu nhân cũng biết hắn bây giờ không phải là một nông dân rãnh rỗi, cũng không giữ hắn lại, bảo Dương Phi Tuyết đưa tiễn Hàn Nghệ.
.Nhưng vừa ra khỏi sảnh, Dương Phi Tuyết liền cười khúc khích. Giống như nhịn lâu rồi.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi:
.- Cô cười cái gì?
.Dương Phi Tuyết mím môi cười, oán trách nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi thật là giảo hoạt.
.Ban nãy nàng cũng uống ít rượu, hai má hồng nhuận, nụ cười này như hàm chứa bạch ngọc đóa hoa nở rộ, kiều diễm động lòng người, Hàn Nghệ nhìn mà tâm thần nhoáng lên một cái, bộ dáng thiếu nữ thanh xuân, quả thật rất mê người, khẩn trương định thần, hỏi:
.- Cái gì giảo hoạt?
.Dương Phi Tuyết khinh hừ nhẹ nói:
.- Ngươi đừng hòng gạt ta, mới vừa rồi trên bàn rượu, rõ ràng chính là ngươi cố ý khiến cha ta đi tìm ta Nhị bá uống rượu, kết quả khiến cha ta với ta Nhị bá đều say. Ngươi lại thoát nạn.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói:
.- Cô đã nhìn ra?
.Dương Phi Tuyết đắc ý gật đầu, nàng ái mộ Hàn Nghệ, đương nhiên sẽ lưu ý nhất cử nhất động của Hàn Nghệ, cho nên động tác nhỏ ban nãy của Hàn Nghệ, giấu được mọi người, nhưng không gạt được nàng.
.Vẻ mặt Hàn Nghệ lập tức ủy khuất nói:
.- Cái này không thể trách ta nha, tư thế cha và Nhị bá cô, nếu ta không làm vậy, chỉ sợ hôm nay ta sẽ bất tỉnh.
.Dương Phi Tuyết bĩu môi, nói:
.- Ngươi đừng giả vờ uất ức. Lúc trước ta chính là bị ngươi lừa. Tuy nhiên ta sẽ không nói cho phụ thân ta biết, nếu không, trưa nay ta đã tố ngươi rồi.
.Hàn Nghệ mê man nói:
.- Trưa nay, trưa nay ta không có nói dối nha!
.Dương Phi Tuyết mỉm cười. Nói:
.- Tiểu Mông đều nói cho ta biết, những gì nó nói đều là do ngươi dạy.
.- Cái gì ta dạy.
.Hàn Nghệ một tay vịn trán, nói:
.- Ai ôi! !! Dương cô nương, cô đừng nhân lúc ta uống rượu rồi, dụ ta nha.
.Nghĩ thầm rằng. Những việc này là dối người gạt ta, nói một mà hai, không nói ra đâu a!
.- Gạt người là sở trường của ngươi, ta không biết.
.Dương Phi Tuyết bĩu cái miệng nhỏ nhắn, đột nhiên hì hì cười nói:
.- Nhưng ta có học được mấy chiêu của ngươi, kỳ thật lúc ấy nghe tiểu Mông nói chuyện này, mơ hồ đoán được là do ngươi dạy, bởi vì những lời này giống như lời nói thoát ra từ miệng ngươi, nhưng ta cũng không xác định, vì thế ta cố ý lừa tiểu Mông, nói ngươi đã đem chuyện này nói cho ta biết, lúc ấy nó mới thừa nhận.
.Thằng ngu xuẩn! Hàn Nghệ vỗ trán, cười khổ nói:
.- Dương cô nương, cô thật sự là càng ngày càng giảo hoạt.
.Dương Phi Tuyết nói:
.- Cũng không bằng ngươi, nếu tiểu Mông không nói, phỏng chừng ngươi sẽ không thừa nhận đâu, ta nghĩ ta có lẽ nhớ lộn, ngươi chưa từng nói là không lừa ta nữa.
.Chế giễu hay lắm! Nhưng Hàn Nghệ dù sao cũng là người trong Thiên môn, nói dối là chuyện cơm bữa, lập tức đáp:
.- Lời này đích thật là ta dạy, nhưng là do y đến nhờ ta đấy, còn bảo ta phải cam đoan không nói ra, ta đây không phải lừa cô, chỉ là có hứa với tiểu Mông trước, cho nên.
.Lời nói dối bị lộ, chỉ có thể dùng lời nói dối khác bù lại, đây là luật lệ kim khoa của Thiên môn. Đương nhiên, lời nói dối thứ hai nhất định phải bỏ vài thứ, nếu không còn không bằng nói thật.
.Đôi mắt như sao ấy của Dương Phi Tuyết chuyển động một vòng, đôi môi kiều diễm động lòng người nhấp lại, đột nhiên phốc một tiếng, khanh khách cười ha hả.
.Hàn Nghệ thấy nàng ôm bụng cười to, nhíu nhíu mày, đột nhiên a một tiếng,
.- Ta hiểu rồi, tiểu Mông không hề nói cho cô biết, cô cố ý lừa ta.
.Dương Phi Tuyết nghe được, tiếng cười không ngừng, gật đầu vài cái, mới nói:
.- Thật ra ta có hỏi tiểu Mông, nhưng tiểu Mông sao cũng không chịu thừa nhận, không ngờ ngươi lại thừa nhận, phúc xuy, ha ha ha ——!
.Nói xong, nàng lại nhịn không được bật cười.
.Tuy lời nói dối của tiểu Mông rất nhiều sơ hở, đâm cái là lộ, nhưng y rất kiên trì, trừ phi ngươi tự tay bắt được, nếu không đánh chết y cũng không khai ra.
.Hoá ra ta mới cái thằng ngu xuẩn nha! Hàn Nghệ buồn bực, là một cao thủ lừa gạt, lại bị một thiếu nữ hồn nhiên đánh lừa đến choáng hồ choáng hồ, nghĩ đi nghĩ lại, chính hắn cũng thấy vui vẻ, bèn cười theo, lại giơ ngón tay cái lên nói:
.- Dương cô nương, cô thật lợi hại.
.Dương Phi Tuyết mím môi nói:
.- Đó cũng là ngươi dạy bảo tốt.
.- Đừng đừng đừng!
.Hàn Nghệ vội bảo:
.- Lời này Dương công nghe được sẽ đánh chết ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận