Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 701.2: Đều là lối mòn a!

.Lý Trị thầm nghĩ rằng làm thế cũng tốt, đừng nên ép Nguyên gia quá chặt.
.Hàn Nghệ thấy vẻ mặt của Tang Mộc, Trà Ngũ đều vô cùng mệt mỏi, ngay cả Lưu Nga cũng thế, vì thế bảo bọn họ đi nghỉ ngơi trước.
.Bọn họ cũng quả thật mệt muốn chết rồi, nên đều tự trở về phòng mình đi.
.Đợi cho bọn họ đi rồi, Hàn Nghệ mới nhìn lại tư liệu vừa rồi Tang Mộc đưa tới.
.Hàn Nghệ sở dĩ muốn làm Thương vụ lâu, kỳ thật còn có mục đích khác, chính là vì có thể vơ vét số liệu mậu dịch hiện thời dễ hơn.
.Nhưng do cả hai bên đều là hàng đổi hàng, bởi vậy số liệu này khẳng định cũng thế, chỉ là bởi vì thương phẩm của hai bên đều tăng giá, nên so với quá khứ, Đại Đường vẫn là buôn bán lời không ít. Nhưng nếu tơ lụa tính là tiền của Đại Đường, mà vàng bạc coi là tiền của đối phương, thì việc mậu dịch của đôi ben kém nhau đến mười ba lần.
.Nói cách khác, thương nhân Tây Vực trong quá trình buôn bán, đã hao tốn một lượng lớn tiền vàng bạc của nước họ.
.Mà thương phẩm bán chạy nhất, chính là nô lệ, thị trường nô lệ ở buổi chiều ngày đầu tiên cũng đã đống cửa, chủ yếu là do nô lệ Côn Luân và nô tỳ Tân La đều bán quá chạy đấy.
.Mà phía Đại Đường buôn bán tốt nhất chính là Tự Do Chi Mỹ, cũng là ở ngày đầu tiên đã rút khỏi thương vụ lâu rồi, bởi vì Tự Do Chi Mỹ là lần đầu tiên đại quy mô đẩy mạnh tiêu thụ quần áo thành phẩm từ trước tới nay, là một ngành sản xuất sáng sủa, cho nên rất nhiều ngoại thương đều cảm thấy cực kỳ hấp dẫn, dưới sự tranh đoạt, cũng rất nhanh tiêu thụ sạch lượng hàng đã tích trữ.
.Tuy rằng Tự Do Chi Mỹ phát triển mạnh, nhưng vẫn chưa tấn công đến thị trường tơ lụa, thị trường tơ lụa vẫn là buôn bán tốt nhất, nhất là gấm Tứ Xuyên, ngày đầu tiên cũng đều bán xong rồi.
.Nhìn gần nửa giờ, Hàn Nghệ duỗi thắt lưng mệt mỏi, hơi nghiêng cổ, xoa bóp mũi, suy nghĩ xem có nên tìm một người đến xoa bóp hay không, nhưng vừa thấy sắc trời đã trễ quá rồi, bèn nghĩ thầm hay là thôi đi, vì thế lại tiếp tục nhìn tiếp.
.Chợt lại ngửi thấy một làn hương thơm ngát truyền từ ngoài vào.
.Hàn Nghệ không khỏi hít mũi vài cái, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy giữa ánh trăng mông lung, có một vị nữ tử dáng vẻ thướt tha mềm mại đi đến, tuy không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng chính bởi vì không rõ mặt mới không cần nhìn cũng biết là Cố Khuynh Thành. Chỉ thấy nàng ta để một đầu tóc đen thùi thanh tú xinh đẹp rủ xuống chiếc cổ thon dài trắng nõn như ngọc, trượt từ vai trái xuống, trước ngực còn phồng lên một đường cong hấp dẫn, bên người mặc một chiếc áo ngoài màu trắng, trong tay bưng một cái khay đang uốn éo uốn éo tới đây, vô cùng mê người.
.- A? Sao cô lại tới đây?
.Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi.
.Cố Khuynh Thành dịu dàng nói:
.- Ta thấy ngươi còn ở đây làm việc, vừa lúc hôm nay mua được ít nhân sâm thượng đẳng, nên giúp ngươi nấu một bát canh sâm.
.Giọng của nàng dịu dàng, giống như hiền thê lương mẫu, khiến cho Hàn Nghệ cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, nhưng càng cảm thấy thụ sủng nhược kinh hơn: - Oa! Tri kỷ thế ư?
.Cố Khuynh Thành hơi hơi đắc ý nói: - Đúng rồi đó. Nói xong còn đưa tay ngọc về phía trước, đưa bát canh sâm qua, nói: - Nhân lúc còn nóng thì mau uống đi.
.Hàn Nghệ nhận lấy bát canh, cười nói: - Cô không có bỏ thuốc đi.
.Ánh mắt Cố Khuynh Thành duyên dáng, đôi mắt quyến rũ như tơ, nàng nói: - Thế không phải là hợp ý ngươi quá sao.
.Ánh mắt của nữ nhân này thật đúng là nhiếp nhân tâm hồn. Hàn Nghệ vội vàng định thần lại, cười ha ha bảo: - Ta nói là bỏ thuốc xổ ấy, cô nghĩ đi đâu vậy.
.- Thôi, thật sự quá ghê tởm.
.Cố Khuynh Thành khẽ gắt một tiếng, nhưng vì buổi tuối nàng không có che hai lớp voan mỏng trên mặt, nên lớp voan hơi hơi giơ lên, hiện ra đôi môi đỏ mọng, có vẻ vô cùng mê người. Này che lâu, hơi chút lộ ra, đều cảm tấy vô cùng gợi cảm.
.Hàn Nghệ cười ha ha, cúi đầu nhìn qua, thấy màu nước của bát canh này rất không tệ, bèn nói: - Thật sự không ngờ cô còn biết hầm canh đấy.
.- Bản nương tử còn có nhiều thủ đoạn đâu, đây chẳng qua chỉ là một góc của núi băng thôi. Cố Khuynh Thành không chút khách khí tự biên tự diễn.
.- Ngươi đừng thổi nữa, phải nếm thử chút mới biết được.
.Hàn Nghệ uống qua một ngụm, chỉ cảm thấy thơm ngon trong veo, ấp áp lòng người.
.Cố Khuynh Thành hơi hơi nghiêng về phía trước, rất là chờ mong hỏi: - Cảm thấy thế nào?
.- Cũng không tệ lắm! Lúc Hàn Nghệ nói chuyện, hơi nâng lên ánh mắt, nhưng nhìn đến một nửa thì bị cố định rồi, chỉ thấy Cố Khuynh Thành khẽ cong eo, áo ngoài hơi hơi rộng mở, bên trong mặc một bộ nội y tơ màu xanh ngọc, dưới ánh lửa, rõ ràng có thể thấy được cái yếm đỏ bên trong kia, càng muốn mệnh là, một đôi bồng đào cao ngất dường như được miêu tả sinh động, như ẩn như hiện thế này không thể nghi ngờ là dụ người nhất đấy.
.- A! Sao ngươi lại bị chảy máu mũi vậy?
.Cố Khuynh Thành bỗng nhiên kinh hô một tiếng.
.Hàn Nghệ sợ tới mức cả kinh, theo bản năng sờ soạng một chút, vừa thấy, trên đầu ngón tay có thêm chút máu đỏ, oa! Thực sự chảy máu mũi rồi! Hắn chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lập tức lại trừng mắt, hóa ra Cố Khuynh Thành thấy hắn chảy máu mũi, nhất thời nóng vội, không khỏi lại tới gần một chút, loại khoảng cách này, đã đầy đủ thấy rõ phía cái yếm đỏ một mảnh tuyết trắng.
.Cố Khuynh Thành nguyên bản thấy hắn uống một ngụm canh đã lập tức bị chảy máu mũi, nên nhất thời cũng sợ hãi, nghĩ rằng bát canh sâm này có vấn đề, bởi vì nàng cũng là vừa vặn mua được thôi, nhưng thấy ánh mắt tên nhãi này nhìn thẳng, chặt chẽ nhìn chằm chằm vào trước ngực mình, thì không khỏi cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện mình lỡ để lộ cảnh xuân. Trong đôi mắt đẹp lập tức hỏa quang tứ sắc, cánh tay khẽ nhúc nhích, vốn định khép lại áo ngoài, nhưng lại vẫn chưa làm vậy, mà nghiến răng hàm hỏi:
.- Đẹp mắt không?
.- Đẹp! Đẹp!
.Hàn Nghệ vội vàng gật đầu, lời kia vừa thốt ra, hắn như ở trong mộng mới tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, tuy rằng nhìn không tới mặt, nhưng Hàn Nghệ nhìn thấy cái cổ trắng nõn thon dài như ngọc của Cố Khuynh Thành đã đỏ như muốn chảy nước, bèn nghĩ thầm rằng, nữ nhân này rất hiếu thắng, rõ ràng xấu hổ lắm, lại còn cố chống.
.Lúc này Cố Khuynh Thành mới khép lại áo khoác, gắt gao che, cười nói:
.- Còn tưởng rằng ngươi giỏi thế nào, hiện giờ xem ra ngươi cũng chẳng khác gì đám công tử phóng đãng kia, chinh phục ngươi cũng chẳng hiếm lạ gì nữa.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng thật dài: - Ta hiểu được, đây đều là bài cũ của cô a. Trước đưa ta bát canh sâm, tăng thêm dương khí cho ta, rồi lại dẫn ta mắc câu. Oa! Một chiêu này của cô thật sự là quá độc ác. Nói xong hắn lại cười ha ha nói: - Cũng may bản nhân đủ tuổi, à không, là đạo hạnh không cạn, bằng không ấy mà, ta suýt nữa sẽ cùng cô ân ái mất.
.Nếu như không có lớp voan che mặt, thì Cố Khuynh Thành kiểu gì cũng phải phun đầy mặt hắn, nàng cười lạnh nói: - Ngươi thì có gì đạo hạnh chứ, đạo hạnh chảy máu mũi sao.
.- Ai!
.Hàn Nghệ hơi nhấc tay, cười nói: - Đây hoàn toàn là thể hiện sự thâm sâu của đạo hạnh ta, ta hóa dương khí thành máu mũi chảy ra, vậy thì ta sẽ không đến mức bị lạc mất bản tính rồi. Thật sự là có lỗi quá, làm cô thất bại trong gang tấc rồi.
.Cố Khuynh Thành tức giận đến mức đại não thiếu dưỡng khí, rõ ràng chính mình lén chịu thiệt, nhưng tên nhãi này còn nói ra khỏi miệng, còn giống như là mình có ý đồ gây rối vậy, bình thường ngoài mình nói chiếm chút tiện nghi, nàng ngược lại vui vẻ, nhưng lúc này thật sự là chịu thiệt, đều sắp bị Hàn Nghệ nhìn hết, nàng chỉ tay: - Ngươi ----!
.- Oa!
.Hàn Nghệ lập tức trợn tròn hai mắt, quát to một tiếng.
.Cố Khuynh Thành đầu tiên là sửng sốt, lập tức giật mình cúi đầu, hóa ra nàng vừa giơ tay, trước ngực mở rộng ra, cảnh xuân lộ hết, nàng khẩn trương buông tay xuống khép lại áo ngoài, xấu hổ dậm chân nói: - Việc này tuyệt đối còn chưa xong đâu. Nói xong lập tức xoay người tức giận ngùn ngụt rời đi, từ biên độ mông nàng uốn éo là có thể nhìn ra, tức giận không cạn đâu.
.- Hóa ra là một cây cầu trong nước thôi, ta còn tưởng cô phóng khoáng lắm.
.Hàn Nghệ cười ha ha, nhịn không được hồi vị nói: - Tuy nhiên dáng người của cô nàng này thật sự là quá tuyệt a. Ôi ta phải sớm cưới Vô Y vào cửa một chút, nếu không, sớm hay muộn sẽ có ngày lạc mất bản tính đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận