Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 590.2: Bóng ma diện tích không nhỏ

.Hàn Nghệ cười lớn, nói:
.- Nếu ai đó muốn chơi khăm các ngươi, việc gì phải lãng phí mớ sủi cảo đáng giá này còn khiến cho các ngươi nảy sinh tâm đề phòng nữa kia chứ? Chỉ cần cho vào trong cháo, bảo đảm các ngươi có muốn cũng không thể nào phòng vệ được, đừng nên đem chỉ số thông minh của các ngươi áp đặt lên người kẻ khác, đấy chính là không tôn trọng người ta đấy! Yên tâm đi, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ cải thiện bữa ăn của các ngươi.
.Mọi người hết thảy đều khiếp sợ!
.Những lời này làm gì giống với Hàn Nghệ thường ngày họ vẫn biết cơ chứ.
.Nhưng câu tiếp theo của Hàn Nghệ liền lập tức lộ ra bản tính thật sự của hắn:
.- Bởi vì đợt huấn luyện tiếp theo của các ngươi cũng sẽ được tăng cường tương ứng!
.Nói xong, hắn vỗ vỗ bả vai của học viên gần nhất, hắn cười nói:
.- Ăn thật ngon đi.
.Nói xong, hắn liền cùng đám người Trưởng Tôn Diên rời khỏi nhà ăn. Mà đám học viên ở lại thì ngơ ngác nhìn bóng lưng của Hàn Nghệ bỗng dưng có cảm giác như đây là ‘bữa cơm cuối cùng’.
.Tăng cường huấn luyện?
.Bọn họ mới vừa thích ứng với cách huấn luyện này không bao lâu, lại còn muốn tăng cường? Đây chẳng phải là Khoa Phụ đuổi mặt trời, vĩnh viễn đuổi không kịp hay sao.
.Hàn Nghệ trở về cũng nói không được mấy câu, nhưng mỗi câu hắn nói đều làm cho người ta thật hoảng sợ, mấu chốt là bởi Hàn Nghệ để lại cho bọn họ quá nhiều bóng ma tâm lý, hơn nữa đang ở thời điểm mấu chốt, hắn lại đột nhiên bỏ đi một thời gian ngắn, điều này ngược lại làm cho trong lòng bọn họ càng thêm không nắm chắc, không biết trước được mọi chuyện sẽ ra sao.
.Nơm nớp lo sợ ăn xong bữa sáng, sau khi nghỉ tạm một lát xong, mọi người liền đi tới bãi tập tập hợp.
.Đám người Hàn Nghệ cũng đúng giờ đi vào bãi tập.
.Sau khi xếp thành hàng xong, Hàn Nghệ tiến lên một bước, nói:
.- Bởi vì bệ hạ lâm thời cắt cử ta đi điều tra một vụ án hình sự, vì vậy ta có một đoạn thời gian không ở đây, nhưng, ta vẫn vô cùng quan tâm việc huấn luyện của các ngươi, ta cũng đã an bài người quan sát biểu hiện của các ngươi. Tiếp đó.
.Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, nói tiếp:
.- Ta muốn chúc mừng các ngươi đã hoàn thành toàn bộ phần thứ nhất của khóa học.
.Khóa học?
.Các học viên rất chi là mờ mịt, chẳng lẽ là đi bước đều rồi nghỉ nghiêm các loại? Đây có lẽ là điều duy nhất mà bọn họ học được cùng hiểu được ở trại huấn luyện này.
.Hàn Nghệ đưa mắt nhìn qua, thấy bọn họ sắc mặt mờ mịt, giống như đã dự liệu được trước chuyện này sẽ xảy ra, hắn liền cười nói:
.- Không phải chạy vòng, không phải xếp thành hàng, không phải đi đứng nghỉ nghiêm, không phải giặt quần áo hay quét rác, mà chính là phục tùng. Nhớ rõ ta ở lúc mới bắt đầu cũng đã nói rõ yêu cầu với các ngươi, chính là phục tùng, đây chính là giai đoạn thứ nhất của khóa học, nếu các ngươi không hiểu được như thế nào là phục tùng, thì khóa học tiếp theo sẽ vĩnh viễn không thể nào hoàn thành.
.Nói tới đây, hắn khẽ mỉm cười, tiếp:
.- Ta biết rằng các ngươi đều rất hận ta, giữa ta và các ngươi cũng phát sinh rất nhiều chuyện không thoải mái, nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không, chuyện không thoải mái giữa chúng ta đến tột cùng là vì sao mà có, nói cho cùng, chính là vì hai chữ ‘phục tùng’, các ngươi không muốn phục tùng mệnh lệnh của ta, còn có ý đồ cãi lại mệnh lệnh của ta, chính là đơn giản như vậy. Thật ra ta đã làm chuyện gì quá phận hay sao? Chạy vòng chỉ vì rèn luyện thân thể của các ngươi, giặt quần áo chỉ là để rèn luyện năng lực tự gánh vác của các ngươi, ta dám nói, nếu như bệ hạ hoặc là quốc cữu công bảo các ngươi làm mấy chuyện này, khẳng định các ngươi sẽ không có lấy nửa câu nói nhảm, bởi vậy nói cho cùng, mấu chốt chính là ở một chữ ‘phục tùng’ mà thôi.
.- Các ngươi trong lúc oán giận, hay khi tức giận, có bao giờ từng tự hỏi qua tại sao phải như vậy, có lẽ có, có lẽ không có, nhưng về phía ta mà nói, có hay không cũng chả sao, bởi vì nhiệm vụ của ta chính là huấn luyện các ngươi, ta sẽ không vì các ngươi mà thay đổi ý nghĩ của ta, yêu cầu của ta đối với các ngươi, vẫn là hai chữ này, phục tùng.
.Trưởng Tôn Diên nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng đã nói được vài câu có ý nghĩa rồi.
.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói:
.- Điều đáng để cao hứng chính là, các ngươi thành thục hơn rất nhiều, không còn ngây thơ như trước kia nữa, tuy rằng ta không biết sự thành thục của các ngươi có phải là vì bị chèn ép mới có hay không, nhưng ta cũng không có tính nhẫn nại để đi khảo cứu mấy việc đó. Bắt đầu từ hôm nay, huấn luyện của các ngươi sẽ tiến vào giai đoạn kế tiếp, mà giai đoạn này, chính là cho các ngươi có được tố chất mà một cảnh sát hoàng gia nên có, bất kể là trên thân thể cũng tốt, hay trên tinh thần cũng tốt. Tuy nhiên trước đó, ta cảm thấy nhất định phải đối đãi với các ngươi giống như những người trưởng thành mới được. Bởi vậy ta quyết định hủy bỏ lễ Chú mục.
.Lời này vừa nói ra, trong đội ngũ lập tức trở nên ồn ào.
.Lễ Chú mục!
.Đây chính là nghi thức mà bất kì đại thần nào trong triều nghe thấy cũng phải sợ mất mật nha!
.Cũng chính là lợi khí trọng yếu nhất có thể giam cầm bọn họ ở nơi này.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Khi chúng ta đều còn là trẻ con, cha mẹ thường xuyên cầm gậy roi đến uy hiếp chúng ta, đây cũng là bởi vì tư tưởng của chúng ta lúc đó vẫn chưa chín muồi, vẫn vô cùng ngây thơ, thường xuyên sẽ bởi vì nhất thời kích động mà làm ra một ít lựa chọn sai lầm, vì vậy cần người dùng roi gậy tới để giáo dục, năm đó các ngươi chính là như thế. Trước lúc các ngươi đến nơi này, căn bản cũng không có chuẩn bị sẵn sàng về mặt tư tưởng. Suy nghĩ của các ngươi vẫn cứ còn vô cùng ngây thơ, các ngươi cực dễ dàng bởi vì những cảm xúc ngây thơ của chính mình mà làm ra những lựa chọn không hề sáng suốt, bởi vậy mới có lễ Chú mục.
.- Nhưng hiện tại các ngươi đã bình tĩnh lại, các ngươi mới có thể đủ tự chủ để tự hỏi rằng, ở chỗ này có phải thật sự là nơi mà nội tâm mình vẫn luôn hy vọng hay không, nếu ngươi không muốn trở thành một vị cảnh sát hoàng gia, vậy ngươi có thể rời khỏi. Điều này không quan hệ đến tôn nghiêm, không quan hệ đến thể diện, chỉ là lựa chọn cá nhân của các ngươi mà thôi. Khi các ngươi đã bình tĩnh mà tự hỏi xong rồi, có làm ra bất luận lựa chọn nào, ta vẫn đều vô cùng tôn trọng, bởi vậy nếu lựa chọn cuối cùng của các ngươi vẫn là rời khỏi, thì cũng không có vấn đề gì, điều này không hề mất mặt, ta vẫn sẽ dành cho các ngươi sự tôn trọng tuyệt đối, ngươi có thể lựa chọn khiêm tốn rời khỏi, cũng có thể lựa chọn lên giọng rời đi, đều không có vấn đề gì. Nhưng nếu chọn ở lại, các ngươi cũng phải tôn trọng quyết định của ta, nếu các ngươi không thể hoàn thành khóa huấn luyện kế tiếp, ta nhất định sẽ đào thải các ngươi.
.Cực kì khiếp sợ!
.Tất cả đệ tử đều bị chấn kinh hết rồi, bọn họ dường như không tin vào lỗ tai của mình nữa, bởi có nghe như thế nào, cũng không giống những lời được nói ra từ miệng Hàn Nghệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận