Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 931: Làm gương cho người khác

.Hàn Nghệ xem nhẹ một nhân tố vô cùng quan trọng, đó là bản vẽ công trình. Phải biết rằng bản vẽ công trình của thời này mà để ở hậu thế, thì đúng là đến bản nháp còn chưa được nói đến.
.Mà bản vẽ công trình của Diêm Lập Bản vẽ là thứ vô cùng nổi tiếng, cho dù là trong sử sách cũng có ghi chép, nhưng đáng tiếc lại là châm chọc ông ta, dù sao thì bản vẽ sơ bộ công trình này là thứ thuộc vào bàng môn tả đạo.
.Thật khó có thể hiểu được tư duy của người cổ đại.
.Bởi vậy sau khi Diêm Lập Bản nhìn thấy bản vẽ công trình của Hàn Nghệ, chỉ cảm thấy các bản vẽ trong mấy năm của mình đều là phí công vẽ, đây mới là bản vẽ công trình a!
.Còn về phần xưởng đóng thuyền gì đó, không đáng nhắc đến, cho dù bản vẽ này là nhà xí thì cũng có giá trị nghiên cứu a!
.Nếu đã là bản vẽ công trình, tất nhiên cũng không thể thiếu toán học, Lý Thuần Phong cũng khá là hứng thú.
.Hai lão già xúm lại xem xét mấy bản vẽ này, không ngừng tấm tắc khen ngợi.
.Còn Hàn Nghệ thì bị đá sang một bên.
.Một lát sau, Diêm Lập Bản đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt già nua ánh lên lục quang, chăm chú nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vừa thấy lạ vừa thấy hoảng, nói:
.- Diêm thượng thư, ông nhìn ta như vậy làm gì?
.Diêm Lập Bản cười ha hả nói: - Đặc phái sứ, bản vẽ này là ngươi làm?
.Hàn Nghệ gật đầu.
.- Xin hỏi ngươi học ở đâu?
.- Ồ, chuyện này à! Ông cũng biết, ta một thân một mình đến Trường An, cử mục vô thân, chuyện gì cũng đều phải dựa vào chính mình, ông xem những cửa hàng ở bên ngoài đều là của ta, đích thân ta thiết kế, bản vẽ này cũng là ta mày mò ra. Hàn Nghệ nói dối thì đúng là không cả chớp mắt a!
.- Đặc phái sứ thật là tài trí hơn người, Diêm mỗ vô cùng khâm phục. Diêm Lập Bản chắp chắp tay, bỗng nhiên thần sắc lại có vẻ hơi ngượng ngùng, nói: - Diêm mỗ có một yêu cầu quá đáng, không biết đặc phái sứ có đồng ý hay không?
.Buồn nôn!
.Hàn Nghệ nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của lão già, lập tức nổi da gà, kìm nén ghê tởm, nói: - Diêm thượng thư mời nói.
.- Không biết không biết đặc phái sứ có thể truyền thụ kỹ thuật vẽ này cho Diêm mỗ hay không?
.Diêm Lập Bản nói rất mực cung kính.
.Hóa ra là chuyện này à! Ông cần phải như vậy sao. Hàn Nghệ nghe vậy cười cũng không được, khóc cũng không xong.
.Không ngờ thời đại này bất cứ kỹ nghệ gì cũng gần như là không truyền ra ngoài, cầu người vui lòng chỉ giáo thật ra là một chuyện vô cùng khó, bởi vậy Diêm Lập Bản có biểu hiện hết sức ngại ngùng.
.- Ặc chuyện này, Diêm thượng thư, bản vẽ này tốt hay không, trước tiên chúng ta không nói đến được không, chúng ta hãy nói về vấn đề kỹ thuật đóng thuyền trước đã, không biết Diêm thượng thư cho rằng kỹ thuật đóng thuyền này có khả thi hay không? Hàn Nghệ thật sự có chút hết nói nổi, hắn hoàn toàn không ngờ lại lôi đến tận mặt này rồi, nên khanả trương chuyển về vấn đề chính.
.- Khả thi!
.Người nói không phải là Diêm Lập Bản, mà là Lý Thuần Phong, chẳng biết từ lúc nào, ông ta đã lấy bản vẽ có tổ hợp ròng rọc trong tay Diêm Lập Bản, kinh ngạc nói: - Tuyệt! Tuyệt a! Kỹ thuật đóng thuyền này tuyệt đối khả thi.
.Diêm Lập Bản cũng mau chóng bừng tỉnh lại, hôm nay đến vì kỹ thuật đóng thuyền, vội vàng nghiêm túc lại.
.Thật ra Hàn Nghệ có hai phương án đóng thuyền, thứ nhất chính là cách dùng đường ray, lợi dụng nguyên lý đòn bẩy, đưa thuyền từ trên đường ray xuống nước. Thứ hai tất nhiên chính là bến thuyền, làm một đập nước bên cạnh bờ sông, thuyền đóng xong, mở đập thoát nước, đưa thuyền đi vào sông hoặc biển.
.Bến thuyền này thật sự là một sự bất ngờ a!
.Diêm Lập Bản xem mà hai mắt phát sáng, Lý Thuần Phong đã lao thẳng đến chỗ Hàn Nghệ, một mực hỏi làm sao tính toán động lực của ròng rọc.
.Chẳng cần biết thế nào, cuối cùng vẫn không thảo luận về bản vẽ nữa.
.Ba người rất nhanh đã hàn huyên sôi nổi về kỹ thuật đóng thuyền.
.Phương diện này thì Hàn Nghệ đã làm đủ bài giảng rồi, nhẫn nại giải thích với bọn họ.
.Tại sao tập này Hàn Nghệ muốn làm kỹ thuật đóng thuyền, một nguyên nhân trong đó chính là hắn cũng cần đến kỹ thuật đóng thuyền này, hắn cần lượng lớn thuyền chở hàng, nhưng vật liệu hiện nay đều nằm trong tay triều đình, hắn chỉ có thể dạy cho triều đình phương pháp, để triều đình đi đầu, đóng thuyền quy mô lớn. Giao thông thuận tiện là con đường nhất định phải đi để chấn hưng thương nghiệp.
.Thấm thoát hai canh giờ đã trôi qua.
.Diêm Lập Bản và Lý Thuần Phong nghe rất là say sưa.
.Nhưng Hàn Nghệ đối diện với hai tên mọt sách này đã có chút không chống đỡ nổi nữa rồi, nói: - Hai vị, hôm nay chúng ta nói đã đủ nhiều rồi, hay là hai vị về xem thử trước, nếu có vấn đề gì thì lại đến tìm ta.
.Lý Thuần Phong đột nhiên bừng tỉnh khỏi si mê, liếc mắt nhìn sắc trời, đã tối rồi, cũng đến lúc cáo từ rồi, những gì học được hôm nay cũng phải hao phí một thời gian để tiêu hóa, cười nói: - Được được, sau này khó tránh được sẽ phải luôn đến làm phiền đặc phái sứ.
.Đừng vậy chứ! Hàn Nghệ ngượng ngùng gật đầu, không đáp lại lời này.
.Diêm Lập Bản đột nhiên cười cười, nói: - Đặc phái sứ, còn cách vẽ này?
.Một khuôn mặt già nua cười nịnh nọt, thật ra ông ta cũng là người xuất thân danh môn, cũng có thói kiêu ngạo của thư sinh, nhưng đồng thời ông ta cũng là một người mê tranh, quý tranh như mạng, kỹ thuật như thế này, nếu không thể nào học được, cuộc đời này đúng là không thể sống được, nên nịnh nọt thì vẫn phải nịnh nọt.
.Hàn Nghệ thật không muốn dạy, việc này rất mệt, hơn nữa bản vẽ thời này đủ dùng là được rồi, cần tinh xảo như vậy làm gì, cũng đâu có thấy tòa lầu các nào sụp đổ.
.Diêm Lập Bản thấy Hàn Nghệ có chút do dự, tất nhiên là Hàn Nghệ không muốn truyền kỹ thuật vẽ này cho người ngoài, vì thế nói: - Hay là, ta bái ngươi làm thầy.
.Quan hệ thầy trò thì là danh chính ngôn thuận rồi.
.Hàn Nghệ "hả" một tiếng.
.Lý Thuần Phong từ nhỏ tính tình cao ngạo, nhưng vừa thấy Diêm Lập Bản đến cái mặt già cũng không cần nữa rồi, phải biết rằng xuất thân của Diêm Lập Bản còn tốt hơn ông ta nhiều, nghĩ bụng, sau này nếu ta cứ đến làm phiền Hàn Nghệ, chung quy cũng không phải tốt lắm, nếu như ta cũng bái hắn làm thầy, vậy thì danh chính ngôn thuận rồi. Ông ta cũng là một tên mọt sách già, cười nói: - Đặc phái sứ, vậy vậy ta cũng muốn bái ngươi làm thầy, học toán thuật và lực học.
.Hàn Nghệ lập tức ngây ra như phỗng, mồ hôi đầm đìa!
.Đùa gì vậy, Diêm Lập Bản và Lý Thuần Phong bái ta làm thầy, các ngươi không cần mặt, nhưng ta cần da mặt.
.- Không không không!
.Hàn Nghệ đứng bật dậy, chắp tay nói:
.- Hai vị thực sự quá đề cao vãn bối rồi, chuyện này sao có thể được, vãn không không gánh vác nổi.
.Diêm Lập Bản nói: - Thánh nhân viết, ba người đi đường tất có một người là thầy ta. Sao có thể lấy vai vế mà nói, vẫn mong đặc phái sứ có thể nhận ta làm đồ đệ. (: hành vi cử chỉ lời nói của người khác, nhất định có chỗ đáng cho ta học tập Khổng Tử)
.Lão già này bất chấp tất cả rồi.
.Thật sự rồi a! Hàn Nghệ sắp khóc rồi, nhưng đột nhiên tâm niệm khẽ động, đây cũng không hẳn là chuyện xấu nha, để lộ ra một vẻ mặt khó xử, nói: - Diêm thượng thư, ông hà tất phải như vậy, ta chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử, chuyện này cũng không ổn lắm.
.Diêm Lập Bản nói: - Đặc phái sứ có điều không biết đấy thôi, cuộc đời Diêm mỗ cũng không có sở thích gì, chỉ duy nhất thích vẽ tranh, mỗi khi nhìn thấy kỹ pháp gì là luôn muốn được học, vẫn hy vọng đặc phái đồng ý. Nói xong ông ta lại chắp tay.
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Kỹ pháp này ta vốn không muốn truyền ra ngoài, nhưng thấy Diêm thượng thư ông thích kỹ pháp này của ta như vậy, thôi được, ta đồng ý.
.Diêm Lập Bản mừng rỡ, chắp tay nói: - Đa tạ đặc phái sứ đồng ý.
.Lý Thuần Phong vừa nghe không truyền ra ngoài, trong lòng bất giác căng thẳng, sư phụ này không bái không được nha, nói: - Đặc phái sứ, vậy còn tại hạ?
.Hàn Nghệ khó xử nhìn Lý Thuần Phong, nói: - Lý thái sử, ông và cha vợ ta là tri kỷ, chuyện này không được đâu.
.Lý Thuần Phong ho nhẹ một tiếng, nói: - Đặc phái sứ có điều không biết, quan hệ của Diêm huynh và Tống Quốc Công còn tốt hơn nữa.
.Diêm Lập Bản kinh ngạc nhìn Lý Thuần Phong.
.Hàn Nghệ là hoàn toàn bị đánh bại rồi, nói:
.- Được được rồi!
.Gặp phải hai tên mọt sách này bức ép, hắn cũng thật sự say rồi.
.Lý Thuần Phong cuối cùng đã hạ được tim xuống.
.Diêm Lập Bản nói: - Vậy tiệc bái sư
.Thời cổ đại bái sư là một chuyện hết sức trịnh trọng, không được phép qua loa, cũng không có ai lại dễ dàng bái sư, đâu có giống như hậu thế, cha nuôi gọi là đi, nếu gọi mà vẫn không được, quần áo cởi ra thì cũng không chạy được.
.- Tiệc bái sư!
.Hàn Nghệ giật mình, khoát tay lia lịa nói: - Cái này thì khỏi, cái này thì khỏi. Hai vị, nói thật, làm việc này đã đủ khiến vãn bối giảm thọ rồi, hơn nữa vãn bối làm việc trước nay đều khiêm tốn, chuyện này tuyệt đối đừng truyền ra ngoài, nếu không vãn bối thật sự sẽ bị người ta chửi chết mất.
.Diêm Lập Bản thấy Hàn Nghệ thần sắc căng thẳng, kiên quyết không chịu, nghĩ bụng, nếu đã như vậy thì theo lời sư phụ nói, để tránh mất nhiều hơn được, chắp tay nói: - Tất cả đều do sư phụ làm chủ.
.Hàn Nghệ nghe vậy khóc cũng không được, cười cũng không xong, nói: - Diêm thượng thư, ông chức quan cao hơn ta mấy bậc, lại là trưởng bối của ta, theo lý ta nên xưng vãn bối, hoặc là hạ quan, nhưng ông lại xưng hô ta là sư phụ, cái này rất mâu thuẫn, như vậy đi, dù sao thì hai vị cũng đều có giao tình gần gũi với cha vợ ta, chúng ta vẫn cứ gọi theo vai vế đi, nếu không thì, ta sợ cha vợ sẽ đánh ta, vẫn mong hai vị có thể nghĩ cho gia đình của ta, làm ơn, làm ơn đi!
.Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy cũng đúng, dù sao Hàn Nghệ cũng phải nghĩ đến cảm nhận của Tiêu Nhuệ người ta, vì thế gật đầu đồng ý, lại hàn huyên đôi câu rồi cáo từ.
.Dù sao thì cũng đã bái sư phụ rồi, bọn họ cũng không lo lắng nữa, thức ăn trong bát, còn sợ nó chạy mất hay sao.
.Vừa mới tiễn hai người đi, Hàn Nghệ liền lập tức gọi Trà Ngũ đến, nói: - Ngày mai ngươi truyền một tin tức ra ngoài.
.Trà Ngũ nói: - Tin tức gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Cứ nói Công Bộ thượng thư Diêm Lập Bản và Thái sử lệnh Lý Thuần Phong bái ta làm thầy, học "hiền giả lục học" của ta.
.Trà Ngũ luôn thông minh nhanh trí, lúc này cũng không khỏi ngây ngốc.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi không nói thì cũng phải "chít" một tiếng a, nếu không làm sao ta biết ngươi có hiểu hay không.
.Trà Ngũ giật mình, cả kinh nói:
.- Chuyện chuyện này là thật hay là giả?
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn gã, nói: - Đương nhiên là thật, bọn họ một Thượng thư, một Thái sử lệnh, cao hơn ta đến mấy cấp, ta dám nói bừa sao.
.- Nhưng mà!
.- Nhưng mà cái gì?
.Hàn Nghệ kéo vạt áo, tủm tỉm cười, giọng điệu thong thả nói: - Chẳng lẽ người cho rằng ta không có phong phạm làm gương cho người khác sao?
.Chỉ một kéo, một cười đã để lộ ra vài phần thần vận của lão sư rồi.
.Trà Ngũ đã cảm thấy mình hoa mắt rồi, nói: - Có! Có!
.- Có mà ngươi còn không đi mau.
.Hàn Nghệ lập tức biến sắc.
.Trà Ngũ giật mình, nói: - Không phải nói ngày mai sao.
.- Ặc, là ta bảo ngươi đi bưng một bình trà đến, Trà Ngũ, ta phát hiện sau khi ngươi làm lão đại, đầu óc không còn linh hoạt như trước đây rồi, có phải là kiêu ngạo rồi không.
.- Ta đi ngay đây, ta đi ngay đây.
.Trà Ngũ tội nghiệp vội vàng sấp ngửa chạy ra ngoài, đừng nhìn Trà Ngũ vẫn luôn bị Hàn Nghệ giáo huấn, thật ra gã chỉ đáng thương trước mặt Hàn Nghệ, ở bên ngoài địa vị của gã tăng vọt a, người ta muốn mua nước hoa, mua rượu, vẫn phải đến cầu gã, thỉnh thoảng gã cũng châm chước một chút, Hàn Nghệ nhìn ra hết, nhưng không có lên tiếng, dù sao thì Trà Ngũ cũng cần có mối quan hệ và uy vọng.
.Trà Ngũ đi rồi, Hàn Nghệ lập tức lộ ra một nụ cười gian, nói: - Học vấn của ta không phải là thứ dễ học như vậy, cũng phải bỏ ra một cái giá cho nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận