Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 969.2: Trẫm là trong sạch đấy

..
.Lý Trị vỗ bàn một cái, mặt giận dữ nói: - Buồn cười, trẫm đã từng truyền đạt vô số đạo chiếu lệnh rồi, trước giờ vẫn còn chưa từng có người đánh mất, ngươi thì hay rồi, trẫm ủy thác trọng trách cho ngươi, không ngờ ngươi ngay cả chiếu lệnh của trẫm cũng đã đánh mất, suýt nữa làm hỏng đại sự của trẫm.
.- Bệ hạ!
.Lưu Nhân Nguyện đứng dậy, nói: - Kính xin bệ hạ khoan thứ cho Đặc phái sứ, lần này xuất chinh, nếu không có Đặc phái sứ, sợ rằng quân ta khó có thể lấy được đại thắng, là Đặc phái sứ lãnh đạo chúng ta lấy được đại thắng đấy.
.Tô Hải Chính, Triệu Húc, Chu Trí Độ và các đại tướng liên can toàn bộ đứng ra nói chuyện cho Hàn Nghệ, hiện tại bọn họ đối với Hàn Nghệ là vui lòng phục tùng, chẳng những dẫn dắt bọn họ đánh chiến thắng, còn đưa hết tất cả mọi công lao cho bọn họ, một cái cũng đều không mất, bao gồm phân chia của cải, đánh một trận thoải mái rồi trở về.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt. Võ tướng chính là võ tướng, không đầu óc.
.Vì sao Lý Trị vội vã vấn tội Hàn Nghệ, rất đơn giản nha, che dấu khuyết điểm của chính mình. Hàn Nghệ lập công lớn, đạo chiếu lệnh này không có thì nó cũng phải có, nếu Hàn Nghệ phạm vào sai lầm lớn, cho dù có đạo chiếu lệnh này, y cũng không sẽ thừa nhận đấy. Còn có một tầng ý tứ, chính là chiếu lệnh của Vương Văn Độ kia là giả, phải là giả.
.Nhưng trong lòng văn võ đại thần đều hiểu được là chuyện gì xảy ra, Vương Văn Độ cũng không phải một tên óc heo, ngụy chiếu thánh chỉ, ngươi có mấy cái đầu thế, phải biết rằng Vương Văn Độ vẫn là nhân tài mới xuất hiện của Đại Đường, là có một chút bản lãnh thật sự. Rõ ràng đây chính là một hôn chiêu mà Lý Trị ra, thiếu chút nữa làm hại đại quân không công mà lui.
.Lý Trị hừ một tiếng, nói: - Nếu không nhiều công thần như vậy cầu tình cho ngươi, trẫm nhất định không buông tha ngươi.
.Hàn Nghệ vội hỏi: - Đa tạ ân khoan thứ của bệ hạ, vi thần cảm động đến rơi nước mắt. Trong lòng mắng, con mẹ ngươi, nếu không có lão tử, lúc này xem như ngươi mất hết mặt mũi, nào có phong quang vô hạn như vậy, còn so với với cha ngươi, ngươi so với cái trứng ấy, một trận đánh đang chắc chắn sẽ thắng, thiếu chút nữa bởi vì một hôn chiêu của ngươi mà thành đánh thua.
.Hàn Nghệ vừa mới lui ra, Thôi Nghĩa Huyền liền tiến lên nói: - Khởi bẩm bệ hạ, lão thần muốn buộc tội Hữu Võ Vệ tướng quân Vương Văn Độ giả mạo chỉ dụ vua đoạt quyền, lại không lo chỉ huy, làm quân ta một lần rơi vào giữa khốn cảnh, tội nên phải giết.
.- Việc này trẫm cũng có nghe nói!
.Lý Trị nói: - Dẫn phạm nhân Vương Văn Độ tới.
.- Vâng!
.Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy hai gã cấm quân mang Vương Văn Độ đi lên.
.Lý Trị nói: - Vương Văn Độ ngươi khá lắm, trẫm tín nhiệm ngươi như vậy, không ngờ ngươi lại ngụy chiếu chiếu lệnh của trẫm, ngươi đến tột cùng là có ý đồ gì?
.Vương Văn Độ quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt nói: - Vi thần chỉ vì ghen tị công lao kia của Tô Định Phương, cho nên nhất thời kích động, nghĩ thầm rằng giả mạo chỉ dụ vua trước, đợi sau khi lập nhiều chiến công, bệ hạ chắc chắn khoan thứ vi thần, không nghĩ tới. Vi thần không mặt mũi nào gặp bệ hạ, kính xin bệ hạ ban thưởng vi thần tội chết.
.Y vừa nói, liền vừa dập đầu, đập rất đúng kịch đầu rơi máu chảy.
.Trong lòng Hàn Nghệ thầm than, đều là người thông minh a!
.- Cái này không cần ngươi nói, trẫm không giết ngươi, không đủ để tiết hận trong lòng.
.Lý Trị nói xong, lời nói xoay chuyển, lại nói: - Tuy nhiên hôm nay chính là ngày đại hỉ, trẫm cho ngươi sống tạm thêm một ngày, kéo xuống, hôm nay trẫm không muốn lại nhìn thấy người này.
.- Vâng!
.Hai gã tướng sĩ kia lại đem Vương Văn Độ kéo xuống.
.Người này vừa mới bị kéo xuống, Lý Nghĩa Phủ đứng ra nói: - Bệ hạ, Vương Văn Độ tuy rằng tội không thể xá, nhưng Lư quốc công thân là hành quân Đại tổng quản, chẳng những không có phát giác ra âm mưu của Vương Văn Độ, ngược lại dung túng y, lưu lại không tiến, suýt nữa làm trễ thời cơ chiến đấu, hại tướng sĩ quân ta mệt mỏi không chịu nổi, chết hơn mười người, nếu không có bệ hạ thánh minh, phái Đặc phái sứ đúng lúc chạy tới, sợ đã gây thành sai lầm lớn, thần cho rằng Lư quốc công không thể đổ trách nhiệm cho người khác, cần phải vấn tội.
.Hàn Nghệ vừa thấy Lý Nghĩa Phủ khí thế ngẩng cao, sống lưng thẳng vô cùng, nghĩ thầm rằng, xem ra chuyện Hàn Viện, Lai Tể, bọn họ cũng lập không ít công lao a!
.Lưu Nhân Nguyện, Triệu Húc bọn họ nhưng thật ra muốn giúp Trình Giảo Kim nói chuyện, nhưng sự thật không biết nên mở miệng như thế nào, Trình Giảo Kim lúc này thật uất ức chết mất.
.Lý Trị vung tay lên, tức giận không vui nói: - Lư quốc công mặc dù có một chút khuyết điểm, nhưng so với nhiều chiến công mà Lư quốc công đã lập, đây coi là được cái gì, ngươi hãy lui ra sau, sau này không được nói nữa.
.Lý Nghĩa Phủ cãi: - Bệ hạ, cái này làm sao sao có thể nói là một chút khuyết điểm, chuyện thống soái liên quan đến toàn bộ chiến cuộc, hơi có sơ sẩy, có thể làm tính quyết định của cả chiến cuộc xảy ra thay đổi, nếu thực lực không đủ, vậy thần sẽ không nhiều lời, thắng bại là chuyện thường binh gia, nhưng đây rõ ràng chính là Lư quốc công chính mình phạm phải khuyết điểm, nếu hôm nay bệ hạ bỏ qua chuyện cũ, vậy ngày nào đó những Thống soái khác như ông ta phạm sai lầm lầm, bệ hạ sẽ phạt như thế nào?
.Trên yến tiệc đang huyên náo, không khí lập tức yên tĩnh trở lại.
.Một cơ hội tốt như vậy, đám người Lý Nghĩa Phủ làm sao có thể sẽ bỏ qua, thế lực của Trình Giảo Kim ở kinh thành, làm bọn họ vô cùng sợ hãi, thật sự là vợ của Trình Giảo Kim xuất thân từ Thanh Hà Thôi thị, nếu không, Thôi Nghĩa Huyền vừa nãy đã nhân tiện cùng buộc tội luôn cả Trình Giảo Kim rồi. Đại thần ngồi ở đây đều hiểu được, cho dù Lý Nghĩa Phủ không cắn chết được Trình Giảo Kim, thì cũng phải cắn cho ông ta thành tàn tật.
.Trình Giảo Kim khẩn trương đứng ra, quỳ trên mặt đất, nói: - Lý Thị lang nói đúng, chuyện Vương Văn Độ giả mạo chỉ dụ vua, lão thần cũng không thể chối bỏ trách nhiệm, kính xin bệ hạ trách phạt.
.Lại nhớ về năm đó khi xảy ra biến cố Huyền Vũ môn, Trình Giảo Kim khi đó ngạo mạn không chịu nổi cỡ nào, Lý Thế Dân đối với ông ta chính là càng thêm tín nhiệm, vẫn để cho ông ta thủ vệ Trường An, ai dám đi chọc đến ông ta, nhưng hôm nay không ngờ sẽ ở ngay trước mặt cả triều văn võ, quỳ ở trong này, thỉnh tội với Lý Trị, đây là chuyện không ai có thể tưởng tượng ra được, làm cho người ta thổn thức không thôi.
.Kỳ thật Trình Giảo Kim cũng không muốn tới nơi này, ở ngoài Huyền Vũ môn đã muốn nhận tội rồi, nhưng Lý Trị không có cho ông ta cơ hội, hiện giờ có người lôi ra, còn không khẩn trương đứng ra sao.
.Lý Trị nhìn Trình Giảo Kim nhíu nhíu mày, đứng dậy từ trên bậc thang xuống dưới, nâng Trình Giảo Kim dậy, nói: - Lão tướng quân lập nhiều vô số công lao cho Đại Đường ta, trẫm sao nhẫn tâm trừng phạt lão tướng quân, lão tướng quân không cần như thế a!
.Trình Giảo Kim cúi thấp đầu nói: - Bệ hạ lòng ôm nhân nghĩa, lão thần cảm động đến rơi nước mắt, nhưng lão thần già rồi, dễ dàng phạm hồ đồ, chỉ sợ không thể lại cống hiến cho bệ hạ, nếu bệ hạ còn nhớ lão thần ngày xưa lập nhiều công lao không quan trọng, kính xin thả cho lão thần một con ngựa, ân chuẩn cho lão thần về nhà an dưỡng tuổi thọ.
.Lý Trị cau mày, nhìn Trình Giảo Kim, trôi qua nửa ngày, nói: - Hôm nay chính là ngày vui, việc này để sau lại nghị đi!
.- Bệ hạ!
.Trình Giảo Kim lại đang quỳ xuống, nói: - Kính xin bệ hạ ân chuẩn cho lão thần trí sĩ về nhà.
.- Lão tướng quân, mau mau xin đứng lên!
.Lý Trị lại khẩn trương nâng Trình Giảo Kim dậy, ngập ngừng số hồi, mới nói: - Được rồi! Nếu lão tướng quân cố ý như thế, vậy trẫm chấp thuận là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận