Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1004.2: Chí công vô tư

..
.- Đương nhiên là vậy!
.Hàn Nghệ nhún vai nói: - Ai bảo các vị ở gần học viện như thế, ta cũng chẳng còn cách nào khác.
.Đây thật là niềm vui bất ngờ. Đối với người dân lúc này mà nói, đi học là thứ quá xa vời, chỉ dựa vào đây thì giảm lương đi 100 văn tiền cũng đáng!
.Cả đám dân chúng cảm thấy vô cùng biết ơn Hàn Nghệ, chỉ hận là không quỳ sụp ngay xuống.
.Hàn Nghệ nói: - Còn nữa! Xưởng chúng ta được bao ăn, chúng ta cần có người nấu bếp. Phụ nữ nhà các vị có ai biết nấu ăn, ai nấu ăn ngon đều có thể tới dự tuyển. Còn cả bên học viện Chiêu Nghi, đến đó quét dọn cũng được.
.Ông chủ này thật không gì miêu tả được, bọn ta vừa mới tới đi làm, ngươi đã bắt đầu lo cho người nhà bọn ta.
.Lời vừa dứt, những gì là lo lắng thấp thỏm trên khuôn mặt những người dân này đều tan biến đâu hết, thay vào đó là kích động, mong chờ và phấn chấn.
.Sau khi Hàn Nghệ đạt được mục đích, đã giao quyền phát biểu cho bọn Trương Khuê. Dù gì thì bao nhiêu người tới nhận việc, thời gian của bọ họ là vô cùng cấp bách, Hùng Đệ, Tiểu Dã cũng xung phong xông tới hỗ trợ.
.- Hàn tiểu ca, tại sao ngươi nói gì cũng chạm tới tâm khảm người ta vậy, bất luận người nghe có là ai? Trịnh Thiện Hành nói với vẻ sùng bái.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Điều này rất đơn giản, bởi vì ta đã từng làm người nghèo, cũng từng làm người giàu, hiện giờ lại làm quan, vì thế ta hiểu rõ từng loại người, biết được họ cần gì. Thực ra hắn nói vậy là khiêm tốn, bởi vì hắn là kẻ bịp bợm, mà kẻ bịp bợm thì phải đóng vai đủ loại người, đây là một học vấn vô cùng uyên thâm, cần phải nghiền ngẫm tâm lí từng nhân vật. Giống như đám ảnh đế ảnh hậu, trong con mắt kẻ bịp bợm mà nói thì đều là một lũ trẻ. Dù sao thì diễn viên có thể mắc sai lầm, sai rồi thì có thể diễn lại, còn kẻ bịp bợm thì không thể như vậy, một khi lộ bài là có thể mất mạng. Lại thêm Hàn Nghệ đã từng học qua tâm lí học, hắn cũng có thể biết chính xác đối phương cần thứ gì.
.Vương Huyền Đạo có chút thương cảm nói: - Trịnh huynh, xem ra đây không chỉ là năng khiếu, e rằng ngươi cả đời này cũng không thể học nổi bản lĩnh này đâu.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu. Y xuất thân quý tộc, dù sao thì cũng có khác biệt. Tư duy đã bị cố định, bọn họ đã quen dùng con mắt của quý tộc đi nhìn nhận người khác, cho dù là đi giúp đỡ người khác, thì đối với bọn họ mà nói cũng là một dạng từ thiện, nói khó nghe chút là sự bố thí, chứ không phải một thứ quan hệ bình đẳng, bọn họ vĩnh viễn không thể hiểu tâm tư của người nghèo.
.Vương Huyền Đạo lại nhìn sang Hàn Nghệ nói:
.- Hàn tiểu ca, xem ra ngươi xây dựng Chiêu Nghi học viện ở đó là đã sớm có tính toán rồi!
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Vương công tử không cho rằng ta lấy việc công mưu việc tư đó chứ?
.Vương Huyền Đạo nói: - Ta chỉ đang đợi xem ngươi sẽ biến cái lấy việc công mưu việc tư này thành chí công vô tư như thế nào thôi!
.Trịnh Thiện Hành bật cười ha hả.
.Cái thằng nhãi này, nói năng chỉ khiến người khác bực mình! Hàn Nghệ trợn ngược mắt lên, thầm nghĩ, ta nên nói hay không nên nói nữa đây. Ta nói ra thì chưa chắc đã trúng ý của y, ta không nói thì có khi lại đúng ý mà y nghĩ. Đoạn buồn bực nói: - Vương công tử, chúng ta còn có thể vui vẻ nói chuyện không?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Được rồi, được rồi, ngươi cứ nói đi.
.Hàn Nghệ bất đắc dĩ nói: - Chiêu Nghi Học viện thành lập với mục đích giúp đỡ người nghèo được đi học Bởi vì học ở đó được miễn phí, vì thế mỗi một người dân đều hi vọng con cái họ được tới Chiêu Nghi Học viện đi học. Tuy nhiên, trừ khi được xây dựng ở trong thành, còn lại thì xây ở đâu cũng không công bằng. Ngươi xây ở sườn núi, thì dân chúng trúc thôn không thể tới đi học. Đến làm việc ở xưởng của ta đều là người dân ở các thôn làng, hơn nữa lại vô cùng tập trung, như vậy thì không những công bằng, hơn nữa còn tiết kiệm được tài nguyên cho quỹ từ thiện giáo dục Võ hoàng hậu. Được rồi! Ta thừa nhận ta cũng có phần nào đó lấy việc công mưu việc tư, thế thì sao nào?
.Nói đến phần sau, hắn cảm thấy càng nói càng giả tạo, mấu chốt là tại câu nói của Vương Huyền Đạo đểu giả quá.
.Trịnh Thiện Hành cười ha hả một hồi, rồi đột nhiên nói: - Hàn tiểu ca, ta muốn cùng một giuộc với ngươi.
.Hàn Nghệ hoài nghi hỏi: - Cùng một giuộc?
.Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: - Là thế này, bởi vì nhân công xưởng y phục của ta ngày một đông, học viện Chiêu Nghi ở thành nam đã không chứa nổi nữa. Ta hi vọng quỹ từ thiện giáo dục Võ hoàng hậu có thể cấp thêm ít tiền để xây thêm mấy gian học đường.
.- Ta từ chối cùng một giuộc với ngươi.
.Hàn Nghệ quyết đoán nói, thầm nghĩ, một câu nói hay như vậy mà bị thằng nhãi ngươi nói thành cái thứ không ra gì, còn đòi làm tử đệ quý tộc, vô văn hóa thật đáng sợ.
.- Vì sao?
.Trịnh Thiện Hành ngạc nhiên hỏi.
.Hàn Nghệ nói: - Thế sao ngươi không đi quyên tiền đi? Học viện Chiêu Nghi xây dựng ở đây, đó là vì ta đã quyên tới 5000 quan, hơn nữa ta còn cho vay một vạn quan. Ngươi quyên được bao nhiêu tiền rồi?
.Trịnh Thiện Hành vô cùng không vui nói: - Ngươi làm vậy thì quá tiện thể đó, hai thứ đó làm sao có thể đánh đồng được, từ thiện đâu phải kinh doanh.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng ta cho rằng nó chẳng khác gì việc ngươi chiêu đãi khách nhân ba chay một mặn cả.
.Vương Huyền Đạo gật đầu nói:
.- Trịnh huynh, ta thấy Hàn Nghệ nói có lí đó.
.Trịnh Thiện Hành nhìn Vương Huyền Đạo một cái, rồi tức giận bất lực nói: - Được rồi, vậy ta quyên thêm 100 quan.
.- Thành giao!
.Hàn Nghệ cười nói: - Đi thôi, vào trong tham quan một chút!
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Làm vậy được sao?
.- Sao mà không được? Hàn Nghệ tò mò hỏi.
.Vương Huyền Đạo nói: - Rượu là bí phương của ngươi, ngươi lẽ nào không sợ nó lộ ra ngoài?
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Bí phương đương nhiên phải có người chuyên môn nắm giữ, nhưng sớm muộn gì thì cũng lộ ra ngoài, tuy nhiên ta không phải là đám quý tộc các ngươi.
.Trịnh Thiện Hành cau mày hỏi: - Việc này thì liên quan gì tới quý tộc?
.Hàn Nghệ nói: - Quý tộc các ngươi chẳng phải là cái gì cũng coi là bí phương tổ truyền sao? Cái gì cũng không truyền ra ngoài, chỉ sợ người ta cướp mất. Hơn nữa, để bảo vệ cho ưu thế của mình, dùng hết mọi thủ đoạn để áp chế người khác, ngay cả kinh văn cũng không lộ ra ngoài. Ta không giống với các ngươi, thứ mà ta theo đuổi là tự thân vận động. Hay có thể nói rằng, cho dù có bị lộ ra ngoài, ta cũng không sợ, bởi vì ta sẽ nghĩ cách để làm ra loại rượu ngon hơn nữa. Ta sẽ không ngừng nâng cao năng lực, liên tục nghĩ cách khiến mình tốt hơn, không để người khác vượt qua mình. Thực ra đó chính là sự khác biệt giữa tự tin và tự ti.
.Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo đưa mắt nhìn nhau, mặt đỏ bừng lên.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói: - Nếu như ngươi nói bí phương cho ta, ta sẽ tin những gì ngươi vừa nói. Thầm nghĩ, dù sao thì đã thế này rồi, chi bằng cứ chơi đến cùng xem sao.
.- Đùa thôi! Đùa thôi! Chỉ có kẻ tự ti mới nói vậy, xin chớ có tin là thật! Hàn Nghệ cười ha hả, thầm chửi, thằng nhãi này quả là càng ngày càng không biết xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận