Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1058: Hoàn khố báo thù, ba năm không muộn

.Bên kia Lý Trị và Hàn Nghệ trò chuyện hết sức tập trung, bên này hoàng hậu cùng một đám quý phụ cũng tán gẫu cười nói vui vẻ không ngừng, nữ nhân thời đại này ít nhiều gì cũng có một chút kìm nén, hôm nay cuối cùng cũng có thể trò chuyện dưới mặt trời, đối với nữ nhân bản thân mà nói đã là một chuyện vô cùng hoan lạc.
.- Ghế này ngồi thật là thoải mái, lại phối hợp với bàn tròn này, có thể ăn cơm, cũng có thể viết chữ, nhất cử số đắc, nhà ta sớm đã đổi toàn bộ bàn ghế thế này rồi.
.- Tỷ tỷ nói không sai, từ sau khi quen ngồi ghế này rồi, tiểu muội không bao giờ ngồi ghế đẩu kia nữa. Vô Y tỷ, nghe nói đây đều là phu quân tỷ nghĩ ra?
.- Ừ.
.- Phu quân tỷ thật là thông minh, cái gì cũng biết làm.
.- Phu quân chàng xuất thân nông gia, cái gì cũng phải tự làm, điều này có gì ly kỳ đâu. Tiêu Vô Y rất bình thản nói, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý, những nữ nhân này ba câu không rời khỏi Hàn Nghệ, khen ngợi không dứt miệng, điều này khiến nàng vô cùng sung sướng.
.Võ Mị Nương rất ngạc nhiên nói: - Vô Y, con thân là Vân Thành quận chúa, hình như cũng không để ý đến xuất thân của Hàn Nghệ chút nào.
.- Hoàng hậu nói đúng, Vô Y tỷ, sao tỷ chẳng để ý chút nào vậy?
.Tiêu Vô Y nói: - Sao ta phải để ý đến điều này, nếu là sinh ra trong nhà tể tướng, cũng giống như bản thân ta, sinh ra đã là quận chúa, ca ca cũng đều đang làm quan, chuyện này rất bình thường, nhưng phu quân ta lại từ một nông phu đi đến bước đường ngày hôm nay, không phải là chứng tỏ phu quân chàng có năng lực mạnh hơn người khác sao. Nhưng mà, Thiên Lý Mã cũng phải gặp được Bá Nhạc, điều may mắn nhất của phu quân chàng chính là gặp được vị đại quý nhân cữu mẫu người đây.
.Lời nói này vừa xoay chuyển, khiến Võ Mị Nương bật cười khanh khách, nói: - Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, câu này của con cũng có vài phần giống như phu quân con.
.Nữ nhân xung quanh đều che miệng bật cười.
.Tiêu Vô Y hơi ngượng ngùng, câu này quả thực không sai, đột nhiên con ngươi khẽ chuyển động, nói với Võ Mị Nương: - Cữu mẫu, nói thật thì, Vô Y có chút cảm thấy không đáng vì người.
.Từ cữu mẫu này đã gọi lên rồi, Võ Mị Nương trở nên cẩn thận hơn, dù sao cũng là thê tử của Hàn Nghệ, không thể không đề phòng, hiếu kỳ nói: - Sao con lại nói câu này?
.Tiêu Vô Y một tay nâng má phấn, nói: - Cữu cữu có cảnh sát hoàng gia giúp thi ân với bách tính, còn cữu mẫu cũng là mẫu nghi thiên hạ, không phải sao?
.Võ Mị Nương ngẩn người nói: - Sau đó thì sao?
.Tiêu Vô Y nói: - Vô Y cho rằng cữu mẫu cũng phải có cảnh sát hoàng gia thuộc về mình, thay cữu mẫu người thi ân với bách tính.
.Võ Mị Nương khẽ cười nói: - Chẳng lẽ con cho rằng cữu mẫu không phải người trong hoàng thất.
.Tiêu Vô Y nói: - Cữu mẫu là hoàng hậu, tất nhiên là người trong hoàng thất, nhưng cảnh sát hoàng gia đều là nam nhân, bọn họ chủ yếu vẫn là đại diện cho cữu cữu, nếu như có một nhóm cảnh sát hoàng gia nữ, vậy thì vừa nhìn là biết người đại diện cho cữu mẫu, có đúng không?
.Võ Mị Nương cười dài nói:
.- Ta hiểu rồi, con cũng muốn làm cảnh sát hoàng gia. Trong lòng lại nghĩ, phu quân ngươi lôi kéo phu quân ta, ngươi thì chạy đến lôi kéo ta, đúng thật là.
.Tiêu Vô Y cười nói: - Cảnh sát hoàng gia thì Vô Y cũng không muốn làm, nhưng nếu cữu mẫu có cần đến Vô Y, Vô Y cũng có thể giúp cữu mẫu làm nữ tổng cảnh ti, thay cữu mẫu huấn luyện nữ cảnh sát hoàng gia, dẫn dắt bọn họ tạo phúc bách tính.
.Một vị quý phụ bên cạnh nghe vậy vừa tức vừa buồn cười nói: - Vô Y, ngươi bớt nói xằng bậy trước mặt hoàng hậu đi.
.Tiêu Vô Y nói: - Ta không nói xằng bậy, ta cho rằng nữ cảnh sát hoàng gia là hết sức cần thiết.
.Võ Mị Nương cũng hứng thú nói: - Vậy con nói thử xem sao.
.Tiêu Vô Y hưng phấn nói: - Cữu mẫu, dù sao thì nam nữ có khoảng cách, nhưng bất luận là binh lính hay là cảnh sát hoàng gia, đều là nam, nhưng trong thiên hạ nữ nhân không ít hơn nam nhân, nữ nhân cũng sẽ gặp phải phiền phức, có những chuyện nam nhân không tiện tiếp xúc, ví dụ như một nữ nhân nào đó bị té ngã trên đường, cảnh sát hoàng gia cũng không tiện đến đỡ, nam nữ thụ thụ bất thân, nếu có nữ cảnh sát hoàng gia ở đó thì sẽ không có vấn đề này, hậu cung không phải cũng lấy nữ tỳ là chính sao, bởi vậy ta cho rằng nữ cảnh sát hoàng gia là tất không thể thiếu, có thể phụ trợ rất tốt cho cảnh sát hoàng gia, chức trách của nữ nhân chúng ta không phải là phụ trợ nam nhân sao, cữu mẫu cũng phải phụ trợ bệ hạ, hơn nữa cữu mẫu còn là nữ nhân lớn nhất thiên hạ, chiếu cố nữ nhân trong thiên hạ cũng là hợp tình hợp lý.
.Một vị tiểu nương tử gật đầu nói: - Ta cảm thấy Vô Y tỷ nói rất có lý, nữ nhân thì cũng là con dân của bệ hạ và hoàng hậu.
.Không ít tiểu nương tử đều không kìm lòng nổi mà gật đầu.
.Đường triều cởi mở, nhưng người thật sự cởi mở là người trong nhà quý tộc, bọn họ không lo áo cơm, hơn nữa kiến thức rộng rãi, là người không chịu gò bó, tất nhiên sẽ muốn nhiều hơn, nếu là bình dân chịu quản chế thì vẫn hết sức khép kín, nữ nhân ở đây đều là xuất thân quý tộc, đặc biệt là cùng lứa tuổi, bọn họ cảm thấy Tiêu Vô Y nói rất có lý, nữ nhân chúng ta không kém nam nhân.
.Vị quý phụ lúc trước thì lại nói: - Hồ đồ, ngươi là quận chúa, sao có thể xuất đầu lộ diện.
.Tiêu Vô Y nói: - Vì hoàng hậu phân ưu, thì sao có thể câu nệ tiểu tiết, trước đây di nãi nãi ta Bình Dương Chiêu công chúa, không phải cũng chinh chiến sa trường, mà còn là nữ tử duy nhất trong lịch sử được quân đội cử quàn, đây là chuyện vô cùng vinh quang.
.Quý phụ kia cũng biết Tiêu Vô Y là người thế nào, tuyệt đối đừng chấp nhặt với nàng, nếu không thì sẽ bị tức chết mất.
.Võ Mị Nương chỉ cười cười, tuy không thể hiện thái độ, nhưng trong ánh mắt tràn ngập tán thưởng, cũng đúng là khỏi nói, ở vài phương diện nào đó, Tiêu Vô Y quả thực có chỗ giống như nàng ta.
.- Lão Chu!
.Chu Đại Đồng đang chỉ huy cung nữ bày biện thức ăn, đột nhiên một cánh tay lớn từ phía sau đập lên, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Uất Trì Tu Tịch đang nhìn y cười, xung quanh còn có đám người Thượng Quan Vân, Mộ Dung Chu Hàng, Vi Phương, vội nói: - Hóa ra là mấy vị công tử a, ồ, tiểu nhân chúc mừng các vị tấn thăng làm cảnh sát hoàng gia.
.Uất Trì Tu Tịch xì một tiếng, nói: - Ta nói lão Chu, ngươi khách khí gì với chúng ta, chúng ta tới tìm ngươi chính là để cảm tạ ngươi đã chăm sóc chúng ta ba năm nay, nào nào nào, chúng ta kính ngươi một chén.
.Chu Đại Đồng thụ sủng nhược kinh, nói: - Uất Trì công tử nói quá lời rồi, tiểu nhân thật sự không dám nhận, hơn nữa tiểu nhân đang làm việc, không thể uống rượu.
.Mộ Dung Chu Hàng nói: - Ngươi sợ cái gì, cũng đâu có ai nhìn thấy.
.- Đúng thế.
.Uất Trì Tu Tịch nhét chén rượu trong tay mình vào tay Chu Đại Đồng, nói: - Ngươi uống chén này của ta, chỉ một chén mà thôi. Nói xong, Vi Phương ở phía sau lại đưa cho gã một chén rượu.
.Chu Đại Đồng thịnh tình khó chối từ, nói:
.- Vậy được, tiểu nhân cung kính không bằng tuân mệnh.
.- Chúng ta kính ngươi.
.- Không dám! Chu mỗ nhân cạn trước làm kính.
.Chu Đại Đồng liền rót chén rượu vào trong miệng, rồi lập tức phun ra ngoài.- Phì phì phì!
.Đám người Uất Trì Tu Tịch lập tức phá lên cười ha ha.
.Chu Đại Đồng nghe thấy tiếng cười này, lập tức biết mình đã bị lừa, trong lòng sợ muốn chết, hoảng sợ nói: - Các người đã bỏ cái gì vào trong?
.Uất Trì Tu Tịch đĩnh đạc nói: - Cũng không có gì, chỉ là một chút bùn đất mà thôi.
.- Bùn đất? Tại sao các ngươi lại làm như vậy? Chu Đại Đồng vẻ mặt kinh ngạc.
.Thượng Quan Vân cười ha hả nói: - Ngươi còn nhớ trước đây ngươi nhặt thức ăn dưới đất cho chúng ta ăn không?
.Chu Đại Đồng kích động nói: - Đây đều là Phó đốc sát căn dặn tiểu nhân làm như vậy, tiểu nhân chẳng qua chỉ là phụng mệnh hành sự, các người muốn tìm cũng nên
.Việc này có thể thiếu Phó đốc sát được sao? Uất Trì Tu Tịch cười ha ha nói: - Được rồi, được rồi, lão Chu, chúng ta đã xóa bỏ thù oán rồi. Nói xong, y trực tiếp nhấc một bình rượu ở bên cạnh lên, rót một chén trước mặt Chu Đại Đồng, nói: - Chén này là chúng ta thật sự đáp tạ sự chiếu cố của người đối với chúng ta trong mấy năm nay.
.Chu Đại Đồng còn dám uống, cho dù là rót ngay trước mặt, thì một chút bùn đất kia đã cảnh tỉnh y rồi, mấy hoàn khố này là kẻ dễ sinh tà ác.
.Vi Phương cười nói: - Lão Chu, chúng ta đều là người ân oán phân minh, hơn nữa bệ hạ cũng ở đây, chúng ta đâu dám mang mấy thứ đồ chơi đó vào, không phải là không muốn sống nữa sao.
.Chu Đại Đồng ngẫm lại cũng đúng, lại thấy bọn họ thật lòng thật dạ, cho nên mới đón nhận, mấu chốt là chẳng thể làm gì được bọn họ, đợi cho Uất Trì Tu Tịch bọn họ uống cạn trước rồi y mới uống, bản thân cũng vui vẻ, cười nói: - Không giấu mấy vị công tử, mấy năm nay tiếp xúc với nhau, đột nhiên nghĩ đến các người sắp rời đi rồi, trong lòng thấy rất hụt hẫng.
.Uất Trì Tu Tịch lập tức nổi cảm tính, nói: - Thật ra chúng ta cũng không nỡ rời khỏi nơi này.
.Mộ Dung Chu Hàng cười ha hả nói: - Có gì đâu, chúng ta cũng ở Trường An, rảnh rỗi có thể đến thăm.
.Chu Đại Đồng nghĩ thầm, việc này thì không cần
.- Tiểu Mông, bây giờ con đã làm cảnh sát hoàng gia, không thể buông thả giống như trước đây được nữa, chuyện gì cũng phải nghe theo mệnh lệnh của Hàn Nghệ bọn họ.
.Nguyên thị níu Dương Mông Hạo đang muốn nhập bọn cùng Uất Trì Tu Tịch bọn họ, dặn dò một chặp, sau niềm tự hào chính là nỗi lo lắng, đại diện hoàng gia là quang vinh, nhưng nếu như có điều gì sai thì đó là chuyện lớn rồi.
.Dương Mông Hạo không nhịn được nói: - Mẹ, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, hài nhi sớm đã biết rồi, nếu không thì làm sao hài nhi có thể lên làm cảnh sát hoàng gia.
.Dương Tư Huấn hừ nói: - Mẹ con đã nói bao nhiêu lần, nhưng vấn đề là con đã nghe chưa, trước đây nếu không phải là Hàn Nghệ, ta thấy ngay cả cái cửa nảy cũng không bước vào nổi.
.Dương Phi Tuyết cười nói: - Nhị bá, cũng không thể nói như vậy, năm đó Hàn Nghệ đã nói, huynh ấy cho Tiểu Mông đến trại huấn luyện, không phải là vì Dương gia chúng ta, mà là bởi vì huynh ấy cho rằng Tiểu Mông quả thực có tài năng có thể bồi dưỡng, Tiểu Mông người lanh lợi, tâm địa tốt, tuy thích chơi mấy trò khôn vặt, nhưng trong chuyện lớn thì đệ ấy quyết không dám làm loạn, hôm nay cũng có thể chứng minh lời Hàn Nghệ nói trước đây không sai chút nào. Cha, lần trước sau khi cha đến xem Tiểu Mông khảo thí, không phải cũng khen Tiểu Mông đã hiểu chuyện rất nhiều sao.
.Dương Tư Nột nhíu chặt lông mày, nói: - Nhị bá nhị thẩm con đang dạy con, con nói leo cái gì?
.Dương Phi Tuyết hơi lè lưỡi.
.Nguyên thị cười nói: - Ta nói tam đệ, đệ cũng đừng trách Phi Tuyết, ta cũng mong là giống như lời Phi Tuyết nói.
.Đúng lúc này, Hàn Nghệ đi đến, chắp tay nói: - Quan Quốc Công, Dương phu nhân, Dương tướng quân.
.Dương Tư Huấn vừa thấy Hàn Nghệ, lập tức vẻ mặt cảm đầy kích nói: - Hàn Nghệ ngươi đến thật đúng lúc, ta đang muốn cảm ơn ngươi đàng hoàng, nếu không có ngươi, ta thật không biết làm sao với tiểu tử này mới được.
.Người ưa khoác lác như Dương Mông Hạo, vừa nghe cha nói như vậy đã thấy rất không vui.
.Nguyên thị cũng cuống quýt cảm ơn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Quan Quốc Công, Dương phu nhân nói quá lời rồi, Tiểu Mông có thể ở trại huấn luyện kiên trì ba năm, đã chứng minh hắn hết sức kiên cường rồi, lúc đầu có đến hơn nửa số người được mấy ngày là đã quay về rồi, hơn nữa Tiểu Mông ở trại huấn luyện quan hệ với những người khác vô cùng tốt, bất luận là quý tộc, hay là hàn môn, điều này cũng là hết sức đáng quý, mà từ trước đến nay hắn cũng chưa từng phạm lỗi, và còn có lòng tự trọng cực mạnh, đây đều là ưu điểm của hắn, cũng là nguyên nhân hắn có thể tốt nghiệp.
.Dương Phi Tuyết tự hào nói:
.- Nhị bá nhị thẩm, có nghe thấy không, con đã nói Tiểu Mông hoàn thành việc học bằng sự nỗ lực của bản thân mà.
.Dương Mông Hạo cười hì hì nói: - Bát tỷ, Phó đốc sát, vẫn là các người hiểu ta.
.Dương Tư Nột khẽ ho một tiếng, hơi trừng mắt nhìn Dương Phi Tuyết.
.Dương Phi Tuyết giảo hoạt liếc Hàn Nghệ.
.Hứ! Lại dám uy hiếp nữ nhân của ta. Hàn Nghệ lời nói xoay chuyển, nói: - Đừng nói ta không chiếu cố Tiểu Mông, cho dù chiếu cố một chút thì cũng là việc nên làm.
.Dương Phi Tuyết nghe thấy vậy hai má lập tức ửng hồng, khẽ cắn bờ môi đỏ mọng.
.Dương Tư Huấn không hiểu nội tình, nói: - Hàn Nghệ, ngươi đây là lấy đức báo oán a! Trước đây
.Nói đến đây, ông ta khó mà mở miệng. Trước đây ông ta không chiếu cố Hàn Nghệ lắm, vì chuyện này, Dương Tư Nột còn từng cãi nhau với ông ta, nhưng hiện giờ ông ta vui vẻ phục tùng, bản thân thật sự đã sai, hiện tại Hàn Nghệ đã là Tể tướng, nếu không phải ông ta kế thừa công tước của Dương Cung Nhân, ông ta nhìn thấy Hàn Nghệ còn phải hành lễ.
.Hàn Nghệ khoát tay cười nói: - Không liên quan đến chuyện đó.
.Dương Tư Nột đã thấy căng thẳng rồi, Dương Tư Huấn hết sức để ý chuyện hôn nhân này, nếu để ông ta biết chuyện này, thế nào cũng nảy sinh rất nhiều sóng gió.
.Kỳ thật Hàn Nghệ cũng biết, bởi vậy không thể nào lại nói ra được.
.Dương Mông Hạo bỗng nhiên đảo mắt, vội nói: - Cha, mọi người nói chuyện, con đi tìm Tu Tịch bọn họ đây.
.Trong lúc nói, gã chỉ tay về phía sau.
.Hàn Nghệ bất giác liếc mắt nhìn sang, thình lình hai mắt trợn lên, định nhãn nhìn qua, chỉ thấy mấy tên khốn khiếp Uất Trì Tu Tịch bọn họ đã đi đến bên cạnh Tiêu Vô Y, trong lòng đột nhiên vang lên một câu nói, hoàn khố báo thù, ba năm không muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận