Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 669.1: Rửa sạch dấu vết của sự sỉ nhục

.Tang Mộc tiến vào trong phòng, hưng phấn nói:
.- Ân công, người mà chúng ta phái đi Lạc Dương, truyền tin về rồi, chúng ta đã đạt được hợp tác với Lạc Dương Tử Nguyệt Lâu, còn mấy thanh lâu nữa cùng đang do dự, phía Bồ Châu mặc dù không có tin tức, phỏng chừng cũng không khác là bao, bọn họ đều đã nghe nói đến vở kịch của chúng ta, họ rất hi vọng vở kịch của chúng ta có thể tới chỗ họ diễn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Rất tốt. Bọn họ đều cho rằng chúng ta đã từ bỏ Giọng hát hay rồi, không ngờ rằng chúng ta đây chỉ là kế giương đông kích tây, chúng ta hãy đợi xem trò cười của Nguyên gia đi.
.Tang Mộc đột nhiên lại nói: - Nhưng mà ân công, vụ cày xuân sớm đã trôi qua rồi, mà triều đình cứ chần chờ không mở chợ đêm, đây là chuyện gì vậy?
.Hàn Nghệ nhún vai nói: - Chuyện này rất đơn giản, vì triều đĩnh cũng e sợ, hiện giờ Ngõ Bắc chúng ta cũng chuẩn bị làm chợ đêm, lại nằm bên trong thành, điểm này Nguyên gia cũng chẳng thể nào chống chọi với chúng ta, nếu như trong lúc này triều đình mở chợ đêm, chẳng may hai chợ lại thất bại, thì thật đúng là họa vô đơn chí, cho nên triều đình dưới hoàn cảnh hai chợ không tài nào nắm chắc tuyệt đối, thì sẽ không dễ dàng mở lại chợ đêm, ta đoán triều đình muốn đợi Giọng hát hay của Nguyên gia.
.Tang Mộc nói: - Chẳng lẽ chúng ta lại để mặc cho bọn họ kéo xuống ư?
.Hàn Nghệ cười đáp:
.- Đương nhiên không thể, trước đây ta không đề cập tới, là bởi vì ta đang đợi tin tức từ phía Lạc Dương, hiện giờ phía Lạc Dương đã thành công ngăn chặn được Nguyên gia, ta sẽ tạo áp lực lên triều đình, ép triều đình mở lại chợ đêm.
.Tang Mộc gật đầu, lại nói: - Ân công, hiện giờ chúng ta đã hoàn toàn phá hỏng từng kế hoạch ban đầu của Nguyên gia rồi, ngươi nói xem bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với chúng ta nữa.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Còn có thể có gì nữa, chẳng phải chính là mong đợi thương nhân Tây Vực, nhưng cái cách kinh doanh bảo thủ của bọn họ, sớm đã lạc hậu rồi, hiện giờ ai còn đi theo cách đó, nhất định sẽ chết cứng, đến lúc đó chúng ta cho chúng một bài học, đằng nào bọn họ cũng vẫn luôn học hỏi theo chúng ta.
.Tang Mộc bật cười ha ha.
.Hàn Nghệ nói: - Tuy nhiên nếu chúng ta cũng giả bộ một chút, nếu như không có động tĩnh gì, bọn họ ngược lại sẽ hoài nghi, ngươi đến nhà Tiền Đại Phương bọn họ một chuyến, bảo bọn họ chuẩn bị cho tốt, đợi sau khi Ngày Nữ nhân trôi qua, Thương vụ lâu của chúng ta có thể chính thức bắt đầu rồi.
.Tang Mộc vâng một tiếng, đáp: - Ta biết rồi.
.Mặt trời lặn xuống núi Tây, từng cỗ xe ngựa đón ánh tà dương chầm chập rời đi, những hình bóng kéo dài vẫn lưu luyến không rời con đường của Ngõ Bắc, thật lâu mà vẫn không muốn rời đi.
.Cũng may mà Hàn Nghệ và Nguyên gia đều giống nhau, liên tục mở ba hôm Ngày Nữ nhân.
.Từng người nhân công cầm chổi tiến vào Ngõ Bắc, bắt đầu dọn dẹp rác rưởi còn sót lại.
.- Tiểu Nghệ ca!
.- Chào Tiểu Nghệ ca!
.- Tốt! Cố gắng làm việc, tháng sau tăng lương cho các ngươi.
.- Đa tạ Tiểu Nghệ ca.
.Hàn Nghệ vừa chào hỏi những nhân công kia, vừa đi về phía Nữ Nhân Phường. Theo lý mà nói, Tiêu Vô Y nên đến gặp hắn, báo cáo tình hình một chút, nhưng hắn ở trong viện đợi đã lâu, hãy còn chưa trông thấy Tiêu Vô Y đâu, vì thế mới tới xem xem sao.
.Lên đến lầu hai, chỉ trông thấy một nữ nhân xinh đẹp mặc chiếc váy dài màu lam nhạt, cánh tay ngọc ngà gối ở trên bàn, hai mắt khép hờ, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên sự mỏi mệt.
.Nữ nhân này chính là Tiêu Vô Y.
.Hàn Nghệ khẽ thở dài, cầm lấy một chiếc áo choàng màu lam bên cạnh khẽ choàng lên người Tiêu Vô Y.
.Nhưng hắn dường như đã quên khuấy mất tính cảnh giác của Tiêu Vô Y.
.- Kẻ nào?
.Lời vừa nói xong, Tiêu Vô Y vươn tay ra, chuẩn xác nắm lấy cổ tay của Hàn Nghệ, bẻ ra ngoài.
.- Ai ya! Hàn Nghệ không hề chuẩn bị, cánh tay suýt chút nữa là bị bẻ gãy rồi, vội vàng lên tiếng: - Là ta đây!
.- Hả? Hình như là tiếng của Hàn Nghệ.
.Tiêu Vô Y quay vội đầu lại, trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nói: - Đúng là chàng à.
.- Không thì nàng tưởng là ai?
.Hàn Nghệ hét lên: - Mau buông ra, đau chết ta mất.
.Tiêu Vô Y mím môi, thả tay, nói: - Chàng cũng thật là, đường đường một đại nam nhân, chạy đến Nữ Nhân Phường, ta cũng đâu phải Nguyên Mẫu Đơn.
.Vậy cũng đúng, mặc dù Nguyên Mẫu Đơn lạnh lùng, nhưng ít nhất cũng sẽ không động thủ. Hàn Nghệ nắn bóp cánh tay, buồn bực nói:
.- Nàng còn độc ác đi cáo trạng trước nữa, ta ở Phượng Phi Lâu chờ nàng lâu như vậy, đều chẳng thấy nàng đâu, trong lòng lo lắng mới tới xem sao, kết quả một tiếng cảm ơn cũng chẳng có, tay còn xém chút nữa là gãy rồi, ta đang chọc vào ai đây chứ.
.Tiêu Vô Y bỗng trông thấy chiếc áo choàng trên người mình, chột dạ chớp chớp mắt: - Ta --- ta nữ nhân một thân một mình ở trong này, có thể không giữ cảnh giác ư.
.Vậy cũng đúng, nàng nên duy trì tính cảnh giác này mới phải. Hàn Nghệ nói: - Được được được. Nàng nói có lý, là ta lỗ mãng đắc tội với giai nhân. Nói rồi hắn hậm hực ngồi xuống, liếc nhìn Tiêu Vô Y, hỏi: - Hôm nay nàng vui rồi chứ, làm mặt trăng được các vì sao vây quanh.
.Tiêu Vô Y dường như còn chưa tỉnh ngủ, ngón tay khẽ xoa nắn chiếc cổ dài trắng nõn như ngọc, chẳng những không vui, ngược lại còn có chút buồn bực đáp: - Lúc mới bắt đầu.
.Nói tới đây, nàng chợt ngừng giây lát, tỉnh táo lại, chột dạ nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ bỗng lên tiếng: - Lúc mới bắt đầu thì khá hưng phấn, nhưng về sau, nàng đột nhiên phát hiện sự tình đâu có đơn giản như vậy, bắt đầu trở nên lực bất tòng tâm, về sau lại càng ứng phó mệt mỏi hơn, trong lòng vô cùng cầu mong Ngày Nữ nhân sớm chấm dứt.
.Tiêu Vô Y nghe xong há miệng hình chữ o, hai mắt trợn tròn nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nàng hiện giờ nhất định đang nghĩ, sao ta lại biết, điều này thật là quá thần kỳ, phu quân của nàng quá xuất sắc rồi phải không.
.- Chẳng có nửa câu sau kia đâu nhé.
.Tiêu Vô Y khôi phục lại tinh thần, khinh thường liếc nhìn Hàn Nghệ một cái, hiếu kỳ hỏi: - Nhưng mà làm sao chàng biết được?
.Cũng chẳng khác nào là gián tiếp thừa nhận.
.Nàng đây là nữ ma đầu, là nữ vương, ngươi bảo nàng tươi cười đón khách giống như thương nhân, nói chuyện với từng vị khách một, lấy mối quan hệ, chuyện này quả thực quá khó chịu, nàng rất khó mà đem chính bản thân mình ngụy trang thành một con người khéo léo tháo vát.
.Khi mới bắt đầu, nàng chỉ là bị khoái cảm phải chiến thắng Nguyên Mẫu Đơn che đi bản tính, nhưng còn chưa quá hai canh giờ, nàng đã bắt đầu thấy mệt mỏi không chịu được nữa, cùng một vấn đề, ngươi muốn nàng trả lời lặp đi lặp lại bốn năm lần, khiến nàng thật sự muốn chết quách đi cho xong.
.Hàn Nghệ cười nói: - Bởi vì ta là phu quân của nàng, ta còn không hiểu nàng ư, theo tính tình của nàng, hẳn là rất ghét những chuyện xã giao, mà làm kinh doanh thì nhất định phải có xã giao, còn phải tươi cười đón tiếp người khác. Nói thật, nàng không có bỏ dở giữa chừng, là đã vượt xa dự tính của ta rồi.
.Tiêu Vô Y nghe xong gò má ửng hồng, những ngón tay thon dài sắp đem cổ nàng gãi đến trầy da rồi, nàng nói: - Hàn Nghệ, ta --- ta có phải rất vô dụng không, đến cả một ngày cũng chẳng cầm cự nổi.
.Hàn Nghệ cười đáp: - Chuyện này chẳng liên quan gì đến năng lực cả, mà là dựa theo tính cách.
.Tiêu Vô Y gật đầu, tỏ vẻ tán thành, lại đáng thương nói: - Nhưng --- nhưng còn --- còn hai ngày nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Hoặc là nàng thay đổi bản thân, để mình trở nên giống với Nguyên Mẫu Đơn, hoặc là cứ tiếp tục làm Tiêu Vô Y, ngồi trong phòng thưởng trà, những việc còn lại giao cho tôi tớ đi làm.
.- Làm gì có cái lẽ đó, ta đây mới không thèm trở thành Nguyên Mẫu Đơn. Tiêu Vô Y tức giận hừ một tiếng, rồi sau đó nói: - Chuyện này để cho tôi tớ đi làm đi --- ừm--- ta thấy Lưu Nga cũng được lắm, để nàng tới giúp ta đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận