Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 950: Bình tĩnh! Bình tĩnh!

..
.Bá chủ phương Bắc!
.- Ục ục!
.Trong cổ họng đám người A Sử Na Hạ Lỗ cùng phát ra âm thanh buồn bực.
.Nếu không có gió lạnh thổi đến khiến bọn họ tỉnh táo lại, không chừng họ đã lọt vào giữa mộng đẹp của Hàn Nghệ.
.Thử Ni Thi Bộ Ban Tà hừ nói: - Ngươi chẳng qua chỉ là một đạo sĩ nhỏ, chẳng lẽ còn có thể mang binh đánh giặc sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Vị tướng quân này nói sai rồi, làm đạo sĩ chỉ là việc làm bất đắc dĩ của bần đạo, kiếm miếng cơm ăn thôi, ta cũng muốn làm Tể tướng, đáng tiếc thời gian không đợi ta.
.Ban Tà khinh miệt nói: - Nhưng ngươi là người Hán, sẽ giúp chúng ta đối phó với Đại Đường sao?
.- Người Hán?
.Hàn Nghệ cười càng thêm khinh miệt, nói: - Ta vẫn luôn tưởng mình là người Hán, chỉ tiếc những vương công quý tộc quay đều coi ta là tiện nhân, không ai để mắt đến ta, bằng không, ha ha, cha con Đại Hãn e rằng đã là tù nhân rồi.
.A Sử Na Hạ Lỗ kinh ngạc nói: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Không giấu Đại Hãn, trước khi ta tới đây, từng đến làm mưu sĩ của con trai thứ của Trình Giảo Kim là Trình Xử Bật để đầu quân, sau đại chiến Ưng Sa Xuyên, ta từng đề nghị Trình Giảo Kim, lần này Đại Hãn chắc chắn sẽ bỏ chạy đến Toái Diệp trấn, có thể lệnh cho một đội khinh kỵ âm thầm đuổi theo, ra lệnh thêm một đội khinh kỵ nữa đi qua con đường nhỏ Thiên Sơn, từ nam qua sông Lệ Giang, mai phục ở bờ Nam, đợi Đại Hãn qua sông, đến lúc đó toàn quân Đại hãn chắc chắn sẽ bị diệt.
.A Sử Na Hạ Lỗ nghe xong không khỏi giật mình mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lời này không giả, bởi vì Hàn Nghệ bây giờ đã ở đây, có thể thấy hắn tính toán rất chuẩn! Gã cau mày nói:
.- Vậy vì sao quân Đường không làm như vậy?
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Đây cũng bởi vì bần đạo xuất thân hèn mọn, bị người khác kỳ thị, không ai để lời nói của bần đạo trong lòng, thậm chí có tướng lĩnh còn nói lời nói của bần đạo mê hoặc người khác, nhiễu loạn quân tâm, đáng giận hơn nữa là không ngờ Trình Xử Bật trục xuất bần đạo khỏi quân doanh, những quý tộc bọn họ chỉ biết lấy xuất thân để dùng người, ánh mắt nông cạn, khiến bần đạo cảm thấy thất vọng, bần đạo biết mặc dù ở lại Đại Đường, có lẽ cũng không có ngày ngóc đầu nổi, đáng tiếc sở học cả đời của bần đạo không thể phát triển được. Sau nhiều lần tuyệt vọng, bần đạo mới quyết định tìm tới Đại Hãn để đầu quân.
.Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, nói: - Tuy nhiên ta cũng lo lắng Đại Hãn cũng sẽ nhìn người giống như vậy, bởi vậy vừa rồi mới ra vẻ có cử chỉ vô lễ, nếu Đại Hãn cũng giống như quý tộc người Hán, ta sẽ về Chung Nam sơn quy ẩn.
.Hí Vận nói: - Nhưng lỡ như chúng ta giết ngươi vì ngươi vô lễ.
.Hàn Nghệ ha hả cười nói: - Vương tử, trước khi ta tới đây, đầu tiên là giải tán đệ tử, một thân một mình đến, đã chuẩn bị tốt cho cái chết, đối với một người bị mất ý chí, dùng cách nói Trung Nguyên, nỗi buồn có lớn thì không vượt qua được trái tim đã chết.
.Nói xong những lời này, A Sử Na Hạ Lỗ càng tin đến bảy phần, nói: - Ngươi quả thực có cách giúp ta chuyển bại thành thắng?
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu không nắm chắc tất thắng, ta tới đây làm chi? Tuy nhiên, ta cũng có một yêu cầu.
.A Sử Na Hạ Lỗ nói: - Yêu cầu gì?
.Hàn Nghệ nói: - Sau khi Đại Hãn trở thành bá chủ phương Bắc, ta hi vọng Đại hãn có thể cho bần đạo làm tể tướng của ngài, tuy nhiên chức tể tướng này ta tuyệt đối không làm vô ích, lúc đó Đại hãn là bá chủ phương bắc, địa vị chắc chắn sẽ ngang hàng với Đại Đường, hi vọng lúc ấy có thể thi triển hết tài hoa, khiến những người Trung Nguyên từng khinh thường ta hối hận không kịp.
.Hiện giờ A Sử Na Hạ Lỗ chỉ là một con chó nhà có tang, nếu có thể trở thành chó thượng khách, chỉ một cái chức tể tướng thì tính là cái gì.
.Nhưng yêu cầu này, khiến A Sử Na Hạ Lỗ lại tin thêm hai phần, có thể thấy đạo sĩ kia là một người có dã tâm, đây là chuyện tốt, không có dã tâm làm sao tận tâm tận lực phụ trợ gã ta, chuyện này gã ta không cần suy nghĩ, gật đầu nói: - Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ngươi dựa vào cái gì giúp ta đánh đuổi quân Đường.
.- Sai!
.Hàn Nghệ khoát tay, nói: - Chỉ là đánh đuổi quân Đường, còn chưa đủ để thừa thế trở thành bá chủ Phương bắc, cái ta muốn chính là tiêu diệt toàn bộ chủ lực quân Đường.
.Khẩu khí này, không có năng lực sẽ không nói được những lời này.
.A Sử Na Hạ Lỗ nghe xong cảm thấy xúc động mạnh mẽ, nói: - Được! Nếu muốn diệt toàn bộ chủ lực quân Đường, ngươi định làm thế nào?
.Hàn Nghệ không đáp hỏi ngược lại: - Chẳng lẽ Đại Hãn không cảm thấy kỳ quái sao? Vì sao đoạn đường này đến một đội truy binh cũng không có?
.Hí Vận nói: - Chẳng lẽ ngươi biết nguyên do trong đó?
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện này ta đương nhiên biết, nhưng vương tử đừng quên, ta từng hiến kế truy kích Đại Hãn, chỉ có điều không được chấp nhận.
.- Bởi vì sao?
.- Liêm Pha già rồi!
.Hàn Nghệ khinh miệt cười, nói: - Nói vậy đại danh của tổng quản Đại quân Đại Đường Trình Giảo Kim, Đại Hãn chắc hẳn nghe qua rồi, người này lúc tuổi còn trẻ đích xác là một mãnh tướng, hiện giờ ông ta đã sắp bảy mươi, nhuệ khí trong lòng đã sớm biến mất, lúc này Trình Giảo Kim chỉ muốn vinh hoa phú quý, an dưỡng tuổi già, ông ta thấy hàng ngày tuyết lớn, chỉ sợ Đại Hãn có thời cơ trốn thoát, hiện giờ ông ta chỉ muốn an ổn, an ổn đánh thắng một trận, kết quả là, ông ta chọn dùng chiến thuật thời Tùy, tập kết đại quân vào ma trận vuông, đặt quân nhu ở giữa, đợi Đại Hãn đến tấn công.
.Nhưng kể từ đó, sĩ khí của quân Đường đại thắng càng ngày càng hạ, hơn nữa quân Đường không thích ứng nổi khi hành quân trong trời lạnh, không những bọn họ không thích ứng được, mà chiến mã cũng thế, bởi vậy rất nhiều chiến mã đã chết vì mệt, chết vì lạnh, nên sĩ khí của quân Đường rơi xuống đáy cốc, không qua bao lâu, cánh quân hùng mạnh của Đại Đường biến thành một cánh quân thất bại, Đại Hãn nên nhanh chóng đến Toái Diệp trấn để có thể tiếp tế tiếp viện, chỉnh đốn binh mã, sau đó phản công lại quân Đường.
.A Sử Na Hạ Lỗ cau mày nói: - Ngươi nói quân Đường kết thành ma trận vuông, đợi ta đến tấn công, nếu ta tấn công thật, đây chẳng phải chính là ý quân Đường.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Nếu quân Đường không làm như vậy, ta không dám khoe khoang khoác lác, quân Đường kết thành ma trận vuông đi trước, không khác tự chui đầu vào rọ, bần đạo có một kế có thể phá trận.
.A Sử Na Hạ Lỗ mừng rỡ, nói: - Đạo trưởng mau nói đi.
.Ánh mắt Hàn Nghệ đảo qua trái phải.
.A Sử Na Hạ Lỗ ngầm hiểu, nói: - Các ngươi lui xuống trước đi!
.- Không cần!
.Hàn Nghệ khoát tay, nói:
.- Các vị tướng quân đều là những người thiện chiến, bần đạo có kế này, nếu không có các vị tướng quân thì tuyệt đối không thể làm được.
.Ngụ ý, chính là cho lui những binh lính, tùy tùng.
.Những tướng quân kia nghe thấy trong lòng rất thoải mái.
.Đợi sau khi những binh lính tùy tùng rời khỏi, Hàn Nghệ duỗi tay ra, nói: - Đại Hãn, các vị tướng quân mời ngồi.
.A Sử Na Hạ Lỗ và tướng quân của gã ta đã hoàn toàn bị lừa gạt bởi sự bình tĩnh, ung dung, tự tin của Hàn Nghệ.
.Nhưng Hàn Nghệ có thể có được sự tín nhiệm của A Sử Na Hạ Lỗ hay không, còn phải thể hiện bản lĩnh của mình, điều này không dễ lừa, những người này đều là người thiện chiến, còn Hàn Nghệ thì sao? Chính là một người chỉ đọc qua binh pháp.
.Nhưng nét mặt của Hàn Nghệ vô cùng ung dung, bình tĩnh, khẽ mỉm cười, nói: - Phá được quân Đường không phải là việc gì khó, đội hình Du Quân, lúc động lúc tĩnh, nhằm chỗ sơ hở mà đánh, thắng ở chỗ quấy nhiễu, xu thế kết đông, đoạn nhiễu tứ kinh.
.Trong binh pháp Lý Tĩnh từng có một câu như vậy, Hàn Nghệ nhớ rõ, bởi vì không lâu trước đó hắn tưởng rằng đánh du kích là do Mao gia gia phát minh, nhưng không ngờ cổ nhân sớm đã dùng tới đánh du kích, bởi vậy ấn tượng đặc biệt sâu. Nhắc tới học đi đôi với hành, Hàn Nghệ thật sự không thua kém ai
.Hay!
.Tuy rằng những đại tướng này không nghe hiểu, Hán ngữ bọn họ đều không đủ dùng, làm sao có thể hiểu những lời thâm ảo này!
.Nhưng những người Đột Quyết này nghe thấy cụm bốn chữ, đã cảm thấy rất lợi hại.
.A Sử Na Hạ Lỗ nghe hiểu một ít, nhíu mày trầm ngâm
.Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng Đại Hãn có thể chia đại quân thành đại quân thành nhiều tiểu đội, mỗi ngày khi tảng sáng, chạng vạng đi quấy rối quân Đường, nhiễu mà không chiến, chiến mà không thật, nếu không có cơ hội, dọa bọn họ là được, nếu có cơ hội, liền lấy chút lợi, nhưng không thể chiến thật, lấy chút rồi đi. Bởi vì quân Đường tập kết đại quân mà đi, chúng ta chỉ là đội quân trăm người, có thể làm nhiễu vạn quân, tính sao cũng không thiệt. Quân Đường đến từ xa, hành quân trong tuyết lạnh, người đã sớm kiệt sức, ngựa đã sớm hết hơi. Nếu chúng ta làm nhiễu loạn như vậy, sẽ làm bọn họ họa vô đơn chí, không có lòng dạ nào để chiến, đồng thời còn có thể nâng cao sĩ khí quân ta.
.Hí Vận nói: - Nếu bọn bởi vậy mà rút lui thì sao?
.- Sẽ không!
.Hàn Nghệ khoát tay nói: - Vương tử có điều không biết, tiểu hoàng đế Đại Đường vừa mới lên ngôi, cần thắng lợi lần này để chứng minh chính mình, bởi vậy Đại Đường vô cùng coi trọng trận chiến này, nếu vì chúng ta quấy nhiễu mà lui, vậy thì chẳng khác nào trở về chờ chết. Nói xong hắn lại nói với A Sử Na Hạ Lỗ: - Đại Hãn, nếu ngài là thống soái Đại Đường, ngài sẽ làm thế nào?
.A Sử Na Hạ Lỗ nói: - Kế hoạch này có thể thành công, nguyên nhân chính là quân Đường tập kết đại quân lại một chỗ, nếu là ta, ta sẽ chia đại quân thành mấy nhánh, như vậy giảm bớt bị quấy nhiễu.
.- Đại Hãn không hổ là đã trải qua trăm trận chiến, một câu nói ra mấu chốt. Hàn Nghệ nịnh bợ.
.A Sử Na Hạ Lỗ cười ha hả, lại hỏi: - Vậy tiếp theo làm thế nào?
.- Làm cho quân Đường phân tán, đây chính là mấu chốt của kế hoạch của ta.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhằm chỗ sơ hở mà đánh, chú trọng quấy nhiễu. Quân Đường tập kết cùng một chỗ, chính là để cho chúng ta tiến công, chúng ta đương nhiên không thể tiến, nhưng một khi họ phân tán, thời điểm chúng ta phản công đã đến, chúng ta có thể tập trung ưu thế binh lực, từng bước đánh tan bọn họ, điều này cũng có thể phát huy ưu thế kỵ binh của chúng ta. Mặt khác còn có đoạn nhiễu tứ kinh. Quân Đường lặn lội đường xa, đối với tiếp viện cũng khó khăn, theo ta hiểu, lương thảo được gửi từ Đình Châu gần nhất đã lên đường đi, ta thậm chí còn biết lương thảo của họ sẽ đi con đường kia. Đại Hãn chỉ cần phái tiểu đội trăm người, lách đường nhỏ mai phục con đường đội lương thảo sẽ đi qua, dùng hỏa tiễn công kích, tiêu hủy lương thảo này, làm loạn lòng quân và ý chí quyết thắng, như vậy là có thể diệt được quân Đường.
.A Sử Na Hạ Lỗ nghe xong ánh mắt sáng bừng, vỗ đùi nói: - Hay! Kế này của đạo trưởng rất hay! Rất hay!
.Hàn Nghệ cũng cười lắc đầu.
.A Sử Na Hạ Lỗ cau mày nói: - Sao đạo trưởng lại lắc đầu?
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu ta tới đây chỉ để hiến kế sách này, sau khi nói kế sách cho Đại Hãn có thể thành công lui xuống, chính như lời ta đã nói, ta hi vọng có thể làm tể tướng của Đại Hãn, phụ trợ Đại Hãn thành bá chủ phương Bắc, trận chiến này chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi, mục đích thật sự ta tới đây là muốn mượn trận chiến này, đẩy Đại Hãn lên vị trí bá chủ phương Bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận