Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1155.1: THẦN HỒN NÁT THẦN TÍNH

.Ngõ Bắc!
.- Hàn tiểu ca! Hàn tiểu ca! Cuối cùng ngươi cũng trở về rồi, làm ta đợi đến khổ!
.- Lão Bành, ngươi chờ ta làm chi?
.- Hàn tiểu ca, ngươi phải cứu ta a!
.- Làm sao?
.- Cái này không ôi gia môn bất hạnh nha, Khuyển Tử trẻ người non dạ, đêm đó bị bằng hữu kéo đến sòng bạc, kỳ thực Khuyển Tử rất ít đến chỗ đó, chỉ là trùng hợp thế thôi.
.Bành Vạn Kim nước mắt nước mũi tèm lem ra sức diễn trước mặt Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ hơi kinh hãi, nói: - Con trai ngươi cũng bị bắt vào rồi.
.Bành Vạn Kim vẻ mặt khổ sở gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nhìn bản mặt khổ này, thiếu chút nữa đã rơi lệ, cười nói: - Lão Bành, ngươi cũng đừng lo lắng, tuy rằng cụ thể còn chưa quyết định, nhưng cũng sẽ không phán quá nặng, nếu con trai ngươi chỉ là đi đánh bạc, không chừng cũng sẽ không giam cầm. Bành Vạn Kim nghe thấy mừng rỡ, nói:
.- Đây đây là thật sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.- Hàn tiểu ca!
.- Hàn tiểu ca, Hàn tiểu ca!
.Lại nghe được một trận tiếng gào.
.Hàn Nghệ nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Triệu Tứ Giáp, Tiền Đại Phương mấy chưởng quỹ ai nấy chạy về hướng hắn: - Oa! Không phải con trai các người cũng đều bị bắt đi rồi chứ.
.- Thật ra không có!
.- Nhưng Hàn tiểu ca, sao triều đình đột nhiên lại muốn bắt đánh bạc, không giấu gì ngươi, kỳ thực chúng ta cũng từng đến sòng bạc chơi một chút.
.- Chúng ta thật sự cũng chỉ là tùy tiện chơi vui một chút mà thôi, không phải đến cả chúng ta cũng bắt lại chứ.
.- Ta cùng với chưởng quỹ sòng bạc Thường Nhạc Phường chẳng qua là quen biết mà thôi, sẽ không liên lụy đến ta chứ!
.Hàn Nghệ nghe vậy, trong lòng ngạc nhiên không thôi, cái này rõ ràng không quan hệ gì đến các ngươi, sao các ngươi còn vơ vào người. Nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ thông, đây là dân chúng cổ đại, bọn họ gần như không có kiến thức pháp luật thông thường nào cả, hơn nữa cổ đại là có tội liên đới, một người phạm pháp, khả năng cả nhà đều gặp họa, bởi vậy Bành Vạn Kim sợ tới mức mấy ngày nay đều ngủ không yên, cho nên triều đình vừa bắt đánh bạc, kết quả làm cho mấy người từng đi sòng bạc hoặc là người có giao tình với nhân viên sòng bạc rất chột dạ, sợ có liên quan.
.Các triều đại đổi thay vô số sự thật đã nói cho dân chúng biết, bắt người quy mô kiểu này là vô cùng đáng sợ, bởi vì liên lụy này mà ra, thật sự là nhìn không thấy đầu.
.Điều này cũng khiến Hàn Nghệ có chút bất ngờ, nói: - Vẫn mong các ngươi tin tưởng Cục Dân An, Cục Dân An lần này hành động, chỉ là nhắm vào sòng bạc, chỉ cần ngươi không phải người của sòng bạc, vậy thì các ngươi không cần sợ hãi.
.Đây là khuyên xấu khuyên tốt, quá là khích lệ bọn họ.
.- Nhanh lên! Nhanh lên! Không nhanh chút nữa là không kịp đâu!
.Hàn Nghệ vừa mới trở lại Phượng Phi Lâu, chợt phát hiện Hùng Đệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa bọn họ vây quanh ở bên cạnh một hố đất nhỏ, dường như đang đốt gì đó, tò mò đi tới, nhỏ giọng nói: - Này! Các đệ đang đốt gì thế?
.- Hả?
.Hắn đột nhiên lên tiếng, khiến Hùng Đệ sợ giật thót mình, trực tiếp nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lại, mở to hai mắt nói: - Hàn đại ca!
.- Các đệ đang làm gì thế, chột dạ như vậy! Hàn Nghệ hiếu kỳ nói.
.- Hì hì!
.Hùng Đệ cười ngốc nghếch.
.- Đừng hì hì, trong này đốt cái gì ?
.- Là là bài tú- lơ- khơ!
.- Bài tú- lơ- khơ?
.Hàn Nghệ nghiêng đầu vừa thấy, cũng đúng là có chút giống bài tú- lơ- khơ nha, nói: - Các đệ đốt bài tú- lơ- khơ làm gì?
.Hùng Đệ khẩn trương hề hề nói: - Bên ngoài không phải cảnh sát hoàng gia bắt bạc sao, bọn đệ phải mau tiêu hủy chứng cứ a!
.- !
.Đỗ Tổ Hoa nói: - Bình thường chúng ta đánh bạc, có Tiểu Mập thắng nhiều, cho nên huynh ấy sợ nhất.
.Hùng Đệ gật gật đầu.
.Hóa ra người của ta cũng là như thế a! Xem ra việc này đúng thật là giải quyết càng sớm càng tốt, bằng không, chỉ sợ sẽ chữa lợn lành thành lợn què. Hàn Nghệ thật sự là khóc không ra nước mắt, một tay khoác lên trên vai của Hùng Đệ: - Tiểu Mập đệ cũng thật là, chúng ta mà gọi là đánh bạc sao?
.- Không thì gọi là gì? Hùng Đệ hỏi ngược lại.
.- Đó là trò tiêu khiển, gọi là giải trí, hơn nữa Cục Dân An bắt là sòng bạc, đệ làm như vậy, Phượng Phi Lâu chúng ta ngược lại còn giống như sòng bạc ngầm rồi.
.- Vậy làm sao?
.- Làm sao? Đương nhiên là bồi thường tiền a!
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Bài tú- lơ- khơ này đều là ta tự mình làm đấy, bài tú- lơ- khơ tốt nhất trên đời, các đệ lại đốt đi, trời ạ, sau này nếu lúc ta không có tiền, chẳng phải là, ồ không, vậy sau này chúng ta chơi cái gì a.
.Hùng Đệ cũng là nhẹ nhàng thở ra, vỗ ngực nói: - Bồi thường tiền vẫn còn tốt, đệ chỉ sợ bắt đệ lại thôi.
.- Bắt cái đầu đệ ấy!
.Hàn Nghệ trắng mắt liếc tên đại mập này một cái, chợt nghe một trận cười đùa ầm ĩ, Hàn Nghệ thích nghe thấy âm thanh này, không bao lâu, một đám oanh oanh yến yến liền đến trong viện, hắn vội vàng vẫy tay nói: - Mộng Nhi, Khuynh Thành! Vất vả rồi!
.- Tiểu Nghệ ca, huynh về rồi!
.- Có phải là rất nhớ ta không!
.- Xí! Thật không biết xấu hổ.
.- Tiểu Nghệ ca!
.- Ngừng lại! Lập tức dừng lại cho ta! Hàn Nghệ thấy các nàng cũng có chút kích động, vội vàng nói: - Đừng hỏi ta về chuyện đánh bạc, cái này không có chút quan hệ gì với chúng ta, các người không phải sợ.
.Cố Khuynh Thành nói:
.- Có thấy chưa, ta cũng đã sớm nói, nếu quả thật sẽ tra tới đầu chúng ta, Hàn Nghệ nhất định sẽ mật báo trước cho chúng ta, để cho chúng ta tiêu hủy chứng cứ.
.- Đó là! Hàn Nghệ nói xong lại cảm thấy có chút không đúng, nói: - Lời này của cô không phải đẩy ta vào bất nghĩa sao. Cố Khuynh Thành nói: - Lời này là sao? Ta đây rõ ràng là đang khen ngươi có tình có nghĩa a!
.- Ặc! Hàn Nghệ khẩn trương nói sang chuyện khác: - Các cô tập kịch thế nào rồi?
.Mộng Nhi nói:
.- Việc này chúng ta muốn thương lượng với huynh một chút, kỳ thực kịch đã sắp xếp khá ổn rồi, huynh xem khi nào thì có thể lên đài diễn xuất?
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Cứ đợi một lát đi, gần đây thật là nhiều việc quá, ánh mắt của mọi người đều đang để lên chuyện khác, sau khi bình tĩnh lại, chúng ta mới ra mắt Khuynh Thành Chi Luyến này, nhất định phải đạt được hiệu quả chấn động.
.Kỳ thật ra mắt vở kịch này đối với hắn mà nói, cũng là việc vô cùng quan trọng, bối cảnh của kịch này đều là tranh chấp giữa Hồ Hán, vừa hay có thể phối hợp với triều đình dung hợp Tây Bắc, nhưng hắn hiện giờ thật sự là không rảnh bận tâm chuyện này, hắn có rất nhiều việc phải làm, bởi vậy hắn quyết định dời về sau một chút.
.Tán gẫu chưa được một lúc, Mộng Nhi các nàng trở về phòng nghỉ ngơi, dù sao cũng đã tập cả một ngày rồi, có vẻ có chút mệt rồi.
.Các nàng vừa mới đi, Dương Lâm đột nhiên trở lại.
.- Nhị thúc, thúc về rồi!
.Hàn Nghệ vội vàng đứng dậy chào đón.
.Dương Lâm cũng kinh ngạc nói: - Tiểu Nghệ, con ở nhà à!
.Hàn Nghệ nghe thấy cảm giác áy náy vô cùng, tự mình giúp Dương Lâm rót một chén trà, nói:
.- Nhị thúc, thật là xin lỗi, gần đây con không có thời gian ở cùng thúc.
.- Đừng đừng đừng, con ngàn vạn lần đừng nói thế.
.Dương Lâm nói: - Con hiện giờ đã là Tể tướng, sao có thể ở cùng ta a, hơn nữa mấy ngày này Tiểu Mập, Tiểu Dã mỗi ngày đều đi dạo xung quanh với ta, không sao đâu, con làm việc của con là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận