Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 180.1: Tinh tướng không cực hạn.

.Xem không hiểu!
.Ngoại trừ số ít mấy người như vậy ra, không có ai hiểu đây là tình huống gì, tại sao Thôi Tập Nhận lại thể hiện ôn hòa như vậy, tại sao Trưởng Tôn Vô Kỵ lại xuất hiện ở đây, tại sao tiểu tử nông gia kia có thể đứng ở giữa Trưởng Tôn Vô Kỵ và Thôi Tập Nhận?
.Tất cả của tất cả đúng là ngắm hoa trong sương.
.Nhưng ba nhân vật then chốt lại đang làm gì, cũng giống như chưa có gì xảy ra, Trưởng Tôn Vô Kỵ và Thôi Tập Nhận vừa đi lên lầu vừa nói cái gì đó, kỳ thật câu nói vừa nãy cũng không phải lời khách sáo của Trưởng Tôn Vô Kỵ, quả thật ông ta có vài vấn đề muốn thảo luận với Thôi Tập Nhận, bởi vì rất nhiều kinh văn đều bị Thôi gia nắm trong tay, ông ta đều chưa từng xem qua, mà Thôi Tập Nhận từ nhỏ đã thiên phú hơn người, có bản lĩnh nhìn qua là không quên, những kinh thư đó sớm đã thuộc lòng rồi.
.Còn Hàn Nghệ thì lại đi thẳng đến hậu đài.
.- A?
.Hàn Nghệ vừa mới đi qua một chỗ rẽ ở hậu đài chợt thấy một người ngồi xổm phía trước, suýt nữa đã dọa hắn sợ chết khiếp, nhìn lại thì chính là Lưu Nga: - Lưu tỷ, sao tỷ lại ngồi ở đây?
.Bởi vì đây không phải thanh lâu trước đây nữa, vì vậy Hàn Nghệ cảm thấy cần phải thay đổi cách xưng hô, gọi giả mẫu, giả mẫu thật khó nghe, người một nhà hà tất gọi như vậy.
.Lưu Nga mặt đẫm mồ hôi, thở hổn hển, ngẩn ngơ nhìn Hàn Nghệ, làm cho người ta có cảm giác giống như vừa mới hành sự xong.
.Hàn Nghệ nhìn chung quanh, cũng không thấy hán tử cao to lực lưỡng nào, lại nói: - Lưu tỷ, Lưu tỷ, tỷ vẫn ổn chứ?
.Trong cổ họng Lưu Nga đột nhiên phát ra một tiếng "ầm ầm", lại ngẩn người ra: - Quốc cữu công, quốc cữu công thực sự đã đến.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đung vây a!
.- Ngươi không sợ một chút nào sao?
.- Không phải là chúng ta mong đợi được thấy sao, có gì mà sợ.
.- Đây... ta... ngươi...
.Lưu Nga lắp ba lắp bắp, Hàn Nghệ hoàn toàn không hiểu nàng đang nói gì, nghi ngờ nói: - Rốt cuộc tỷ muốn nói gì?
.Lưu Nga nói một cách khó nhọc: - Ta... ta muốn nói là, chúng ta chẳng qua là bách tính ti tiện mà thôi, bọn họ tùy tiện cử động đầu ngón tay, chúng ta đều có thể sẽ chết không có chỗ chôn.
.Lúc đầu khi nàng nghe thấy kế hoạch của Hàn Nghệ, tuy rất khiếp sợ và cũng vô cùng lo lắng, nhưng cũng không phải là quá sợ hãi. Có thể lúc nãy khi nhìn thấy Thôi Tập Nhận tìm đến cửa, Trưởng Tôn Vô Kỵ xuất hiện, nàng mới cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết, bởi vì nàng là người biết thực tình, nàng hiểu hàm ý này là gì, nếu đổi lại là nàng làm, không chừng sẽ quỳ xuống mà nói chuyện mất.
.Bởi vì bọn họ quá nhỏ bé, mắc kẹt giữa hai thế lực lớn, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
.Chẳng lẽ cô ta sợ đến mức như vậy, Hàn Nghệ cười nói: - Tỷ có sợ hay không, chúng ta cũng không thể thoát thân nữa, hiện giờ chúng ta chỉ có một con đường có thể đi, nếu tỷ tiếp tục ngồi ở đây mà dẫn đến không diễn tốt màn kịch này, chúng ta cũng thật sự có khả năng chết không có chỗ chôn.
.Lưu Ngan nghe vậy chấn động, vội đứng lên nói: - Bây giờ ta nên làm gì?
.Đúng rồi, hình như nàng cũng không có việc gì để làm. Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Hay là tỷ cứ ngồi đi.
.Nói xong, hắn liền đi đến hậu đài, để lại Lưu Nga mặt mày ngơ ngác.
.Đi đến hậu đài chỉ thấy trong đó có mấy cương thi, không, nên nói là người giống như cương thi.
.Chỉ thấy Mộng Nhi bọn họ ai nấy cũng đều cứng đờ ở đó, toàn thân trên dưới ngoại trừ mồ hôi đang chảy, còn lại đều là bất động.
.Tố chất tâm lý a! Hàn Nghệ khẽ thở dài, nói: - Mộng Nhi, mọi người mau chuẩn bị một chút, sắp bắt đầu diễn rồi.
.- Tiểu Nghệ cạch cạch cạch!
.Mộng Nhi mở miệng, trên cơ bản chỉ nghe thấy tiếng răng va vào nhau.
.Xem ra chỉ có sử dụng tuyệt chiêu rồi. Hàn Nghệ cười nói: - Nhất định mọi người rất tò mò về tất cả những gì xảy ra vừa nãy phải không, được, bây giờ ta sẽ nói hết với mọi người. Vừa nói hắn vừa ngoắc ngón tay.
.Mộng Nhi bọn họ vội vàng ghé tai qua.
.Hàn Nghệ nhỏ giọng nói: - Kỳ thật ta là người của quốc cữu công.
.- Cái gì?
.Mộng Nhi kinh hô một tiếng: - Huynh nói huynh là người của...
.Hàn Nghệ đưa ngón tay lên miệng "suỵt" một tiếng: - Cơ mật! Tuyệt đối cơ mật! Nếu ai nói ra, người đó có thể... mọi người hiểu chứ.
.Mộng Nhi trợn tròn hai mắt nhìn Hàn Nghệ, sợ tới mức gật đầu cái rụp.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Tất cả đều đã an bài xong rồi, hơn nữa quốc cữu công còn nói, chỉ cần các người diễn tốt màn này, vinh hoa phú quý không cần nói đến, mọi người cũng không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc nữa.
.Mộng Đình khá nhỏ, vừa nghe câu này đã lập tức hưng phấn nói: - Thật chứ?
.- Biệt hiệu của Hàn Nghệ ta, các người đều biết rồi chứ.
.Chúng nữ đồng loạt lắc đầu.
.- Chính là "Không gạt già trẻ" a!
.Hàn Nghệ không vui nói một câu, trong lòng bổ sung, là từ trái nghĩa.
.Mộng Nhi nói: - Nhưng Thôi công tử...
.Hàn Nghệ không đợi nàng nói xong, liền nói: - Muội nói là Thôi công tử lớn, hay là quốc cữu công lớn.
.- Tất nhiên là quốc cữu công.
.- Vậy còn phải nói sao.
.Hàn Nghệ dang hai tay ra, cười nói: - Được rồi, mọi người uống chút nước, thư giãn một chút, qua hôm nay, danh tiếng của mọi người nhất định vượt qua tứ đại hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu gì đó, mọi người xem bên dưới đều là mấy người gì đó ngồi, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo để nổi tiếng.
.Trải qua một phen ba hoa của Hàn Nghệ, Mộng Nhi bọn họ cũng coi như đã ổn định tâm trạng, nếu như đây đều là Trưởng Tôn Vô Kỵ âm thầm chỉ thị, các cô đương nhiên không cần sợ hãi, hiện giờ ai cũng biết Trưởng Tôn Vô Kỵ một tay che trời, đến hoàng thượng cũng thấp hơn ông ta một bậc, chúng ta là người của quốc cữu công, ai dám động đến chúng ta, sức mạnh trong lòng tăng gấp bội.
.Sau khi chuẩn bị hết thảy, màn sân khấu lại kéo ra lần nữa.
.Cùng với việc màn sân khấu mở ra tiếng xì xào bàn luận trong lầu lập tức ngưng bặt.
.Màn diễn hôm nay cũng là trọng đầu hí (một loại kịch), chính là Hùng Phi thi trạng nguyên, đương nhiên, quá trình này tuyệt không phải thuận buồm xuôi gió, bởi vì Hùng Phi đã rất lâu rồi không ôn tập, chuẩn bị không đủ, hơn nữa trong ngày thi, ba huynh đệ Thôi gia lại lén làm chuyện xấu, ngăn cản Hùng Phi tham dự khoa thi. Kết quả, Hùng Phi đã đến muộn, sau khi khổ sở cầu xin, quan viên kiểm tra ở cửa liền ra một câu đối "Nhàn nhân miễn tiến hiền nhân tiến", lại nói nếu ngươi đối đúng vế dưới, ta sẽ cho ngươi vào.
.Hùng Phi này trầm ngâm hồi lâu, đối lại "Đạo giả mạc lai đạo giả lai."
.Khán giả dưới đài chẳng hiểu gì, bao gồm cả các đại tài tử như Trưởng Tôn Vô Kỵ, Thôi Tập Nhận. Hóa ra thời kỳ đầu Đường này vẫn chưa có câu đối, cho nên tất cả mọi người xem đều không hiểu, các ngươi đây là đang làm tửu lệnh sao? Cũng không giống lắm a!
.Bởi vì đây là câu đối đồng âm, ngươi hoặc là viết ra, đọc ra, quả thực cũng rất khó lý giải, đặc biệt người ngồi bên dưới đều là một đám thất học không hiểu câu đối, cho nên Hàn Nghệ cũng suy nghĩ đến điểm này, vì thế đã tăng thêm tình tiết giải thích.
.Qua một hồi giải thích qua lại của hai người, khán giả dưới đài lập tức hiểu ra, lập tức trầm trồ khen ngợi không ngớt, đồng thời cũng cảm thấy rất mới lạ, thứ đồ chơi này đúng là thú vị a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận