Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 941.1: Trộm gà không thành còn mất nắm gạo

..
.Việc này đột nhiên xảy ra khiến cho mọi người đều ngây ra như phỗng.
.Hàn Nghệ lăn hai vòng trên mặt đất về sau, đứng lên, chỉ thấy khóe miệng của hắn sưng đỏ, điên cuồng quát: - Những tên tặc nhân này định mưu sát bản quan. Các huynh đệ ta xem những người này căn bản không phải là binh sĩ của Đại Đường ta, là địch nhân giả trang đến cướp lương thảo đấy.
.Tiểu Dã lúc này ngay lập tức rút ra thanh đoạn đao mà sư phụ cậu ta để lại, nói:
.- Bảo vệ Đặc phái sứ.
.Lúc này mọi người đều đang cả kinh, tất cả các dây thần kinh đang bị kéo căng, lại thấy Tiểu Dã rút đao, bá bá bá! Binh lính của Hàn Nghệ theo bản năng liền rút vũ khí ra.
.Còn đối phương cũng vội vã rút vũ khí sáng choang.
.Bầu không khí tức khắc trở nên giương cung bạt kiếm!
.Biến cố này thật sự là quá nhanh, vừa rồi vị Triệu Húc tướng quân kia ngang ngược kiêu ngạo, lúc này cũng trơ ra như phỗng, gã vạn lần không ngờ sự việc lại từ kiểm tra trực tiếp biến thành mưu sát mệnh quan triều đình.
.- Nói bậy! Bọn ta căn bản không có động thủ là tiểu tử kia động thủ trước.
.Đúng lúc này hai tên lính bên trong xe ngựa đi ra, vẻ mặt người này so với người kia càng ủy khuất hơn, một người trong đó chỉ vào Tiểu Dã nói.
.Cái này ai có thể tin, Tiểu Dã là đệ đệ của Hàn Nghệ đó, người áp tải lương thảo đều biết quan hệ bọn họ vô cùng tốt. Vội vàng đem xe ngựa vây quanh hai người này.
.Hù dọa ta! Ta con mẹ nó chính là bị hù dọa mà lớn lên đấy! Hàn Nghệ nói: - Các huynh đệ, những thứ quần áo đồ dùng hàng ngày trực tiếp liên quan đến tính mạng của các huynh đệ nơi tiền tuyến, chúng ta nhất định không để cho những thứ quý giá này rơi vào tay quân địch được, liều mạng với bọn chúng! Nói xong, hắn liền giơ một tay lên, một luồng ánh sáng vàng bay ra.
.Chỉ thấy một khối kim bài vừa lúc rơi xuống chỗ giữa Chu Bích và Triệu Húc.
.Hai người cúi đầu vừa thấy một chữ "Ngự" rất to, lóe ra tia sáng chói mắt như vậy.
.Yên tĩnh!
.Gió lạnh thấu xương nhưng hai bên bĩnh sĩ đều đổ mồ hôi.
.- Dừng tay!
.Chợt nghe được từ phía sau truyền đến một tiếng hét thất thanh, chỉ thấy một tướng quân lẫm liệt uy phong mang theo một đội người ngựa chạy tới.
.Hàn Nghệ đưa mắt nhìn lướt qua, hắn ngược lại nhận ra được người này, chính là con nhỏ của Trình Giảo Kim, Trình Xử Bật.
.- Ôi, ây da, ôi! Đau chết mất!
.Hàn Nghệ đột nhiên nằm lăn ra đất lăn qua lăn lại nói: - Giết người! Tạo phản! Phản tặc ý đồ mưu sát mệnh quan triều đình rồi!
.Mấy trăm người trong gió rét trơ mắt nhìn Hàn Nghệ trên mặt đất lăn qua lăn lại.
.Giờ thì trực tiếp cái mũ đã trực tiếp thăng lên cấp độ phản tặc rồi, Triệu Húc không nhịn được gầm thét lên: - Thả con mẹ ngươi đồ chó má, tên nông dân ngươi rõ ràng đang vu cáo hãm hại lão tử.
.Nông dân? Ngươi cái tên này quả nhiên là đến chỉnh ta. Được rồi! Ta đây sẽ không vu tội ngươi, ta đi vu tội Trình Giảo Kim. Hàn Nghệ lại la lớn: - Tạo phản! Lư quốc công tạo phản rồi!
.Trình Xử Bật vừa mới đến, đột nhiên nghe nói như thế, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống, cả giận nói:
.- Ai vu tội cho gia phụ ta?
.- Tạo phản! Lư quốc công tạo phản!
.Hàn Nghệ hãy còn la lớn.
.Trình Xử Bật đưa mắt nhìn, y sao lại không biết Hàn Nghệ, liền hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Húc, nhưng cũng chưa làm gì gã, giờ mà cứ để hắn tiếp tục hô như thế, vậy thì xong rồi, vội vàng cưỡi ngựa đi tới, ánh mắt còn không cẩn thận xéo qua tấm kim bài đang nằm nghiêng trên mặt đất kia, chỉ cảm thấy đau hết cả đầu, đi tới trước mặt Hàn Nghệ, xuống ngựa đến, nói:
.- Hàn Nghệ, lá gan ngươi quả là không nhỏ, dám công khai vu tội gia phụ ta, nếu như ngươi không đưa ra một lời giải thích thì đừng trách ta không nể mặt.
.Hàn Nghệ đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Triệu Húc nói: - Phản tặc kia không phải là người của ngươi sao?
.Trình Xử Bật nói: - Đúng thì sao nào?
.- Đúng là được rồi! Bộ mặt Hàn Nghệ đầy dữ tợn nói:
.- Ta phụng mệnh hoàng thượng đốc thúc lương thực đến chỗ này, nhưng không ngờ người của ngươi muốn mưu hại bản quan, may mắn bản quan cơ trí, bằng không sớm đã bị mất mạng rồi, mặt của ta là do bọn họ đánh, đây không phải là tạo phản thì là gì?
.Trình Xử Bật nhướn mày, nhìn về phía hai tên lính đứng trên xe ngựa.
.Người nọ lập tức nói: - Tướng quân, ty chức chỉ phụng mệnh lên xe kiểm tra, vẫn chưa động thủ. Là tiểu tử kia động thủ, chúng ta cũng không làm gì ạ!
.Tiểu Dã lập tức nói: - Thả con mẹ ngươi chó má, rõ ràng là các ngươi muốn giết ta cùng Hàn đại ca.
.Hàn Nghệ nói: - Tiểu Dã, ngươi hẳn là cũng biết, đó là đệ đệ của ta, đệ ấy sẽ giết ta sao?
.Trình Xử Bật nhíu mày không nói, đột nhiên chỉ hướng vào Chu Bích, nói: - Ngươi lại đây.
.Chu Bích vội vàng chạy tới, nói: - Tiểu nhân tham kiến tướng quân.
.- Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
.Chu Bích đáp: - Tiểu nhân nhận được mệnh lệnh của Đại tổng quản, để cho chúng ta cấp tốc đem quần áo đưa đến tiền tuyến, vì thế vội vàng mang quần áo tới, nhưng vị tướng quân kia một mực cho rằng chúng ta là gian tế, còn nói vị đốc vận sử này là mật thám, vì thế sai người lên xe kiểm tra, hai người này lập tức nhảy vào bên trong xe ngựa, sau đó chúng ta liền nhìn thấy Đốc vận sử bay ra ngoài.
.- Thiếu tướng quân, bọn họ rõ ràng chính là muốn vu oan giá họa!
.Triệu Húc lúc này cũng thật nóng nảy, hét lên. Nhưng gã ta lại không biết giải thích như thế nào.
.Chu Bích nói: - Những câu tiểu nhân nói đều là sự thật, có rất nhiều người chứng kiến, tướng quân nếu ngài không tin ngài có thể hỏi bọn họ.
.Không ít người đều gật đầu.
.- Thiếu tướng quân. !
.- Ngươi câm miệng cho ta, đợi lát trở về, ta sẽ tính sổ với ngươi.
.Trình Xử Bật đã cắt đứt lời của gã, lại dùng hòa khí nói với Hàn Nghệ: - Đặc phái sứ, ta xem đây là một sự hiểu lầm nếu không!
.- Ai ôi! ! !
.Hàn Nghệ không đợi gã nói xong, lại lăn trên mặt đất rồi, nói: - Đau chết mất, đau chết mất! Tiểu Dã, nếu như ta chết rồi đệ trở về tâu với bệ hạ, Hàn Nghệ ta anh dũng hy sinh, không cô phụ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn của bệ hạ.
.Tiểu Dã "Ồ" một tiếng.
.- Đặc phái------!
.- Ôi này! Ôi này!
.Trình Xử Bật biểu tình như đầu muốn nổ tung, nói: - Có ai không! Đem Triệu Húc và hai người này bắt lại cho ta.
.- Vâng.
.- Thiếu tướng quân, chúng ta oan uổng quá!
.- Thiếu tướng quân, là ta bị hãm hại!
.Triệu Húc cũng vội vàng kêu ầm lên.
.Gã cũng chỉ có thể kêu oan rồi, vừa rồi mọi thứ hết thảy đều phát sinh trong xe ngựa, không ai thấy được đến tột cùng là phát sinh chuyện gì, Tiểu Dã chắc chắn không đánh Hàn Nghệ, chỉ có hai binh lính kia cực kỳ có hiềm nghi.
.Trình Xử Bật hơi nhắm mắt, không để ý đến bọn họ.
.Thân binh bên cạnh gã lập tức bắt hai tên lính đó lại.
.Bên kia hai tên lính đứng dưới ngựa, nhìn Triệu Húc, một người nhỏ giọng nói: - Tướng quân, đắc tội.
.Triệu Húc khó thở đem roi ngựa quăng ra đất, tiếp theo lập tức nhảy xuống.
.Hai tên lính kia lập tức tiến lên giả bộ mang roi hướng về Triệu Húc trói lại.
.Trình Xử Bật vừa nhìn về phía Hàn Nghệ, thấy Hàn Nghệ vẫn còn lăn qua lăn lại, không khỏi chửi thầm, tiểu tử này rốt cuộc muốn như thế nào. Im lặng khoảng một phút, nói: - Có ai không! Đỡ Đặc phái sứ lên xe ngựa, cẩn thận một chút, Đặc phái sứ hiện đang bị thương trong người, nếu Đặc phái sứ có chút mảy may tổn thương nào, ta cho các ngươi đầu rơi xuống đất.
.- Vâng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận