Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1102: Lấy gỗ đổi gỗ

.Gió lạnh không hề giống mọi khi, như đông tụ cả không khí bên bờ Vị Thủy, không những như thế, cả ngoại ô thành Trường An này, chỉ ở nơi này là náo nhiệt nhất.
.Tại bến thuyền ven sông, hàng trăm hàng ngàn nhân công ở trong ngoài bến thuyền đang gõ gõ đập đập, khuân khuân vác vác, bọn họ cũng không giống với mọi khi, tuy rằng làm việc trong môi trường bẩn, vất vả, nhưng trên mặt họ lại tràn đầy niềm vui và hăng say, nụ cười của họ thật ra rất đơn giản, chính là vì cuộc sống của họ đã có được sự đảm bảo cơ bản, nằm mà chờ ăn là chuyện không thể, và cũng không thực tế, hiện tại bách tính chỉ sợ có sức mà không có chỗ để dùng.
.Bởi vì ruộng đất mà rất nhiều bách tính có được căn bản không thể nuôi sống đủ cả gia đình, nhất là ở cái nơi nhỏ bé này, nhưng mà bọn họ không có trí thức, chỉ có sức lực, có thể nuôi sống cả nhà, bọn họ đã vô cùng mãn nguyện rồi.
.Tùy Dạng Đế xây dựng cải tạo Đại Vận Hà thất bại nhất chính là ở chỗ cưỡng ép lao dịch, để cho triều đình trực tiếp đối mặt với bách tính, ở bến thuyền thì không tồn tại tình trạng này, triều đình chỉ ở bên cạnh giám sát, người khó chịu là thương nhân, công nhân thì khá ổn định.
.Khi thấy một đoàn người đi ra từ trong bến thuyền, chính là đám người Hàn Nghệ, Đậu Hành, Dương Lâm.
.Hàn Nghệ cười như không cười nói: - Đậu chưởng quỹ, được đó nha, làm công thời vụ, liền thoát khỏi sự kiểm soát của triều đình.
.- Hàn Thị lang quá lời rồi, ta đây đảm đương không nổi. Đậu Hành không ngừng lo sợ, lại ngượng ngập nói: - Thật sự là bây giờ đang vào đông, bách tính đều không phải xuống ruộng làm việc, nhưng tới cuối năm, mọi người đều muốn kiếm thêm một ít tiền, cho nên ta bảo bọn họ đến chỗ ta làm việc, hết ngày trả công, làm được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, cũng không ai nợ ai cả, hơn nữa tiền công ta trả cũng không phải ít, nếu không thì cũng sẽ không có người chịu đến.
.Trên có chính sách, dưới có đối sách, một khi lập khế ước, triều đình sẽ có quyền can dự vào, hơn nữa còn cần phải phù hợp với dự luật lao động, mỗi tháng đều phải trả thù lao, chẳng khác nào định sẵn bị quy tắc ràng buộc, nhưng trong rất nhiều trường hợp, thương nhân đều không thích lấy quy tắc ra chèn ép. Vì để cho mình có nhiều không gian làm việc hơn, Đậu Hành đã tuyển công thời vụ, ông ta đưa toàn bộ thợ thủ công từ Công Bộ đến vào đội đóng thuyền chủ chốt, mọi công việc khuân vác khổ lực đều do những công nhân làm việc thời vụ làm, thứ mà thành Trường An này có vào mùa đông chính là nhân lực, chính vì thế quá trình đóng thuyền vô cùng nhanh.
.Chỉ một vòng như vậy cũng đủ cho tên nhà quê Dương Lâm xem đủ, đây mới gọi là buôn bán a, chẳng những giao thiệp với khách hàng, mà còn phải giao thiệp với triều đình.
.- Ta mặc kệ ngươi tuyển người nào tới. Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, không phải làm công việc thời vụ là có thể thoát khỏi sự giám sát của quan phủ, trong thiên hạ này, không ai là có thể, ta có thể cho phép ngươi làm như vậy, nhưng ngươi cũng phải nhớ rằng, đừng có gây ra phiền phức gì, bằng không thì ngươi sẽ bị định tội lừa gạt, phải bị phạt nặng, ta vẫn mong ngươi có thể trình một bảng văn tự chiêu mộ của các ngươi lên Hộ Bộ để lập hồ sơ, như vậy thì người khác muốn tìm ra điểm yếu của ngươi cũng khó, đối với đôi bên đều tốt, tránh cho đến khi đó lại nói không rõ ràng, ta có thể nói thẳng với ngươi, triều đình chắc chắn sẽ đứng về phía bách tính.
.Đậu Hành ngượng ngập nói: - Vâng, vâng, vâng, ta hiểu, sẽ cho người trình lên ngay.
.- Ta đây cũng vì muốn tốt cho ngươi, bây giờ tình hình của ngươi tốt như vậy, đừng có để lật thuyền trong cống ngầm.
.Hàn Nghệ cười cười, nói với Dương Lâm: - Nhị thúc, xưởng thuyền này có phải là còn tân tiến hơn nhiều so với xưởng thuyền của thúc ở Dương Châu không?
.Dương Lâm gật đầu nói: - Đúng là tân tiến hơn nhiều, chậc chậc, còn lớn hơn cái xưởng thuyền nhỏ của ta gấp mười mấy lần.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhỏ có cái tốt của nhỏ!
.Đậu Hành vừa nghe, cảm thấy tình hình không đúng lắm, ông ta tưởng rằng Dương Lâm chỉ là thân thích của Hàn Nghệ, bây giờ xem ra, ngược lại còn là đối thủ cạnh tranh, ông ta thử thăm dò: - Vị Dương nhị thúc này, ông cũng đóng thuyền sao?
.Dương Lâm gật đầu nói: - Đúng vậy, chỉ có điều buôn bán không được tốt lắm.
.Hàn Nghệ cười nói: - Bởi vậy nên ta mới đưa ông ấy đến chỗ ngươi học tập.
.Như vậy được sao! Trong lòng Đậu Hành uất ức chết đi được, sao ngươi có thể đưa đối thủ cạnh tranh của ta đến chỗ ta học lỏm được chứ, hơn nữa còn là nhị thúc của ngươi, vậy thì chúng ta đấu thế nào, ông ta nói: - Hàn Thị lang, mạo muội hỏi một câu, ngài có nghe nói về việc triều đình còn có dự định tiếp tục xây dựng bến thuyền ?
.- Việc này không có liên quan đến triều đình, nhị thúc ta xây dựng bến thuyền ở Dương Châu!
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi yên tâm đi, nếu như các người là đối thủ cạnh tranh, ta có thể không biết xấu hổ mà đưa nhị thúc tới chỗ ngươi quan sát hay sao, ngươi cho rằng một người chính trực lương thiện như ta có thể làm ra chuyện này sao?
.Ngươi chính trực? Đậu Hành cười cười gật gật đầu, trong lòng thầm khinh bỉ Hàn Nghệ một phen.
.Hàn Nghệ lại nói: - Thật ra mà nói, sau này các người sẽ còn có hợp tác mật thiết, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà ta đưa nhị thúc đến.
.Đậu Hành ngạc nhiên, nói: - Hàn Thị lang nói vậy là?
.Hàn Nghệ đem kế hoạch xây dựng mạng lưới vận chuyển nói một cách đơn giản với Đậu Hành.
.Đây là một ý kiến hay đó! Đậu Hành nghe mà ánh mắt lóe sáng lên vài cái, trưng ra khuôn mặt tươi cười nói: - Hàn Thị lang, thật ra không cần phải phiền phức như vậy, Dương nhị thúc làm vận chuyển là được rồi, ta cho người đến Dương Châu xây dựng một bến cảng, như vậy mọi người đều bớt việc.
.Một nông phu chất phác như Dương Lâm, nghe vậy đỏ cả mặt lên, đúng thật là xin tiền đến nỗi không biết xấu hổ.
.Đây chính là điểm thất bại của ông ta, một thương nhân mà không nói câu này thì rất khó mà thành công được, tất nhiên là phải dốc toàn lực mà đi tranh lấy ích lợi của mỗi một văn tiền.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Đậu chưởng quỹ, có phải ngươi đã quên rồi không, tại sao triều đình lại xây dựng hai bến thuyền, mà không phải là để một mình ngươi nắm quyền.
.Đậu Hành nghe nói vậy hơi toát mồ hôi.
.Hàn Nghệ vỗ vỗ bờ vai ông ta nói: - Chiếc lớn này vẫn là các người kiếm rồi, loại thuyền nhỏ thì người nào cũng đều có thể tạo được, sau này sẽ có rất nhiều cạnh tranh, mà thuyền hàng lớn sau này chỉ sợ sẽ bị các người độc chiếm, các người cũng nên biết đủ, nếu tiền đều để cho một mình ngươi kiếm, vậy chẳng phải triều đình sẽ ngày đêm để mắt đến ngươi, như vậy đối với ai cũng đều không có lợi, ta đứng ở giữa cũng khó xử.
.Đậu Hành thấp thỏm nói: - Vâng, vâng, vâng, là do ta quá tham lam rồi, mấy lời đó coi như ta chưa hề nói!
.Dương Lâm đứng bên cạnh thấy Hàn Nghệ chỉ nói vài ba câu, đã dọa cho Đậu Hành sợ đến thụt đầu rụt cổ lại rồi, ông ta chỉ cảm thấy Hàn Nghệ thế này làm cho người ta thấy xa lạ, nhưng đồng thời cũng tràn đầy phấn khích, nghĩ thầm, ta cũng không thể để cho Tiểu Nghệ khó xử quá. Bèn nói: - Đậu chưởng quỹ, ta cũng không phải học không ông đâu, bến thuyền của các người tuy rằng lớn hơn, tiến bộ hơn của ta rất nhiều, nhưng mà vẫn chưa đủ tiêu chuẩn.
.Đậu Hành vội hỏi: - Dương nhị thúc có thể nói rõ hơn?
.Dương Lâm nói: - Ta thấy bến thuyền của các người về đo lường linh kiện chủ chốt không có cái nào là rất tiêu chuẩn, dựa vào đều là kinh nghiệm của các thợ thủ công, bến thuyền của chúng ta từ cái nhỏ đến mỗi một chiếc đinh cũng đều trải qua đo lường cẩn thận, thế này có lợi là ở chỗ một khi bị hư hại, sẽ tu bổ lại rất nhanh, hơn nữa có thể trữ số lượng lớn linh kiện chủ chốt để phòng khi cần đến, thêm nữa là chúng ta còn có thể buôn bán linh kiện.
.Đậu Hành nghe xong ánh mắt lóe sáng lên, phí sửa chửa này kiếm được nhiều tiền lắm a.
.Hàn Nghệ ngạc nhiên nói: - Nhị thúc, không ngờ thúc lại biết buôn bán như vậy.
.Dương Lâm vội nói: - Đây không phải đều là ngươi dạy hay sao, ngươi quên rồi sao, lúc trước lúc ngươi chỉ chúng ta xây nhà, chế tạo dụng cụ gia đình, lớn nhỏ đều có tiêu chuẩn, lâu dài, chúng ta cũng hình thành thói quen, đây cũng là nguyên nhân chính của vết tích lúc trước ở Mai Thôn chúng ta, vì thế khi chế tạo thuyền, chúng ta cũng theo như vậy mà làm.
.Kỹ thuật xây dựng nhà cửa của Hàn Nghệ là từ Bắc Mỹ, mỗi một tấm gỗ của Bắc Mỹ đều là tiêu chuẩn nghiêm ngặt, Hàn Nghệ chỉ là làm theo thói quen, người dân của Mai Thôn đã học được điểm này, bởi vậy nhà cửa mà bọn họ xây dựng đều rất có quy cách, tu bổ vô cùng thuận tiện, đến Mai Thôn mua vật liệu, tự mình sửa lại là được rồi.
.Hàn Nghệ vỗ vỗ trán nói:
.- Đúng, đúng, đúng, suýt chút nữa là quên mất chuyện này.
.Sau khi Đậu Hành hiểu ra, mừng rỡ như điên nói: - Ôi chao! Dương nhị thúc, thật là cảm ơn người quá, Đậu mỗ thụ giáo rồi, thụ giáo rồi.
.Điều này lại làm cho ông ta nảy sinh ra thêm một vụ buôn bán.
.Dương Lâm chắp tay nói: - Không dám, không dám.
.Đậu Hành đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, nói: - Hàn Thị lang, ta nghe nói gần đây triều đình muốn trồng cây dâu quy mô lớn.
.- Không có quy mô lớn, nhưng mà có việc này! Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi có ý kiến?
.Đậu Hành cười nói: - Trồng dâu không phải nghề của ta, chỉ là bến thuyền này của ta cần gỗ, ta lại nghe nói Trâu Phượng Sí có hứng thú với việc trồng dâu này.
.Rừng vẫn là thuộc về triều đình, thôn dân lân cận có thể đốn, lên núi kiếm ăn, nhưng thôn dân chặt cũng không bao nhiêu cây, còn thương nhân muốn chặt đốn với số lượng lớn, nhất định phải thông qua sự phê chuẩn của triều đình.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ai mà không biết ngươi chế tạo thuyền bè cần có gỗ, triều đình sẽ cho các ngươi một vài đãi ngộ, các ngươi muốn chặt gỗ thì được, nhưng phải lấy gỗ đổi gỗ.
.Đậu Hành ngạc nhiên nói: - Lấy gỗ đổi gỗ?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Thật ra đây cũng là vì muốn tốt cho các ngươi, nếu như các người chỉ chặt gỗ mà không đi trồng cây, vậy sớm muộn gì cũng có một ngày gỗ bị các ngươi chặt hết, bởi vậy trước hết các ngươi phải trồng cây, triều đình mới phê chuẩn cho các ngươi chặt gỗ.
.Đậu Hành nghe xong, hoàn toàn không có vấn đề, nói: - Được đó.
.- Ngươi khoan đồng ý đã. Hàn Nghệ nói: - Trồng cây và đốn cây đều bắt buộc phải nghe theo sự an bài của triều đình, không phải là ngươi muốn chặt ở đâu là chặt ở đó, cũng không phải ngươi muốn trồng ở nơi nào thì sẽ trồng ở nơi đó, các ngươi bắt buộc phải chịu trách nhiệm trồng cây đến khi lớn, việc này tới lúc đó triều đình sẽ cho các ngươi một quy chế cụ thể, nhưng bất kể như thế nào, triều đình cũng không phải là muốn nhắm vào bất kỳ người nào, chỉ là hi vọng có thể duy trì phát triển, bởi vậy về mặt tiền bạc, triều đình sẽ không lấy của các ngươi quá nhiều, về điểm này thì ngươi có thể yên tâm.
.Đậu Hành nghe xong cảm thấy cũng rất có lý, trước đây ông ta mua núi trồng cây, sau đó lấy gỗ, nói: - Điều này là tất nhiên rồi, ta có thể có được bến thuyền này cũng hoàn toàn nhờ vào Hàn Thị lang, đương nhiên ngài sẽ không thể hại ta.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu nói: - Ngươi có thể hiểu được điều này, vậy thì quá tốt rồi, đến lúc đó chúng ta ở Hộ Bộ nói tường tận.
.Nếu nói Hàn Nghệ là hoàn toàn nghĩ cho môi trường, thực sự thì không phải, chỉ với công cụ sản xuất và sức sản xuất thời cổ đại, thì làm sao có chuyện phá hoại như hậu thế, Hàn Nghệ chỉ hi vọng hợp quy phạm, đừng có tùy tiện phá hoại môi trường sinh thái, hơn nữa hắn muốn trồng một vài loại cây gỗ có thể phát triển về mặt kinh tế, đặc biệt là ở vùng Hà Lũng, bởi vì Hà Lũng bắt đầu sớm, trải qua mấy trăm năm, môi trường sinh thái quả thật bị phá hoại, hắn cũng muốn ở bên đó trồng cây, bảo vệ con đường tơ lụa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận