Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1003.1: Thanh danh bại hoại.

.Hàn Nghệ một tay đẩy y ra: - Đi một bên, một thân toàn mùi mồ hôi, ngươi thật sự là càng ngày càng không biết xấu hổ.
.Thôi Hữu Du tiến lên chắp tay nói: - Nghe nói Phó Đốc sát đã gia phong Đồng Trung thư môn hạ Tam phẩm, đây thật sự là trước giờ chưa từng có, chúc mừng, chúc mừng.
.Như vậy cũng có thể thấy được, Uất Trì Tu Tịch thượng võ, cái y để ý chính là phương diện đánh giặc của Hàn Nghệ, Thôi Hữu Du bọn họ thượng văn, để ý chính là Hàn Nghệ được phong làm Tể tướng.
.Đệ tử liên can cũng đều nói với Hàn Nghệ câu chúc mừng!
.Bọn họ cũng đều cao hứng, Hàn Nghệ là thầy của bọn họ, bọn họ cũng thơm lây nha!
.- Tỷ phu!
.Một người bỗng nhiên tiếp cận đến trước mặt Hàn Nghệ, cười ha hả nói.
.Hàn Nghệ vừa nghe thanh âm nịnh nọt này, theo bản năng liền cho rằng đó là Dương Mông Hạo, nhưng vừa ngưng mắt nhìn, thì lại là Tiêu Hiểu, bị dọa nói: - Oa! Tiêu Hiểu, ngươi chừng nào thì trở nên chân chó như vậy rồi.
.Tiêu Hiểu ngẩn người, nói: - Tỷ phu, lời này của ngươi từ đâu mà nói thế a?
.- Ta từ đâu mà nói? Hàn Nghệ nghĩ thầm rằng tiểu tử này sẽ không lại muốn chơi cái trò hư hỏng gì đó chứ, cẩn thận nói: - Nếu ta không nhớ lầm, ngươi cho tới nay đều phản đối hôn sự của ta với tỷ tỷ ngươi.
.Tiêu Hiểu chớp chớp mắt nhìn, ha hả nói: - Đó là lúc trước thôi, trước kia tỷ phu ngươi còn không xứng với tỷ của ta, ta vẫn luôn cho là phu quân của tỷ ta phải là đại anh hùng, nhất định phải ra ngoài là Tướng quân, vào triều là Tể tướng, thật không ngờ tỷ phu ngươi nhanh như vậy liền làm được rồi.
.Hàn Nghệ không thể tin nổi nói: - Tiêu Hiểu, nhìn không ra ngươi lại biết nịnh bợ như vậy a!
.Tiêu Hiểu nói: - Cái này làm sao có thể nói là nịnh bợ, ta chỉ là hy vọng tỷ của ta tìm một phu quân xứng đôi với tỷ ấy, có gì không được?
.Bùi Thiếu Phong hừ nói: - Tiêu Hiểu, ngươi cũng thật sự là không biết xấu hổ, tỷ của ngươi ở bên ngoài có thanh danh gì, có ai không biết, Phó Đốc sát cho dù không là Tể tướng, xứng với tỷ của ngươi thì cũng dư dả!
.Tiêu Hiểu chỉ vào Vi Phương nói: - Bùi Thiếu Phong, ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng làm nhục tỷ của ta, nếu không, ta không để cho ngươi yên!
.Bùi Thiếu Phong nói: - Không để yên thì không để yên, ta cũng không sợ ngươi.
.Xem ra ta thật sự là đánh giá cao bọn họ, vẫn ngây thơ như vậy! Hàn Nghệ nói: - Như thế nào? Ta vừa mới vừa về đến, các ngươi đã bức ta giảm quân số sao?
.Hai người hừ một tiếng, nghiêng đầu qua một bên đi.
.- Phó Đốc sát, Phó Đốc sát!
.Đang lúc lúc này, chợt nghe một thanh âm vô cùng kích động, chỉ thấy Dương Mông Hạo khập khiễng chạy tới, đứng ở bên cạnh Hàn Nghệ, nói:
.- Phó Đốc sát, ta mong ngươi đến mòn mỏi rồi, ngươi mau nói cho bọn họ, có phải ngươi học được binh pháp của Dương gia ta hay không, mới trở nên lợi hại như vậy!
.- A? Ngươi nói cái gì? Hàn Nghệ chỉ cảm thấy có chút không hiểu ra sao cả.
.Dương Mông Hạo nói: - Thế nào? Ngươi không muốn thừa nhận sao, lúc trước khi ngươi ở Dương Châu, không phải ngươi vẫn đi theo Nhị thúc ta bình định sao, đi tới kinh thành lại có cha ta chỉ điểm, học được binh pháp Dương gia ta cho, mới trở nên lợi hại như vậy, nói cách khác, ngươi xuất thân nông gia, từ đâu mà học được binh pháp.
.Người này thật sự là không hề thay đổi một chút nào, vẫn cứ thích khoách lác như vậy, lão tử hãm hại lừa gạt, đây cũng là binh pháp Dương gia các ngươi cho sao. Hàn Nghệ nghe vậy cũng dở khóc dở cười.
.Uất Trì Tu Tịch hừ nói: - Tiểu Mông, ngươi cứ khoac lac đi a, cha ngươi và Nhị thúc ngươi cũng không lợi hại được như Phó Đốc sát, cho dù là gia gia của ngươi, cũng không lập được nhiều công lao lớn như vậy.
.Dương Mông Hạo hừ nói: - Cái này gọi là trò giỏi hơn thầy, thật ly kỳ sao. Nói xong y lại nghiêng mắt nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Phó Đốc sát, ngươi sẽ không vong ân phụ nghĩa như vậy đi!
.- Dương gia các ngươi thì tính là cái gì? Tiêu Hiểu hừ một tiếng, nói: - Ngươi không biết gia gia nuôi của tỷ ta là ai sao, đó là Vệ Quốc Công quân thần Đại Đường ta, nhất định là tỷ ta đem binh pháp của Vệ Quốc Công truyền thụ cho tỷ phu ta, tỷ phu của ta mới có thể đại phá Đột Quyết, cho nên mới nói Vệ Quốc Công là khắc tinh của người Đột Quyết.
.Dương Mông Hạo giận biện nói: - Vệ Quốc Công sẽ đem binh pháp truyền cho một nữ tử như tỷ ngươi, ngươi còn mặt mũi nữa không.
.Tiêu Hiểu nói: - Ngươi không tin thì đi tìm Độc Cô Vô Nguyệt, huynh ấy cũng học được không ít binh pháp từ chỗ tỷ ta.
.Hai tên này đều là em vợ, Hàn Nghệ cũng không biết nên giúp bên nào, lặng lẽ hướng tới đám người bọn họ phất phất tay, một đám người yên lặng rời đi, bỏ lại hai người bọn họ ở nơi đó mà tranh đến mặt đỏ tai hồng.
.- Sau khi ta đi, các ngươi không có buông thả huấn luyện đó chứ? Hàn Nghệ dò hỏi.
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Ngươi có đi hay không, có liên quan gì tới huấn luyện chúng ta, ta lại không phải là vì ngươi mới đến trại huấn luyện, càng thêm không phải vì sợ ngươi.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Ngươi có thể nghĩ như vậy, vậy thì đúng là không còn gì tốt hơn rồi.
.Thôi Hữu Du nhiên nói: - Tuy nhiên Phó Đốc sát, ta cho rằng chúng ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ, có thể đảm nhiệm Cảnh sát Hoàng gia rồi.
.Không ít đệ tử đều gật gật đầu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cho dù là chưa chuẩn bị đầy đủ, vậy cũng không còn kịp rồi, bởi vì ta đã quyết định, tháng sau liền cử hành cuộc thi tốt nghiệp.
.Uất Trì Tu Tịch vui vẻ nói: - Thật sự à, vậy thì thật quá tốt, kỳ thật ta đã sớm không kiên nhẫn đợi được nữa rồi.
.Những người còn lại trên mặt cũng lộ vẻ vẻ mừng rỡ.
.Hàn Nghệ nói: - Ta đi vào chào hỏi đám người Trưởng Tôn công tử trước, buổi học tối nay, chúng ta lại tâm sự tiếp.
.Ngôn Hào đột nhiên nói: - Phó Đốc sát, Dương công tử và Tiêu công tử đang ở đó cãi nhau?
.Hàn Nghệ nhìn lại, thở dài:
.- Mặc kệ bọn họ đi thôi, dù sao bọn họ đều là tiểu cữu tử cứng đầu!
.- Đều là?
.Đệ tử liên can đều trợn to hai mắt.
.- Ách ý của ta là bọn họ đều là nam nhân cứng đầu, đúng! Nam nhân cứng đầu!
.Dứt lời, Hàn Nghệ liền vội vàng bước về hướng nha thự.
.Nhưng vừa mới vào đến cửa chính, lại đâm sầm vào một bóng dáng cực đại.
.- Nguyên công tử!
.Đúng là Nguyên Liệt Hổ, thằng nhãi này rốt cục ở trại huấn luyện tìm được cuộc sống mới, mỗi ngày lấy tra tấn những học viên kia làm vui, ngoại trừ về nhà đánh cái pháo, giải quyết một chút nhu cầu sinh lý, trên cơ bản đều ở ở trong trại huấn luyện.
.- Không dám! Không dám! Ngươi kêu ta tiểu Hổ là được.
.Nguyên Liệt Hổ đem Hàn Nghệ kéo qua một bên, nhỏ giọng nói: - Cô phụ, lần này ngươi trở về mang lễ vật về cho cô cô ta không.
.- Đương đương nhiên mang rồi!
.- Vậy ngươi có có ở cùng với cô cô ta.
.- Đương đương nhiên ở cùng rồi!
.- Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!
.Nguyên Liệt Hổ vừa lòng gật đầu, rất là vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận