Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 706: Ra một chiêu độc.

.- Ta còn nói tiểu tử đó thông minh, cơ linh, bây giờ xem ra, quả thực là ngu không ai bằng, chuyện này rõ ràng chỉ là lợi cho tiểu tử đó, vậy mà tiểu tử đó lại cự tuyệt.
.Nguyên Ưng đang xách một vò rượu, lớn tiếng chửi oang oang. Theo ông ta thấy, nếu đổi lại là người khác thì sẽ vui mừng muốn chết, sao lại ba lần bốn lượt cự tuyệt.
.Thôi Bình Trọng hỏi với vẻ hứng thứ: - Vậy không biết tại sao hắn muốn cự tuyệt?
.Nguyên Ưng tức giận nói: - Còn không phải chính là vì thê tử không biết tung tích của hắn.
.Thôi Bình Trọng ánh mắt khẽ động, chỉ thấy Tiêu Vô Y đứng bên cạnh đang mừng thầm trong lòng, không khỏi cười ha hả, nói: - Ngẫm ra chắc chắn hắn quá yêu thê tử của hắn rồi.
.Tiêu Vô Y gật đầu cái rụp, nói: - Con cũng nghĩ như vậy.
.Nguyên Ưng liếc mắt nhìn về phía Tiêu Vô Y, nói: - Rốt cuộc là con giúp bên nào?
.- Đương... đương nhiên là bên thúc.
.Tiêu Vô Y khẩn trương thu hồi vẻ mặt mừng thầm.
.Nguyên Ưng tức giận, nói: - Nếu như quá yêu vậy thì tốt rồi, là vì hắn quá sợ thê tử của hắn, còn nói thê tử của hắn còn hung ác hơn thê tử của Phòng Huyền Linh nữa, đúng là vô dụng, đường đường là một đại nam tử mà lại sợ vợ.
.Thôi Bình Trọng gật gật đầu, tỏ vẻ hết sức tán đồng, trong mắt ông ta thì Tiêu Vô Y còn ác hơn nhiều Phạm Dương Lư thị kia.
.Nhưng Tiêu Vô Y thì không nghĩ như vậy, lập tức nổi trận lôi đình, chỉ vào Nguyên Ưng nói: - Thúc nói dối.
.Nguyên Ưng bị giật mình, chỉ cảm thấy khó hiểu, nói: - Ta nói dối làm gì, đây là hắn tự nói, hắn còn nói nếu để thê tử hắn biết chuyện này, chắc chắn hắn sẽ xong đời. Rốt cuộc thê tử hắn là thần thánh phương nào, ta cũng thật muốn được biết.
.Thôi Bình Trọng bật cười ha hả hai tiếng.
.Nguyên Ưng hiếu kỳ nói: - Ngươi cười cái gì?
.Thôi Bình Trọng lắc đầu.
.Tiêu Vô Y hai mắt tóe lửa khắp nơi, nói: - Thúc nói láo, chuyện này không thể, rõ ràng hắn nói với cháu là hắn rất yêu thê tử của hắn, sao rơi vào miệng thúc lại thành sợ rồi.
.Nguyên Ưng nói: - Ta lừa còn ta là rắn, ây, bây giờ ta đang thương lượng với cháu, nếu ta lừa cháu, vậy thì ta còn thương lượng với cháu làm gì.
.- Ta không tin. Tiêu Vô Y tức giận hừ nói.
.Nhóc con này hôm nay làm sao vậy? Không đúng, con bé vẫn luôn như thế, vui giận thất thường. Đây vốn là hiện tượng bất bình thường, nhưng ở Tiêu Vô Y thì lại khiến người ta cảm thấy hết sức bình thường. Nguyên Ưng nói: - Cháu không tin thì tự đi hỏi a! Đúng rồi, chúng ta đã nói rồi, nếu ta không được thì cháu ra tay.
.- Cháu đi thì cháu đi!
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng, nói: - Nhưng phải nói trước, nếu như hắn là vì quá yêu thê tử của hắn, vậy thì cháu sẽ không giúp, nhưng nếu như hắn chỉ là sợ thê tử hắn mà cự tuyệt thúc, cháu nhất định làm xong chuyện này.
.Nguyên Ưng lắc lắc đầu nói: - Chuyện này không được, nếu hắn không yêu thê tử hắn, ta cũng không dám gả tiểu muội ta cho hắn, cho nên hắn yêu sâu đậm, chứng minh hắn trọng tình trọng nghĩa, thì cháu càng phải giúp. Lão Thôi, ngươi nói có đúng không?
.- Ta uống say rồi.
.Thôi Bình Trọng đỡ trán lắc đầu, quan hệ này quả thực khiến ông ta hơi say.
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Tướng của bại quân thúc đây dựa vào gì mà đặt yêu cầu với cháu, cháu giúp thúc, đó là xuất phát từ hữu tình của cháu và Mẫu Đơn tỷ, cháu cũng đâu phải người hầu của thúc, bổn quận chúa hành sự, chưa từng nhìn sắc mặt của người khác.
.Nguyên Ưng lập tức ra vẻ yếu ớt, cúi đầu khom lưng nói: - Dạ dạ dạ, cháu là quận chúa, ta chỉ là tướng bên thua, hết thảy xin nhờ quận chúa rồi.
.- Vậy còn được.
.Tiêu Vô Y mấp máy môi, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
.Thôi Bình Trọng thấy Nguyên Ưng lại cúi đầu xưng thần với Tiêu Vô Y, trong lòng cười thầm, Nguyên Ưng ngươi cũng có ngày hôm nay. Đột nhiên hỏi: - Đúng rồi, Tiểu Y, khế ước chủ tớ của con và Tập Nhận bọn chúng đã hết hạn chưa?
.- Đã hết hạn lâu rồi.
.Vừa nhắc đến việc này, Tiêu Vô Y liền rất buồn rầu, hiện tại Trường An Thất Tử ai lo việc người nấy, cũng không nghe chỉ huy nữa, nhưng nữ vương này sao có thể thiếu tôi tới. Đột nhiên nàng chuyển động con ngươi, liếc xéo nhìn Nguyên Ưng, tên khốn này trước đó luôn ức hiếp ta, bây giờ còn muốn cướp chồng ta, nếu có thể cùng ông ta ký một bản khế ước chủ tớ thì có thể có thù báo thù, có oán báo oán rồi.
.Ánh mắt này Nguyên Ưng quen thuộc cỡ nào, đó chính là ánh mắt của thợ săn nhìn con mồi a, liền giận dữ nói: - Nhóc con Vô Y, ta là thúc thúc cháu, cháu đừng có nghĩ vớ vẩn. Nói xong, ông ta lại trừng mắt với Thôi Bình Trọng nói: - Lão Thôi, món nợ này ta sẽ tính với ngươi sau.
.Thôi Bình Trọng nói: - Ta chỉ quan tâm đến Tập Nhận một chút.
.Nguyên Ưng gặp Tiêu Vô Y đứng đó ngẩn người không nói, ánh mắt lóe lên, trong lòng hốt hoảng, vội vàng nói: - Nhóc con Vô Y, ta không phải Tập Nhận bọn chúng, cho dù có ngày ta bị ép ký khế ước rắm thối gì đó với cháu, ta cũng sẽ không nhận nợ, cháu biết là ta không phải quân tử.
.Tiêu Vô Y nghe vậy hơi nhíu cặp lông mày kẻ đen, điều này cũng đúng, không thể lấy chiêu đối phó với Tập Nhận để đối phó với ông ta, phải nghĩ cách khác mới được, nhưng gã này đê tiện vô sỉ, bây giờ lại có thêm ưng khuyển bảo hộ ông ta, cũng thật là khiến người ta không thể hạ thủ, khẽ hừ nói: - Cháu cũng không nói gì, thúc sợ cái gì.
.Khi đối mặt với Tiêu Vô Y, Nguyên Ưng cũng thật có chút hoảng hốt trong lòng, dù sao thì có thể nói Tiêu Vô Y là người một tay ông ta dạy dỗ ra, lại thêm Lý Tĩnh năm đó cũng đã dạy cô nàng không ít âm mưu quỷ kế, vừa chính vừa tà, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
.Phượng Phi Lâu!
.- Ồ! Người đều đi đâu hết rồi?
.Lưu Nga vừa mới từ ngoài vào trong, đột nhiên phát hiện hậu viện yên tĩnh, không khỏi cảm thấy có chút tò mò.
.Vừa hay bên cạnh có một nha hoàn đi ngang qua, Lưu Nga vội vàng hỏi: - Tiểu Mập bọn họ đều ra ngoài rồi sao?
.Nha hoàn kia gật đầu nói: - Tiểu Nghệ ca ở trong phòng suy nghĩ vấn đề, Tiểu Mập bọn họ sợ quấy rầy đến Tiểu Nghệ ca nên ra ngoài chơi rồi.
.Lưu Nga gật gật đầu, liếc mắt nhìn cửa phòng của Hàn Nghệ, sau đó lặng lẽ đi về phía phòng của mình, kỳ thật nàng ta căn bản không cần lặng lẽ, bởi vì bình thường nàng ta đi đường không có tiếng động.
.Chỉ thấy Hàn Nghệ đứng trước bức tường đối diện gường, khoanh hai tay trước ngực, giống như đang suy tư nhìn từng trang, từng trang tài liệu trên tường, ngón trỏ tay phải khẽ gõ trên bờ vai trái. Trải qua lời nhắc nhở của Cố Khuynh Thành, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, sở dĩ hắn có ngày hôm nay, đó đều là vì chuyện của Võ Chiêu Nghi, nếu như không có chuyện này, hắn muốn thượng vị, không phải không thể, nhưng vô cùng khó khăn, tất cả những gì hắn có được hiện nay đều là hiện tượng bất bình thường, mà tất cả của tất cả đều quy công về chuyện này.
.Cho nên, hắn không thể để chuyện này hạ nhiệt, nếu triều đình quá yên tĩnh, vậy thì những đại thần tâm trạng e sợ kia không thể xông về phía hắn, hắn phải nghĩ cách khiến chuyện này tăng nhiệt, hơn nữa nhất định phải đủ hot, tiểu đả tiểu nháo không làm ra động tĩnh, nhưng chuyện này hết sức nguy hiểm, hắn cũng phải thận trọng tính kế, mỗi lần suy nghĩ bố cục như thế nào là hắn lại thích xem tài liệu, xem đi xem lại, hắn đã xem từ hôm qua đến hôm nay, không hề ra khỏi cửa, cơm canh cũng là Tiểu Mập bưng đến.
.Đột nhiên, hắn bước lên, lấy xuống một tờ giấy ở giữa, nhìn nhìn, cười nói: - Lão Liễu, xem ra chỉ có thể lấy ngươi khai đao rồi, thật sự xin lỗi, ta cũng là bị ép buộc.
.Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên một giọng nói gấp gáp: - Tiểu Nghệ ca, Chiêu... Chiêu Nghi giá đáo.
.- Chiêu Nghi?
.Hàn Nghệ nói xong, hai mắt trợn tròn: - Sao cô ta đến đây!
.Vội vàng gỡ toàn bộ tài liệu trên tường xuống, để xuống dưới giường, sau đó chỉnh đốn lại trang phục rồi bước nhanh ra ngoài.
.Vừa mới ra khỏi cửa đã thấy một đám người từ ngoài cửa viện đi vào, bảy tám nha hoàn, thái giám hộ giá xung quanh, còn có rất nhiều hộ vệ, người xung quanh chật như nêm cối, chỉ thấy ở giữa có một thiếu phụ bụng bầu tròn vo.
.Hàn Nghệ vội vàng đi tới, chắp tay nói: - Hàn Nghệ bái kiến Chiêu Nghi.
.Người tới chính là Võ Mị Nương, nàng ta khẽ mỉm cười, nói: - Miễn lễ.
.Hàn Nghệ buông tay xuống, ánh mắt nhìn lên, hôm nay Võ Mị Nương cũng che lụa mỏng trên mặt, nhưng nhiều ngày không gặp, cơ thể nàng ta lại béo hơn một ít, nhưng nàng ta vốn dĩ đã đi theo đường tuyến đầy đặn, có chút giống với minh tinh Củng Lợi của hậu thế, nhưng mà trắng hơn Củng Lợi, làn da trắng hồng, dường như hết sức mịn màng, ngực nhấp nhô như muốn phá áo chui ra, nhưng cũng không phải nói giống như thiếu nữ mười mấy tuổi, vừa nhìn là biết nàng ta là thiếu phụ ngoài ba mươi, chỉ là nàng ta đã diễn phong tình của thiếu phụ đến cực hạn rồi.
.Đương nhiên, Hàn Nghệ cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng đưa tay nói: - Chiêu Nghi, mau mời vào trong.
.Võ Mị Nương khoát tay nói: - Vào nhà thì thôi, ta đang nhàn rỗi buồn chán mới ra ngoài đi lại.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói:
.- Vậy Hàn Nghệ sẽ đưa Chiêu Nghi đến bãi đất trống phía sau đi dạo.
.- Được!
.Võ Mị Nương gật gật đầu.
.Hàn Nghệ mời Võ Mị Nương đến bãi đất trống sau ngõ, cỏ xanh trải dài, một cơn gió mát thổi qua, rừng cây bên cạnh truyền đến âm thanh xào xạc.
.- Không ngờ rằng phong cảnh nơi này cũng rất không tệ!
.Võ Mị Nương hít thở sâu một hơi, vẫy vẫy tay, ra hiệu nữ tỳ bên cạnh lui xuống, sau đó đi về phía trước.
.Hàn Nghệ vội vàng đuổi theo, nhìn cái bụng to kia, tim lại đập kịch liệt, trong lòng tính toán một chút, hình như chỉ một hai tháng nữa là sinh rồi, không khỏi càng lo lắng hơn, mỹ nữ, cô đã như vậy rồi thì đừng đến chỗ ta, nếu xảy ra một bất trắc thì ta xong đời rồi, hiếu kỳ nói: - Sao hôm nay Chiêu Nghi đột nhiên đến chỗ thần.
.Cô đã sắp sinh rồi còn đi lung tung khắp nơi.
.Võ Mị Nương khẽ thở dài: - Gần đây ta luôn có chút tâm tư không yên, ở trong cung cũng rất buồn, vì thế bệ hạ đã cho phép ta ra ngoài đi dạo, nhưng xuất cung rồi, ta lại không biết đi đâu, cũng chỉ có đến chỗ ngươi xem thử.
.Tâm tư không yên? Vậy ta sẽ tiêm thuốc cho cô, đảm bảo thuốc đến là cô khỏi bệnh! Hàn Nghệ áy náy nói: - Thật sự xin lỗi, mấy ngày nay vẫn đang bận chuyện riêng, chưa thể kịp thời thay Chiêu Nghi phân ưu, Hàn Nghệ thật sự hổ thẹn với ân tình của Chiêu Nghi đối với ta.
.Võ Mị Nương cười nói: - Lời này của ngươi không khỏi quá nặng rồi, chỉ là ta có chút phiền lòng, sao trách ngươi được, hơn nữa ta cũng biết gần đây ngươi rất bận, lúc nãy còn sợ sẽ làm phiền đến ngươi.
.- Không đâu, không đâu. Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Thật ra lúc nãy ta cũng đang muốn vào cung yết kiến Chiêu Nghi, không ngờ rằng Chiêu Nghi lại đến đây.
.Võ Mị Nương hiếu kỳ nói: - Vậy ngươi muốn vào cung gặp ta là vì chuyện gì?
.Hàn Nghệ hơi ngập ngừng, mới nói: - Chuyện là thế này, hai ngày nay ta đột nhiên phát giác hình như trên triều đình quá yên tĩnh, ta cho rằng chuyện này hết sức bất lợi với Chiêu Nghi.
.Trong mắt Võ Mị Nương lóe lên một tia sáng, gật đầu cười nói: - Đúng a! Quá yên tĩnh rồi.
.Hôm nay nàng ta đến chính là vì chuyện này.
.Chuyện này có thể giằng co, nhưng không thể nguội lạnh, một khi nguội lạnh thì chắc chắn những người lắc lư trái phải trong triều kia sẽ nghiêng về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ, bởi vì Trưởng Tôn Vô Kỵ là bên phòng thủ, hơn nữa Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ vẫn đang âm thầm bố trí nhân mã, đề bạt quan viên ủng hộ Vương hoàng hậu lên, loại bỏ toàn bộ những nhân tố không xác định kia. Võ Mị Nương là nữ nhân cực có tính cảnh giác, nàng ta tuyệt sẽ không ngồi yên đợi chết, nhưng gần đây Lý Trị đang bận xử lý chuyện ngoại giao, còn Lý Nghĩa Phủ bọn họ vô cùng nhiệt tình, nhưng khổ nỗi không tìm được lối đột phá.
.Võ Mị Nương cũng cảm thấy sốt ruột cho bọn họ, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, phải nhanh chóng ra tay, trước nay nàng ta lại hành động nhanh gọn quyết đoán, liền trực tiếp xông đến chỗ Hàn Nghệ, đã nói là tâm phúc hàng đầu rồi, sao ngươi có thể cứ mải lo chuyện buôn bán của nhà mình, chuyện của ta thì ngươi không quan tâm, chuyện này cũng có nặng có nhẹ, dù sao bụng ta đã ở đây, ngươi tự lo liệu đi.
.Trong lòng Hàn Nghệ cũng hiểu, Võ Mị Nương đột nhiên giá đáo, một là biểu thị sự coi trọng đối với hắn, hai là biểu thị sự bất mãn đối với hắn, thật sự có chuyện tìm hắn, trực tiếp tuyên hắn vào cung là được rồi. Thầm nghĩ, may mà đã nghĩ cả ngày trời, nếu không thì cũng thật là không lấy được hàng ra. Cười nói: - Chiêu Nghi có còn nhớ một tháng trước, hoàng hậu hành thuật yếm thắng ở hậu cung không?
.Võ Mị Nương nhíu cặp lông mày kẻ đen, nói: - Đương nhiên nhớ, nhưng lúc đó ngươi nói...
.Hàn Nghệ cười nói: - Nay thế này, mai thế khác, lúc đó Quốc cữu công bọn họ có chuẩn bị mà đến, đã chuẩn bị xong tư thế tử chiến đến cùng với chúng ta, cho nên bất luận chúng ta đưa ra hình phạt gì, bọn họ cũng sẽ kiên quyết phản đối, tất nhiên chúng ta không thể liều mạng với ông ta, hoặc là ta không ra tay, ra tay thì nhất định phải một đòn là trúng, cổ ngữ có nói, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt (làm chuyện gì cũng phải cố gắng hoàn thành ngay từ đầu, nếu kéo dài đến khi hứng thú suy giảm thì không thể tiếp tục làm nữa), bây giờ có thể bọn họ đều đã quên chuyện này rồi, không có bất cứ chuẩn bị nào đối với chuyện này nữa, đây chính là cơ hội xuất kích của chúng ta.
.Có chút thú vị nha!
.Võ Mị Nương nhướn lông mày lên, liếc mắt nhìn về phía Hàn Nghệ, trong ánh mắt tràn đầy sự mong chờ: - Ý của ngưoi là?
.Hàn Nghệ nói như đinh đóng cột:
.- Giáng chức Liễu Thích khỏi Trường An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận