Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1202: Thế ngoại đào nguyên

.- Chính là ở đây!
.Hàn Nghệ đứng ở Mi Huyện dưới chân núi Tần Lĩnh, phía xa xa quần phong ngạo nghễ uốn lượn trong mây mù, phía trước là một vùng đất bằng phẳng, hoa tươi trải dài, suối nước róc rách, quan trọng hơn ở đây còn có một suối nước nóng tự nhiên, suối nước nóng này chính là điểm cuối cùng của dòng suối nhỏ này.
.Chỉ đứng ở đây, bản thiết kế trang viên đã dần dần hiện ra trong đầu Hàn Nghệ.
.Quả thật hắn rất hài lòng với môi trường nơi đây.
.Hàn đại ca, sau này trang viên này của huynh xây dựng xong, đệ và Tiểu Mập cũng có thể ở đây sao? Tiểu Dã ca khó thấy có một lần kích động, nhưng có thể thấy cậu rất thích nơi này.
.- Đương nhiên có thể!
.Hàn Nghệ nói xong lại chần chờ, nói: - Tuy nhiên nơi này chỉ dùng để nghỉ ngơi, nếu như cả đời đều ở đây, như vậy quá buồn chán rồi.
.Tiểu Dã gật gật đầu.
.Hàn Nghệ lại hỏi Tang Mộc: - Nơi tốt như thế này, làm sao mà ngươi tìm được?
.Tang Mộc nói: - Nói tới cũng thật là trùng hợp, thợ mộc họ Trương của chúng ta từng là nhân sĩ của Mi Huyện, tổ tiên nhà ông ta trong thời Tùy đã từng ở tại thôn trang nhỏ cách đây ba mươi dặm về phía tây, nhiều năm đốn củi kiếm sống ở gần đây, nhưng chưa từng có người dám đi vào đám sương mù ngoài kia, vì khu rừng kia quanh năm sương mù không tan, rất dễ lạc đường. Tổ tiên nhà thợ mộc họ Trương kia từng đuổi theo một con thú săn, xông vào khu rừng sương phủ này, trong lúc vô ý phát hiện chốn thế ngoại đào nguyên này, nhưng tổ tiên của thợ mộc họ Trương kia cũng phải mất hai ba ngày mới đi ra khỏi khu rừng kia, thiếu chút đã chết trong đó, sau đó ông ta không bao giờ dám đi tới khu rừng sương phủ kia nữa. Ta biết được tin này liền cho Đông Hạo mang theo người tới tìm kiếm, vì trước kia Đông Hạo thường xuôi thuyền ra biển, vô cùng nhạy bén với phương hướng, nhưng kết quả cũng tìm hơn nửa tháng y mới tìm thấy chốn thế ngoại đào nguyên này, thế là y để lại ký hiệu mà trước kia ân công đã dạy chúng ta.
.- Thì ra là vậy!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, khu rừng phủ sương kia cũng là chỗ Hàn Nghệ vô cùng hài lòng, nếu đi tới đây nhất định phải đi qua khu rừng phủ sương kia, gọi nơi này là thế ngoại đào nguyên quả là không quá một chút nào.
.Mấy người đi xung quanh bên trong đó hơn một canh giờ, cơ bản là Tiểu Dã quá thích nơi này, không muốn rời đi nhanh như vậy.
.Hàn Nghệ cũng tiện thể thăm dò một chút tình trạng đất đai xung quanh.
.Đến lúc trưa, mấy người mới ra khỏi khu rừng sương phủ.
.Hàn Nghệ ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn lại khu rừng sương phủ đang xa dần, đột nhiên nhận ra một vấn đề vô cùng quan trọng, không khỏi nhíu mày, bởi vì bất kể thế nào, ngươi vẫn phải phái người đi vào xây dựng trang viên, tâm phúc thì hắn cũng có, chính là những người thợ đầu tiên mà hắn chiêu mộ lúc trước để xây dựng Ngõ Bắc. Nhưng còn lâu không đủ, hơn nữa còn phải vận chuyển nguyên vật liệu vào, việc này rất khó làm đến mức thần không biết quỷ không hay.
.Xem ra "Kim ốc tàng kiều" cũng không phải một chuyện dễ dàng. Hàn Nghệ đành đem nỗi lo lắng của mình nói với Tang Mộc.
.Tang Mộc vừa nghe, suy tư một lát, nói:
.- Nếu không chúng ta bỏ tiền xây một nhà xưởng ở gần đây, như vậy có thể che mắt thiên hạ rồi.
.Ông ta không có ý kiến gì về việc Hàn Nghệ dùng bao nhiêu tiền trên phương diện cá nhân, tiền này là của ngươi, ngươi hưởng thụ là tất nhiên. Ông ta chỉ là phản đối Hàn Nghệ trong lúc không có tiền còn muốn quyên góp mấy ngàn quan tiền, hơn nữa hơi một tí là mượn tiền mấy vạn quan, việc này tạo cho Tang Mộc áp lực rất lớn, ông ta cũng không phải người thích nợ tiền lắm, dẫu sao ông ta cũng không nhìn xa trông rộng như Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ mắt chợt sáng ngời:
.- Như vậy cũng có thể. Thế còn phương diện nhân thủ thì sao?
.Tang Mộc nói: - Phương diện nhân thủ, chắc hẳn cũng không là vấn đề, chỉ là làm lén lén lút lút như vậy, có thể cần đến thời gian dài một chút.
.Thôi xin! Ta chính là không muốn đợi quá lâu! Hàn Nghệ nhíu nhíu mày, đột nhiên mắt sáng ngời nói: - Bỏ đi! Bỏ đi! Ta nghĩ cách khác, ngươi chuẩn bị tiền cho tốt là được rồi.
.Sau khi trở lại Trường An, Hàn Nghệ không trở về cùng bọn họ, mà tiện thể đi Nguyên Gia Bảo.
.- Hả?
.Nguyên Mẫu Đơn trợn đôi mắt to sáng ngời, có vẻ kinh sợ nhìn Hàn Nghệ.
.- Sao vậy?
.Hàn Nghệ hơi ngượng ngùng nói: - Ta tuy rằng có tâm phúc nhưng dù sao cũng không nhiều lắm, không thể hoàn thành công trình lớn như vậy, hơn nữa ta làm quan trong triều, nhỡ ra để người khác biết người của ta đang xây dựng trang viên, chỉ sợ sẽ dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người. Nhưng Nguyên gia các nàng thì không sao, hơn nữa gia nô nhà các nàng cũng đã tương truyền qua mấy đời, tuyệt đối trung thành với Nguyên Gia các nàng, ngoài ra Nguyên gia đã đến phía nam, cũng phải làm công việc xây dựng nhỉ, họ xây dựng xong nơi này thì trực tiếp xuôi về nam, đây là một kế hoạch vô cùng hoàn mĩ. Tất nhiên, về tiền, không thể để Nguyên gia các nàng xuất ra, ta cũng sẽ cho những gia nô kia thù lao rất cao.
.- Không!
.- Vì sao lại không?
.- Ta!
.Nguyên Mẫu Đơn muốn nói lại thôi, làn da vô cùng nhẵn mịn nổi lên một tia đỏ ửng, vẻ mặt vô cùng kiều diễm.- Ta chỉ cảm thấy cảm thấy như vậy có phải hơi nhanh một chút.
.- Hơi nhanh một chút?
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, ta đây cũng còn sợ chậm nữa. Lại nhìn nàng một cái, thấy ánh mắt của nàng có chút lảng tránh, trong lòng nói, ta hiểu rồi, nhất định nàng vẫn có chút lo sợ dối mặt với Vô Y, nhưng việc này vẫn phải đối mặt a! Trong lòng hắn tính toán một chút, nói:
.- Như vậy đi, chúng ta xây dựng trước, cuối cùng bao giờ đến ở thì xem tình hình có được không? Nói đến đây, con ngươi hắn chợt lay chuyển, nói: - Có điều ta tin rằng nàng sẽ rất thích nơi đó, nơi ấy trải đầy hoa cỏ, chính là vì vậy ta mới chọn nơi ấy.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy một hồi cảm động, lúc Hàn Nghệ chọn địa điểm, còn nhớ đến nàng thích hoa, trong lòng thật không nỡ lại cự tuyệt hắn, nhẹ nhàng gật đầu - Vậy theo lời chàng nói đi.
.Nhưng nàng lại quên Hàn Nghệ là chuyên gia tâm lý học, thực ra Hàn Nghệ xem xét nơi đó, phần nhiều là suối nước nóng, là rừng sương phủ, tất nhiên Hàn Nghệ nhìn thấy những hoa cỏ kia, người đầu tiên nhớ đến vẫn là Nguyên Mẫu Đơn.
.- Chúng ta cứ vui vẻ quyết định vậy đi.
.Hàn Nghệ cười hì hì, nắm tay nàng, chỉ cảm thấy vô cùng mịn màng, nhẵn nhụi, không kìm được vuốt nhẹ nhàng, một câu hai ý nghĩa nói:
.- Chậc chậc, Mẫu Đơn, tay của nàng sao lại mịn màng như vậy, phải nắm chặt một chút, không thể để nó tuột mất được.
.- Nói năng lung tung!
.Nguyên Mẫu Đơn xùy một tiếng, rút tay ra, trên mặt cũng là một vẻ xấu hổ.
.Hàn Nghệ giơ bàn tay trống không lên, buồn bực nói: - Tay này thực sự giống y như sắt vậy đó!
.Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười, lại là hết sức động lòng người. Hàn Nghệ cười hì hì, ngồi sán lại, một tay ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào ngực, mang theo chút áy náy nói: - Mẫu Đơn, năm nay ta thật sự quá bận, không có thời gian đến chăm sóc nàng.
.Không đợi hắn nói xong, Nguyên Mẫu Đơn đã nói: - So với chàng ta càng bận hơn, chàng không đến cũng tốt.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Thật hay giả vậy?
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu nói:
.- Thật đó, hiện tại khắp nơi phải dùng tiền, thư của bọn Nguyên Kiệt bức này đến bức khác đều là tiền đổ vào tập đoàn Quan Trung, cũng đã đổ vào không ít rồi, hơn nữa, Nguyên Triết còn nói phải bỏ thêm số lượng lớn, chuẩn bị đủ nhiều tàu thuyền, vì chỉ riêng hàng của Phượng Phi Lâu chàng, vận chuyển đến Giang Nam nhiều hơn nữa cũng không sợ không bán được, ta thật sự phải tính toán thật kỹ lưỡng.
.Nói xong nàng liếc mắt nhìn hàn Nghệ một cái, nói: - Việc này đều trách chàng.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Phải phải phải, ta đã để phu nhân nàng mệt nhọc.
.- Ai nói với chàng chuyện này.
.- Vậy nàng nói chuyện gì?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Từ trước tới nay, đại bá là người vô cùng cẩn thận, nhưng từ sau khi chàng đến Nguyên gia chúng ta, đại bá dường như trở thành một người khác, chỉ tin lời của chàng, ta nói gì với ông ấy điều gì, ông ấy cũng không nghe nữa.
.- Thật sao?
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Đại bá là người sáng suốt.
.- Hử?
.Nguyên Mẫu Đơn lập tức nghiêng mắt lườm một cái, nhưng đuôi mày vô cùng phong tình. Đối với Hàn Nghệ hoàn toàn không có lực sát thương, có chăng chỉ là vô cùng quyến rũ, Hàn Nghệ không kìm được hôn nhẹ lên đuôi mày phong tình vạn chủng kia của nàng.
.Giữa hai mày Nguyên Mẫu Đơn lập tức lại ngập tràn xấu hổ. Hàn Nghệ khẽ mỉm cười nói:
.- Nếu như tiền tài thiếu hụt, có thể đến Kim Hàng mượn tiền.
.Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Nguyên gia ta sao có thể đi mượn tiền. Ngừng một chút, nàng lại nói: - Chàng cứ yên tâm, tiền bạc tuy thiếu một chút, nhưng chỉ cần vụ hè giống lúa mới chín, lại thêm đoàn thuyền chúng ta xuôi về nam, chúng ta sẽ có đầy đủ lương thực chuyển đến khu Lĩnh Nam, thực ra bên kia thứ gì cũng không thiếu, chỉ có thiếu lương thực.
.Đây là điểm không giống nhau giữa Hàn Nghệ và người đương đại. Hàn Nghệ đến từ đời sau, mặc dù cũng chưa từng buôn bán, nhưng trong tư duy chính là kiểu tư tưởng chủ nghĩa tư bản điển hình, có thể dùng tiền của ngân hàng thì tuyệt đối không lấy tiền của bản thân để làm buôn bán, nhưng Nguyên Mẫu Đơn cảm thấy nếu như đã đi đến bước mượn tiền, như vậy thì đã sắp đến lúc trời sụp rồi.
.Về điểm này, Hàn Nghệ cũng đã được thấy ở Tang Mộc, vì vậy cũng không miễn cưỡng, nói: - Nhưng nàng đã đồng ý với ta, nếu có khó khăn nhất định phải nói với ta.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, nói tiếp:
.- Hay là thôi đi, chàng bây giờ đã quản lý tài chính của một quốc gia, ta chỉ là quản tiền của một gia tộc, đâu còn không biết xấu hổ đi tìm chàng. Nói đến đây, nàng lại tò mò nói: - Ta nghe nói gần đây chàng lại bận việc của trại huấn luyện và học viện quân sự, nhiều việc như vậy, chàng làm được hết không?
.Hàn Nghệ cười nói: - Vẫn tạm thôi! Năm vừa rồi ta đã vạch ra những việc ta phải làm, khi nào thì làm việc gì, hơn nữa ở Hộ Bộ ta đã lập một bộ thống kê, chỉ cần có đủ số liệu làm nền tảng, như vậy ta có thể nhẹ nhàng hơn nhiều rồi, ít nhất vẫn có thời gian ở bên cạnh nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn tỏ vẻ có chút kinh ngạc nói: - Ngay cả việc này chàng cũng đã tính hết rồi sao?
.- Việc này cũng không phải! Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Việc này cũng không có cách nào sắp xếp trước, vì ta không có thời khắc nào lại không nghĩ đến nàng, cho dù là lúc đang đi làm, ta đều có thể không kìm được mà tớ tìm nàng.
.- Lại nữa rồi!
.Nguyên Mẫu Đơn mặt đỏ quay sang một bên.
.Hai người ngồi trong phòng nói chuyện vui vẻ nửa ngày, mới bước ra cửa phòng, chuẩn bị đi gặp Nguyên Hi.
.- Cô gia gia, cô nãi nãi!
.Đi ra ngoài sân, chợt nghe thấy một tiếng gọi to. Chỉ thấy mấy tên nhóc nghịch ngợm bướng bỉnh Nguyên Tranh chạy về phía bọn họ.
.Hàn Nghệ thần sắc phức tạp nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng đã quen rồi, đáp trả hai ánh mắt khó hiểu.
.- Cô gia gia!
.Nguyên Tranh mở to đôi mắt to sáng ngời, ngửa đầu nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Tranh Nhi, từ trong mắt con ta nhìn thấy một tia quỷ quyệt, có phải có việc muốn cầu ta hay không?
.- Cô gia gia, người thật thông minh!
.Nguyên Tranh cười khanh khách, chủ động kéo tay Hàn Nghệ, nói: - Nghe nói khu vui chơi ở phía nam ngoại thành là cô gia gia và Đại Tư không xây dựng nên.
.Thì ra bọn chúng là hướng về phía khu vui chơi. Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Các con muốn đi chơi?
.Mấy tên nhóc con gật gật đầu, trong mắt ngập tràn khát vọng.
.Hàn Nghệ nói: - Cũng có thể, nhưng các con phải đồng ý với ta một yêu cầu.
.- Yêu cầu gì?
.- Không được gọi ta là cô gia gia nữa, gọi là Tiểu Nghệ ca là được rồi. Hàn Nghệ nói vô cùng nghiêm túc.
.- Như vậy sao được?
.Nguyên Bối tuổi tác lớn hơn nói: - Cha con chỉ dặn dò con lúc ở bên ngoài gọi người là thúc thúc, nhưng ở đây thì gọi người là cô gia gia.
.- Cha con cũng phải nghe ta đó! Hàn Nghệ vừa nói vừa ngồi thụp xuống, nói:
.- Nghe rõ chưa, bất kể ở đâu đều gọi ta là Tiểu Nghệ ca, nếu vì việc này mà có ai đến tìm các con gây phiền phức, các con đến nói với ta, ta đi dạy dỗ hắn.
.- Nếu là đại gia gia thì sao? Nguyên Tranh nói.
.- Đạiđại gia gia?
.Hàn Nghệ còn sững sờ một lúc mới phản ứng lại là Nguyên Ưng, nói: - Đại gia gia con tiêu sái như vậy, làm sao sẽ vì chuyện này làm khó con.
.Nguyên Tranh đột nhiên nói nhỏ vào bên tai Hàn Nghệ: - Cô gia gia, con nói cho người biết, lần trước không phải người từng nói chuyện này với con rồi sao, sau đó đại gia gia lại bảo con gọi người là cô gia gia.
.Tên khốn kiếp này, thật là không có chỗ nào là không bịp bợm a! Hàn Nghệ nói với Nguyên Tranh: - Con có muốn đến khu vui chơi hay không!
.Nguyên Tranh gật đầu mạnh.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy các con biết phải nghe lời ai rồi chứ?
.- Tiểu Nghệ ca!
.Mấy tên nhóc con cùng kêu lên.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Ta đúng là càng ngày càng thích các con rồi.
.Để thể hiện khích lệ, Hàn Nghệ bèn tiết lộ thời gian khu vui chơi mở cửa cho bọn chúng, quả là làm cho bọn chúng kích động đến hỏng rồi, vây quanh Hàn Nghệ không ngừng gọi Tiểu Nghệ ca Tiểu Nghệ ca.
.Thật không dễ dàng đuổi bọn chúng đi, Nguyên Mẫu Đơn bèn nói: - Ta cũng tán thành việc không gọi chàng là cô gia gia, sợ bọn chúng ở bên ngoài nói lỡ miệng, nhưng cũng đừng gọi là Tiểu Nghệ ca gì đó chứ?
.Hàn Nghệ cười nói: - Làm trưởng bối áp lực rất lớn, gọi Tiểu Nghệ ca ít ra sau này cũng không cần cho tiền mừng tuổi nữa.
.Nguyên Mẫu Đơn cười khúc khích, lườm hắn một cái, nói:
.- Nói bừa!
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Đến lúc đó nàng có đi không?
.Nguyên Mẫu Đơn phân vân nói: - Ta không có thời gian đi.
.Hàn Nghệ tâm sáng như gương, nói: - Vậy được thôi! Cuối cùng sẽ có một ngày, khu vui chơi của ta mở cửa cho một mình nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận