Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1064.1: Ngươi là ác ma

.Hàn Nghệ nói đi là đi, mà còn thật không phải giả vờ, Vương hoàng hậu đối với hắn mà nói, có thể có, có thể không, chỉ với tình hình hiện tại mà nói, là hại nhiều hơn lợi.
.- Đứng lại! Không được đi, ngươi đứng lại cho ai ôi!
.Một tiếng "ai ôi" này đều khuôn sáo cũ!
.Hàn Nghệ nhắm mắt khẽ thở dài, xoay người lại, chỉ thấy Vương hoàng hậu nằm gục trên mặt đất, mắt ngấn lệ, cắn rặng bò từ dưới đất đứng lên, hằn học nhìn Hàn Nghệ chằm chằm, quật cường nói: - Ngươi nhận lời giúp ta báo thù?
.Trời ạ! Có phải cô ta điên rồi không! Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Xin lỗi! Lúc đầu ta không có nhận lời, ta chỉ nói khi cô hiểu đạo lý đó thì hãy đến tìm ta, nhưng dường như cô vẫn chưa hiểu đạo lý đó.
.Vương hoàng hậu kích động nói: - Đây còn không phải đều vì ngươi, ngươi đi một mạch hai năm liền, ngươi có biết hai năm nay ta sống như thế nào không?
.Lúc đầu nàng ta vốn đã không còn hy vọng, là Hàn Nghệ đã cho nàng ta một tia hy vọng, nhưng chính là vào lúc này, Hàn Nghệ đột nhiên rời khỏi Trường An, nàng ta ngày nhớ đêm mong, cả người thần kinh đều có chút bất thường, khó khăn lắm mới trông ngóng được Hàn Nghệ trở về, nhưng đã mấy tháng trôi qua mà Hàn Nghệ cũng chưa đến đây, điều này khiến nàng ta rất tuyệt vọng, nàng ta cảm thấy mình đã bị Hàn Nghệ lừa dối, cũng giống như trước đây bị Võ Mị Nương bán đứng, bởi vì nàng ta vẫn luôn là trung tâm, nàng ta chưa bao giờ đứng trên góc độ của người khác để suy nghĩa, điều này khiến nàng ta vô cùng phẫn nộ, cho nên khi nhìn thấy Hàn Nghệ, nàng ta lập tức bộc lộ trạng thái suy sụp.
.- Vậy cô có biết hai năm qua ta sống như thế nào không? Hàn Nghệ đột nhiên quát lên.
.Vương hoàng hậu sợ tới mức chấn động.
.Hàn Nghệ kích động nói: - Bệ hạ chỉ bảo ta làm một quan áp tải lương thực, ta tưởng rằng là đi kiếm công lao, nửa năm là có thể quay về, liền vui vui vẻ vẻ mà đi, nhưng kết quả, ta suýt nữa đã chết ở đó, lúc đó ta thân mang trọng thương, một mình ở trong núi, ăn lông ở lỗ, sống cuộc sống giống như một dã nhân, cô có thảm bằng ta không?
.Biểu cảm khá là phong phú, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
.Vương hoàng hậu cũng không vội rơi lệ, ngây người như phỗng nhìn Hàn Nghệ, một hồi lâu sau, nàng ta mới ngập ngừng nói: - Nhưng nhưng ta nghe nói ngươi đã lên làm Tể tướng.
.- Ha ha! Chuyện này là đúng, nhưng đây cũng là ta lấy mạng để đối lấy.
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Nhưng cô quả thực không thể cứu nổi, cáo từ.
.Nói xong, hắn lại xoay người đi về hướng cửa động.
.- Ngươi không được phép đi!
.Vương hoàng hậu thình lình nhào lên, túm chặt lấy tay áo của Hàn Nghệ, như điên như dại lắc đầu nói: - Ngươi không được phép đi, bây giờ ta chỉ có thể dựa vào ngươi giúp ta báo thù, cũng chỉ có ngươi có thể giúp ta báo thù.
.Hàn Nghệ vung tay lên, vùng thoát ra một cách dễ dàng, quay người lại, nhìn Vương hoàng hậu, một lát sau, hắn đột nhiên nói: - Quỳ xuống!
.Vương hoàng hậu trợn to hai mắt, nhìn Hàn Nghệ vẻ không dám tin, như thể là mình đã nghe lầm.
.Hàn Nghệ thản nhiên nói: - Quỳ xuống, xin lỗi vì những lời lỗ mãng cô nói với ta lúc nãy.
.- Ngươi tên nông dân nhà ngươi, lại dám bảo bổn cung quỳ xuống trước ngươi. Sau khi xác nhận mình không nghe lầm, Vương hoàng hậu lập tức giận dữ không kiềm chế được, chỉ vào Hàn Nghệ, tức đến nỗi cả khuôn mặt không có chút huyết sắc nào giờ đỏ tựa như mặt trời.
.Hàn Nghệ nói: - Hiện tại cô chỉ có hai lựa chọn, hoặc là quỳ xuống xin lỗi tên nông dân ta đây, hoặc là nói với tên nông dân ta đây một tiếng "cút".
.- Ngươi đừng mơ.
.Hàn Nghệ liền xoay người rời đi.
.Bóng dáng của hắn trong mắt Vương hoàng hậu, cũng giống như bóng dáng của ma quỷ.
.- Đợi đã!
.Đợi đến khi Hàn Nghệ sắp ra khỏi động, Vương hoàng hậu đột nhiên gọi, lời này vừa thốt ra, cơ thể nàng ta khẽ run lên.
.Hàn Nghệ dừng lại.
.- Cầu xin ngươi, đừng làm nhục ta như vậy. Vương hoàng hậu lắc đầu, nói bằng một giọng điệu cầu xin.
.Hàn Nghệ nói:
.- Thánh nhân nói, kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân1. (1: Điều gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác)
.- Ta có thể nói xin lỗi ngươi, nhưng ta sẽ không quỳ xuống trước ngươi.- Cô nhất định phải quỳ xuống xin lỗi tên nông dân ta đây. Hàn Nghệ nói từng chữ một. Qua một lát, hắn thấy không có động tĩnh, thế là tiếp tục đi về hướng cửa động.
.Vương hoàng hậu bỗng nhiên khẽ nhắm hai mắt, hai hàng nước mắt rơi xuống, đầu gối phải cong lại, quỳ xuống, sau đó đầu gối trái cũng quỳ xuống.- Xin lỗi, lúc nãy ta không nên nói ngươi như vậy. Lúc nói, cả người nàng ta run rẩy kịch liệt, nước mắt như chuỗi ngọc châu bị đứt tuôn ào xuống, giống như mất đi thứ gì đó quý giá nhất.
.Hàn Nghệ khẽ khép hai mắt lại, khẽ thở dài một hơi, xoay người đi vào trong động, lúc đi ngang qua Vương hoàng hậu, hắn thậm chí còn không liếc mắt nhìn lấy một cái.
.Nhưng hắn vừa mới đi qua, Vương hoàng hậu liền nằm rạp xuống đất òa khóc lên, trong thời khắc này, sự kiêu ngạo, tự tin, tự trọng của nàng ta tất cả đều bị một búa này của Hàn Nghệ đập nát vụn, cũng có thể nói, nàng ta đã mất đi tất cả rồi.
.Nàng ta khóc khoảng chừng một nén nhang mới khập khễnh từ dưới đất đứng lên, bám vào vách động đi vào bên trong, chỉ thấy Hàn Nghệ nằm trên tảng đá lớn, đang ung dung thư thả ăn trái cây.
.Vương hoàng hậu đi đến phía trước Hàn Nghệ, không nói một lời nhìn Hàn Nghệ, trong ánh mắt tràn ngập thù hận và sợ hãi, đây chính là một tên ác ma. Võ Mị Nương đã khiến nàng ta mất mẫu thân, mất ngôi vị hoàng hậu, mất mẫu thân và người thân, còn Hàn Nghệ thì khiến nàng ta mất đi vinh quang và tự trọng.
.- Ngồi đi!
.Hàn Nghệ dửng dưng nói.
.Vương hoàng hậu vẫn không nhúc nhích.
.Hàn Nghệ hơi ngước mắt lên, không vui lườm Vương hoàng hậu một cái.
.Vương hoàng hậu tâm thần hoảng hốt, một cảm giác sợ hãi bỗng dâng lên, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.
.Nàng ta một con chim non trong xã hội, sao có thể thắng được kẻ sành đời Hàn Nghệ này.
.Hàn Nghệ nói: - Thật ra lúc nãy tuy cô nhiều lần ăn nói lỗ mãng với ta, nhưng ít ra ta cũng sẽ cảm thấy cô vẫn là cô, nhưng sau khi cô quỳ xuống trước ta, cô đã mất đi chính mình rồi, như vậy thì đối với cô mà nói, báo thù thật sự quan trọng như vậy sao?
.Vương hoàng hậu cười đau thương, nói giễu cợt: - Nếu có người cướp thê tử của ngươi, đuổi mẫu thân của ngươi đi, người cũng sẽ nói như vậy sao?
.- Cô nói đúng!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Nhưng chuyện này cũng không xảy ra với ta, bởi vậy ta có tất phải nhắc nhở cô một câu, nếu như cô lựa chọn con đường phục thù này, cô biết cô sẽ phải đối diện với cái gì không?
.Vương hoàng hậu nói: - Chỉ cần có thể báo thù, bất luận đối diện với cái gì, ta cũng không sợ, cũng không có gì khiến người ta sợ hãi hơn việc bắt ta quỳ xuống trước ngươi.
.- Nhưng không có ai dám cam đoan nhất định sẽ thành công.
.- Cũng còn tốt hơn là cứ ở đây sống không bằng chết.
.Hàn Nghệ hỏi:
.- Vậy cô muốn thế nào?
.- Khiến hồ mị tử kia rơi vào địa ngục, đoạt lại tất cả những gì thuộc về ta. Vương hoàng hậu tràn đầy oán hận nói.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đột nhiên đứng dậy, kéo đai lưng của mình ra.
.Vương hoàng hậu cả kinh nói: - Ngươi muốn làm gì?
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, thấy vẻ mặt hoảng sợ của nàng ta, cười nói: - Ta muốn ngâm mình, cô đi lau mặt sạch sẽ, sau đó qua hầu hạ ta ngâm mình. Nói xong, hắn liền bắt đầu cởi quần áo sột sột soạt soạt.
.Vương hoàng hậu đầu óc trống rỗng, đến khi nàng ta định thần lại, Hàn Nghệ toàn thân trên dưới đã chỉ còn lại mỗi một cái quần đùi.
.- Á!
.Một tiếng thét chói tai vang lên.
.Nói cho cùng cũng là một nữ nhân a! Hàn Nghệ cười lắc đầu, đi về phía suối nước nóng bên trong, đây là suối nước nóng thuần thiên nhiên, nhiệt độ rất cao, vừa mới thò chân xuống dưới, một luồng ấm nóng lập tức từ bàn chân dâng lên đầu, Hàn Nghệ không kìm lòng nổi rên lên một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận