Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 523.1: Xung động là ma quỷ.

.Có thêm lựa chọn?
.Tuy nói rất đơn giản, nhưng không khó để hiểu ra. Ý của Hàn Nghệ, đơn giản chính là Võ Mị Nương cô bây giờ tuy được Hoàng đế sủng hạnh sâu đậm, nhưng cũng không thay đổi được sự thật họ Võ của cô là họ nhỏ. Cô và ta giống nhau, rất khó được quý tộc ủng hộ, nếu quan viên thứ tộc trong triều nhiều, ngươi có thể nghĩ cách đạt được sự ủng hộ của thứ tộc, không cần nhất định phải dựa vào hơi thở của quý tộc để sống.
.Võ Mị Nương gật đầu nói: - Ngươi nói rất có lý, nhưng vì sao ngươi không đích thân nói ra mấy câu đó, với cơ trí của ngươi, muốn tìm cơ hội nói ra mấy câu này hẳn là không khó lắm.
.- Đích thực là không khó lắm.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng vấn đề ở chỗ trước mắt đề nghị này cho dù được bệ hạ tiếp thu, thì bây giờ cũng không thể thực hiện được, hơn nữa đây tuyệt đối không thể một sớm một chiều thì có thể hoàn thành được. Nếu để ta đề xuất, vậy thì phải thượng tấu vô cùng chính thức, một khi không thành công, vậy thì kiến nghị này có thể sẽ chết từ trong trứng, ta cảm thấy không cần thiết phải thế. Nhưng để Dương Mông Hạo nói, ý nghĩa lại khác. Bệ hạ và quần thần có tán thành hay không cũng không quan trọng như vậy, dù sao thì đây chỉ là một cuộc tranh luận, mà Dương Mông Hạo chẳng qua chỉ là một hài từ mười lăm mười sáu, đồng ngôn vô kỵ, nhưng lại có thể cho mọi người không ít dẫn dắt, cớ sao không làm.
.Võ Mị Nương mỉm cười khen ngợi nói:
.- Từng bước thận trọng, ngươi nghĩ thật chu đáo. Nhưng nói đến đây, nàng lại xoay chuyển lời nói, nói: - Đáng tiếc chỉ là kế lâu dài, không thể giải quyết chuyện trước mắt.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - Không biết Chiêu Nghi nói thế là sao?
.Võ Mị Nương thở dài xâu xa, nói: - Ngươi có thể không biết, mẹ ta đã đến phủ Thái Úy thuyết phục giùm ta rồi, nhưng không thành công.
.Nếu lần này thành công, thì còn có chuyện của ta sao. Hàn Nghệ thầm lẩm bẩm, nhưng cũng không phát biểu bất cứ cách nhìn gì.
.Võ Mị Nương liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: - Ta và bệ hạ từng đi cầu, bây giờ mẹ ta cũng đi rồi, nhưng đều không thành công, hơn nữa, chuyện này coi như đã công khai rồi, văn võ cả triều đều biết, nếu cứ tiếp tục kéo dài, chỉ sẽ ngày càng bất lợi với ta, ta không còn đường lui nữa.
.Con người chính là như thế, đẩy thuyền theo gió, bây giờ Lý Trị và Võ Mị Nương nhiều lần gặp trắc trở nơi Trưởng Tôn Vô Kỵ, hơn nữa không còn cách nào, mọi người đều nhìn thấy trong mắt, vậy thì bọn họ khó tránh khỏi sẽ cảm thấy, bầu trời này vẫn là của Trưởng Tôn Vô Kỵ, càng không có ai coi trọng Võ Mị Nương, đều không để nàng vào trong mắt.
.Võ Mị Nương nói xong, đột nhiên lại nói: - Có điều chuyện hôm qua của ngươi đã dẫn dắt ta không ít, ta nghĩ ta phải đi đường khác rồi.
.Trong lòng Hàn Nghệ cả kinh, nói: - Lẽ nào Chiêu Nghi muốn đối kháng chính diện với Thái Úy?
.Câu này nói cho Võ Mị Nương rất chột dạ, nói đến ngay cả bản thân nàng cũng không tin, ngữ khí không khỏi mềm hơn ba phần: - Ta chỉ không muốn ngồi chờ chết.
.Nữ đế, xung động là ma quỷ nha! Hàn Nghệ vội khuyên nhủ: - Chiêu Nghi, còn nhớ ta từng nói với cô, lần này phải đánh một trận lâu dài, cô nhất định phải duy trì đủ sự kiên nhẫn.
.Võ Mị Nương hơi kích động nói: - Nhưng nhẫn nại không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì, bây giờ ta không nhìn thấy bất cứ hi vọng gì, ta cũng không biết nên làm sao nữa.
.Theo sự thất bại của lần thuyết phục này, Võ Mị Nương đã dần trở nên mờ mịt rồi, nàng thậm chí không nghĩ ra được bất cứ cách gì để nhân nhượng cầu toàn nữa. Có lẽ nữ nhân mang thai thiếu cảm giác an toàn, cũng có lẽ thật sự là vì biểu hiện của Hàn Nghệ hôm qua đã dẫn dắt nàng không chính xác, khiến nàng hi vọng cũng có thể giống như Hàn Nghệ vậy, tiến hành phản kích. Nếu các ngươi đã không muốn làm bạn với ta, vậy thì làm kẻ địch đi. Nàng cảm thấy Hàn Nghệ có lẽ có thể giúp nàng thực hiện phản kích có ý nghĩa một lần, đây là mục đích hôm nay nàng đến đây.
.Từ điểm này không khó để nhìn ra, Võ Mị Nương đã sắp đến mức sơn cùng thủy tận rồi.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, liếc nhìn Võ Mị Nương, thấy nàng ta rõ ràng có chút vô cùng lo lắng, nghĩ bụng, lời này không giống cô ta nói ra cho lắm, cô ta cố ý thử ta, hay là có mục đích khác. Lẽ nào nhất định là thế, đột nhiên cười, nói:
.- Chiêu Nghi, cô nghĩ như vậy không kỳ lạ chút nào, đổi lại là ta, ta cũng sẽ nghĩ như vậy, dù sao thì đã lâu như vậy rồi, mà không có chút tiến triển nào.
.Võ Mị Nương nghe được có chút sửng sốt, không khỏi nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lại nói: - Không biết Chiêu Nghi có muốn nghe cách nhìn của ta không?
.Võ Mị Nương gật đầu, không muốn nghe cách nhìn của ngươi thì gọi ngươi tới làm gì.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cách nhìn của ta chính là trong cuộc mê muội, thật ra theo ta thấy, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.
.Võ Mị Nương híp mắt nói: - Vừa mới bắt đầu?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đúng vậy, vừa mới bắt đầu. Thật ra Chiêu Nghi thật sự không cần phải bi quan như vậy. Chiêu Nghi không nghĩ mà xem, thật ra đối với bọn Thái Úy mà nói, Vương Hoàng hậu chẳng qua chỉ là nhân vật mang tính trượng trưng mà thôi, có phế hay không đều sẽ không tổn hại đến gốc rễ của bọn Thái Úy, chí ít bây giờ chính là như thế. Còn Chiêu Nghi lại không có ngoại thích trong triều, có lập hay không, cũng không tổn hại đến gốc rễ của bọn họ, cho nên bọn Thái Úy rốt cuộc có chịu trả cái giá lớn vậy để giữ vững một phần lợi ích hay không? Ta nghĩ bọn Thái Úy không có khả năng chịu mang gốc rễ gia tộc ra đánh cược ván này cho lắm, bây giờ sở dĩ Thái Úy không đồng ý, rất đơn giản là vì chúng ta không có lợi thế ngang bằng thôi.
.Võ Mị Nương nói: - Nhưng chúng ta tìm đâu ra lợi thế ngang bằng?
.Hàn Nghệ cười nói: - Chuyện này cần chúng ta tiếp tục do thám, nhưng ta cho rằng Chiêu Nghi thắng chắc không nghi ngờ gì.
.Võ Mị Nương híp mắt nói: - Chỉ giáo cho.
.- Bệ hạ.
.- Bệ hạ?
.Hàn Nghệ gật đầu: - Thật ra chuyện này về bản chất chỉ là gia sự thôi, sở dĩ trở nên phức tạp như vậy, đều vì bệ hạ là vua một nước, nhưng nói cho cùng vẫn là gia sự. Nếu đã là gia sự, đương nhiên bệ hạ và Chiêu Nghi có đủ quyền nói chuyện, chuyện này cách biệt trời vực với chuyện trong triều. Có thể nói như vầy, Chiêu Nghi cô bây giờ có thiên thời địa lợi nhân hòa, cô đã đứng ở thế bất bại rồi, bây giờ người cần suy nghĩ nên là Vương Hoàng hậu, chứ không phải Chiêu Nghi cô.
.- Tiến thêm một bước mà nói, Thái Úy và bệ hạ là quan hệ cậu cháu ruột, đây chính là nguyên nhân Thái Úy cực lực ủng hộ bệ hạ đăng lên hoàng vị, cho nên Thái Úy không thể vì chuyện này mà trở mặt với bệ hạ. Nếu thật sự đi đến bước đó, đối với đôi bên đều có thể xuất hiện đả kích chí mạng, không đến tuyệt cảnh thì không ai dám vượt qua Lôi trì một bước, bao gồm cả bệ hạ, chuyện này cũng không đến bước đó. Đây cũng là lý do tại sao Thái Úy không trực tiếp cự tuyệt, mà là đẩy trái đẩy phải, bởi vì ông ấy cũng không dự định một chiêu cá chết lưới rách với bệ hạ vì chuyện này, ông ta chỉ đang quan sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận