Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 739.2: Tích lũy ban đầu.

.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Bởi vậy sau khi ta lên làm chủ quản, bước đầu tiên cần phải làm là xác định mục tiêu của chúng ta, rồi thận trọng thay đổi sách lược, sau đó sẽ lớn mật thi hành kế hoạch khai phá.
.Nguyên Mẫu Đơn chỉ cảm thấy sắp tức nổ ngực, Hàn Nghệ rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, cố tình còn giả bộ vì chịu bức bách nên mới đến.
.Nguyên Triết kinh ngạc hỏi: - Kế hoạch khai phá lớn mật ư?
.- Không sai!
.Hàn Nghệ nói: - Chúng ta cần can đảm dám thử thay đổi, mà không phải là bảo thủ không chịu thay đổi, hay là cẩn thận thử. Nhưng trước đó, chúng ta đầu tiên cần làm là xác định mục tiêu của kế hoạch, mà mục tiêu ta chế định, chính là tài nguyên.
.Mọi người nghe vậy sửng sốt, nói về tài nguyên ai có thể so với Nguyên gia chúng ta, chẳng lẽ còn chưa đủ nhiều sao.
.Hàn Nghệ nói:
.- Có lẽ các ngươi nghĩ, Nguyên gia chúng ta gia đại nghiệp đại, căn bản không cần phải đi thu hoạch thêm tài nguyên nữa. Đây là một loại tư tưởng quan niệm hoàn toàn sai lầm, trừ phi các ngươi chỉ muốn tự cấp tự túc, thì cũng không cần phát triển thêm, chỉ dựa vào tài Nguyên Hiện giờ của Nguyên gia, cũng đủ duy trì cho mỗi người hưởng hết vinh hoa phú quý rồi, nhưng là các ngươi nhất định phải nhớ kỹ một câu, tài nguyên mới là vương đạo. Chúng ta cần phải suy xét theo đại cục, đại cục là gì, chính là chính sách của triều đình.
.- Triều đình ta trải qua đại loạn cuối thời Tùy, khiến nhân khẩu giảm mạnh, ruộng tốt bị phá hỏng với quy mô lớn, cho nên triều đình ta thi hành quân điền chế, cổ vũ khai khẩn đồng ruộng, bởi vì dân dĩ thực vi thiên, nếu như ngay cả điểm ấy đều không thể thỏa mãn, vậy thì triều đình Đại Đường sẽ tràn đầy nguy cơ, vì thế triều đình nhất định phải trọng nông, bởi vậy mà trong rất nhiều chính sách đều lựa chọn hy sinh công thương nghiệp, điều này là cực kỳ chính xác. Cho nên nếu chúng ta muốn phát triển buôn bán, đầu tiên cần làm được một điều, đó là sản xuất ra được càng nhiều lương thực, chỉ có làm cho lương thực nhiều lên, thì triều đình mới có thể nới lỏng cho việc buôn bán được.
.Nguyên Triết không thể tin nổi nói: - Đây --- đây chính là chuyện của dân chúng trong cả nước, chỉ dựa vào mình Nguyên gia chúng ta sao có thể làm được.
.Nguyên Chí cũng cực kỳ hoang mang: - Đây là trách nhiệm của triều đình, đâu phải là trách nhiệm của Nguyên gia chúng ta.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng là Nguyên gia chúng ta có thể bởi vậy mà được lợi, hơn nữa chỉ cần kế hoạch của chúng ta thực thi thích đáng, thì cũng không phải là chuyện không thể. Theo ta được biết, địa khu Kiếm Nam và Lĩnh Nam đều thưa thớt người ở, cỏ mọc lan tràn, có đại lượng đất hoang, nếu chúng ta có thể khai khẩn đám ruộng đất này ra, thì sản lượng lương thực buôn bán của thương nhân Đại Đường chắc chắn sẽ tăng lên ít nhất gấp đôi.
.Hắn nói địa khu Lĩnh Nam chính là Quảng Tây, Quảng Đông, bao gồm cả một phần đất của Nam Việt, Kiếm Nam chính là gồm trung bộ Tứ Xuyên và bắc bộ Vân Nam.
.Mà hiện giờ nhân khẩu của triều Đường đều tập trung ở lưu vực Hoàng Hà và lưu vực Trường Giang, lưu vực Hoàng Hà vẫn luôn cực kỳ phát đạt, đều đã bắt đầu xuống dốc rồi, mà lưu vực Trường Giang đang dần dần sống lại, nếu ngươi không đi, thì cũng sẽ có người đi đấy, mục tiêu của Hàn Nghệ chính là những địa phương hoàn toàn chưa có người đi.
.Thật sự là càng nói càng thái quá rồi, Nguyên Triết nói:
.- Ngươi nói không sai, nhưng Nguyên gia chúng ta chỉ khai khẩn ra được một góc chỗ đấy, đã là cực hạn rồi, hơn nữa nơi đó có rất nhiều chỗ không thể gieo trồng lương thực a.
.- Ngươi nói rất đúng.
.Hàn Nghệ nói tiếp: - Bởi vậy đầu tiên chúng ta cần giải quyết vấn đều gieo trồng cây gì và vấn đề nhân lực. Về gieo trồng cây gì, ta đã sớm bàn bạc với Mẫu Đơn rồi, trước đó chúng ta phát hiện ra một loại cây bông, đây là một loại cây dùng để dệt may, có thể gieo trồng nó với quy mô lớn, hơn nữa dệt ra vải bố rất tốt, tơ lụa đều có ưu điểm riêng, nhưng nó có thể sản xuất nhiều, sản lượng lớn hơn tơ lụa rất nhiều. Bởi vậy ta tính toán sẽ gieo trồng loại thực vật này ở địa khu Lĩnh Nam.
.- Bông?
.Nguyên Hi cau mày hỏi: - Sao ta đây lại không biết?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Đại bá, ta vẫn luôn thử trồng bông, nhìn từ tình huống trước mắt, đúng như lời của Hàn Nghệ, đợi chút ta sai người lấy một chút vải bông đến cho đại bá xem.
.Nguyên Hi gật đầu, lại bảo Hàn Nghệ: - Ngươi nói tiếp đi.
.Hàn Nghệ lại nói: - Bông vẫn chỉ là phụ thôi, mấu chốt là lương thực, theo ta được biết, ở tít cực nam của nước ta bên Chiêm Thành có một loại cây lúa, cao sản trưởng thành sớm, chịu được hạn, thời kỳ sinh trưởng ngắn, một năm có thể trồng hai ba vụ. Thứ này vừa dễ dàng thỏa mãn nhu cầu của đất hoang, lại gia tăng diện tích ruộng đất gieo trồng của nước ta.
.Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ngồi đây đều kinh sợ không thôi. Bao gồm cả Nguyên Mẫu Đơn đều trợn mắt há mồm.
.Nguyên Nhạc run giọng nói: - Ngươi --- lời này của ngươi là thật sao?
.Hàn Nghệ gật đầu, lắc lư nói: - Theo ta được biết là như thế, bởi vì ta từng nghe một vài tên nô lệ Côn Luân đề cập tới việc này, chỉ là do nô lệ Côn Luân quá ngu muội, gã cũng không biết loại cây lúa này tốt đến cỡ nào. Tuy ta chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng đủ để cho chúng ta đi Chiêm Thành một chuyến, nếu như là sự thật, thì khong chỉ Nguyên gia chúng ta, mà ngay cả Đại Đường chúng ta cũng có thể nhanh chóng lớn mạnh lên.
.Nguyên Triết kiềm chế kinh hỉ trong lòng, kích động nói:
.- Không sai, không sai, đúng là như thế, bất kể thế nào, chúng ta đều phải đi xem một chuyến.
.Nguyên Chí đột nhiên nói: - Bông cũng tốt, mà lúa tốt cũng thế, đều cần nhân lực đi khai khẩn, nhưng trước mắt Đại Đường ta đất rộng của nhiều, vẫn cứ còn kém triều trước rất nhiều, dân chúng đều có đất vườn của riêng mình, ai sẽ cam nguyện đi khai khẩn những chỗ không người chứ, nhiều đất đai như vậy, cho dù là Nguyên gia chúng ta chỉ sợ cũng là lực bất tòng tâm.
.Hàn Nghệ gật đầu: - Mặc dù có người nguyện ý đi, thì tốc độ khai khẩn cũng sẽ rất chậm chạp, không phù hợp với lợi ích của Nguyên gia, vì có thể nhanh chóng khai khẩn xong xuôi, trong thời gian ngắn chúng ta cần có đầy đủ nhân lực vật lực, cần nghe theo sự chỉ huy của chúng ta, mà thỏa mãn được điểm này, cũng chỉ có nô lệ.
.- Nô lệ?
.Mọi người lại lâm vào cả kinh.
.Nguyên Triết liên tục lắc đầu: - Chuyện này không thể thực hiện được, đại đường chúng ta chỉ có chế độ nô tỳ, mà không có chế độ nô lệ, hơn nữa pháp luật quy định không cho bức ép người khác làm nô, chúng ta căn bản không thể tìm đủ nô lệ giúp chúng ta khai hoang trong thời gian ngắn được.
.Hàn Nghệ lắc đầu: - Ta cũng chưa bao giờ nói qua là sẽ thu nạp nô lệ từ Đại Đường ta mà, đây là khẳng định không được rồi, nếu chúng ta làm vậy, không khác gì bức bách triều đình đối phó với chúng ta cả, bởi vậy chúng ta chỉ có thể thu hoạch nô lệ từ bên ngoài, ta chỉ chính là nô lệ Côn Luân ấy.
.Nguyên Kiệt đĩnh đạc nói: - Nô lệ Côn Luân một năm mới được bao nhiêu người, hơn nữa quý tộc đều tranh giành chiếm đoạt, giá cả cũng quá cao, làm vậy không đáng a.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ai nói ta muốn mua chứ.
.Nguyên Kiệt kinh ngạc hỏi: - Vậy ngươi định làm thế nào?
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười: - Đương nhiên là chính mình cướp lấy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận