Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 947.1: Thực ra ta cũng là Giám quân

..
.Ực ực--- !
.Trình Giảo Kim ngồi trong phòng, liên tiếp đổ rượu vào miệng. Những cảm giác sợ hãi, uất ức, đau lòng, mất mát đan xen dằn vặt ông ta.
.- Xem ra tướng quân quả thực đã già rồi!
.Chợt nghe thấy một giọng nói khinh miệt, chỉ thấy Hàn Nghệ từ bên ngoài bước vào.
.Trình Giảo Kim nhìn Hàn Nghệ, chẳng thèm quan tâm đến hắn, tiếp tục uống.
.Hàn Nghệ nói: - Tướng quân, đồ thành (tàn sát hàng loạt) không phải là việc nhỏ, hơn nữa còn vi phạm pháp luật triều đình, nếu như bá bá mà làm thật, thì các tướng quân dưới trướng của bá bá khó mà thoát khỏi trừng phạt.
.Trình Giảo Kim nói: - Quân bảo thần phải chết, thần không thể không chết. Nói xong lại tiếp tục uống.
.Ông ta vẫn chỉ nói có một câu như vậy với Hàn Nghệ, ta đã trung đến độ ngu trung rồi. Trước kia, ông ta dám thách thức cả Lý Uyên, Lý Thế Dân, coi thường cả thánh chỉ, đó là bởi ông ta biết Lý Uyên, Lý Thế Dân đều vô cùng tín nhiệm mình. Hiện giờ Lý Trị đã thể hiện rõ là không tín nhiệm, ông ta đương nhiên không dám làm bừa.
.Xem ra ông ta đã quyết một lòng đi theo con đường này rồi.
.Hàn Nghệ thầm than, nhưng trong lòng cũng rất rõ ràng, đấu tranh chính trị còn tàn khốc hơn cả chiến trường. Trình Giảo Kim đã chứng kiến quá nhiều thứ, trong lòng có thể không sợ được sao? Lý Trị à Lý Trị, chiêu này của ngươi thật là ngu ngốc đến cực độ. Tuy nhiên, đối với ta mà nói, thì lại là một cơ hội. Đoạn nói: - Lão tướng quân, xem ra đã đến lúc ta phải lấy chiếu lệnh của mình ra rồi.
.Trình Giảo Kim nghe xong hai mắt sáng rực, vẻ kích động nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Nhưng điều này cần sự phối hợp của lão tướng quân.
.Trình Giảo Kim gật đầu như gà con mổ thóc, thật là ngoan ngoãn làm sao.
.Có một người còn đau khổ hơn Trình Giảo Kim, người này chính là Tô Định Phương. Ông ta đã thầm lặng trong quân hai mươi năm nay, mặc dù lập được không ít công trạng, nhưng chưa từng được trọng thị, chẳng cao chẳng thấp. Đến nay, Lý Thế Dân đã qua đời, Lý Trị lên ngôi. Đám đại tướng quân già tuổi, người thì thoái vị, kẻ thì đã chết. Ông ta vì thế đã nhìn thấy cơ hội của mình, đúng lúc này thì cơ hội đó đã đến. Nhưng chưa kịp bước chân thì đã bị chặn lại, nếu như ông ta bỏ lỡ thời cơ này, thì ông ta cũng chẳng biết liệu có còn sống đến cơ hội lần sau xuất hiện không nữa.
.Thế là chỉ biết ngồi trong phòng buồn rầu uống rượu, nước mắt như muốn trào cả ra.
.Chợt nghe thấy có tiếng binh sĩ từ bên ngoài thông báo: - Tướng quân, Hoàng gia Đặc phái sứ cầu kiến.
.Tô Định Phương ngẩn người ra nói: - Mau mời vào.
.Một lúc sau, Hàn Nghệ đi vào trong phòng, chắp tay nói: - Hàn Nghệ bái kiến Tô tướng quân.
.- Đa lễ! Đa lễ! Tô Định Phương chắp tay đáp lễ, rồi đưa tay ra nói: - Đặc phái sứ mời ngồi.
.Hàn Nghệ ngồi xuống, nhìn bàn rượu, cười nói: - Tô tướng quân dường như không vui lắm.
.Tô Định Phương cười khổ một tiếng, chỉ lắc đầu không nói gì.
.Hàn Nghệ nói: - Lẽ nào Tô tướng quân cam lòng nhìn công trạng tuột khỏi tay mình vô ích?
.Tô Định Phương chán nản nói: - Không cam tâm thì làm được gì, quân lệnh như sơn, ta đâu có thể tự mình quyết định.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đúng là tướng quân không quyết được, nhưng ta thì lại khác.
.Tô Định Phương kinh ngạc nói: - Đặc phái sứ nói vậy là sao?
.Hàn Nghệ nói: - Thực chẳng dám giấu, thực ra khi tiệp báo truyền về kinh thành, Đại Tư Không đã rất lo lắng về việc này, ông ta cho rằng quân địch đã không còn sức lực, đây là cơ hội tuyệt vời để triệt để tiêu diệt đám dư nghiệt Đột Quyết. Nếu như bỏ qua, muốn tiêu diệt Đột Quyết thì e rằng sẽ chẳng còn dễ dàng nữa. Vì thế đã kiến nghị Bệ hạ cử người tới thúc giục Đại Tổng quản toàn lực tiến quân, dốc sức tiêu diệt triệt để dư nghiệt Đột Quyết, thuận thế chiếm lĩnh nơi đây, nhằm tránh nỗi lo về sau.
.Tô Định Phương nghe xong vô cùng ngạc nhiên, vẻ tràn đầy kính nể nói: - Đại Tư Không thật là nhìn xa trông rộng, tiếc là, ông ấy không ở đây.
.Trong lòng buồn bực, nếu theo Lý Tích lăn lộn thì tốt rồi, cố tình lại theo Trình Giảo Kim.
.Hàn Nghệ cười thầm, rồi nói: - Bệ hạ đã tiếp thu kiến nghị của Lý Tích, vì thế cử ta tới đây, bề ngoài ta chỉ là một Lương thảo Đốc vận sử, nhưng thực chất ta tới đây là để giám quân.
.Thật là một chuyển biến bất ngờ!
.Tô Định Phương mừng rỡ không thôi, nói: - Lời này của Đặc phái sứ là thật?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Chiếu lệnh của Bệ hạ, ai dám làm giả.
.Tô Định Phương nói: - Vậy Bệ hạ đã phát chiếu lệnh cho ngươi.
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Đều trách ta không cẩn thận, trên đường đã bất cẩn đánh rơi chiếu lệnh rồi.
.- Đánh rơi?
.Con ngươi Tô Định Phương sắp rơi cả ra, chiếu lệnh có thể đánh rơi sao? Ngươi có đánh rơi người ngươi thì cũng không thể đánh rơi chiếu lệnh chứ. Trong lòng tràn đầy hoài nghi nói:
.- Trong tay Vương Văn Độ thì có chiếu lệnh giấy trắng mực đen, còn Đặc phái sứ thì---
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngụy chiếu thì phải chịu tội chết, Bệ hạ nếu như không truyền chỉ cho ta, ta liệu có dám nói vậy không? Điều này đối với ta mà nói thì được ích lợi gì?
.- Nhưng mà---
.- Nếu Tô tướng quân không tin thì đành thôi vậy, vẫn mong Tô tướng quân làm chứng cho ta, đợi đến ngày về kinh, Bệ hạ mà có hỏi thì Tô tướng quân chớ nói là ta chưa bộc lộ thân phận.
.- Không không không!
.Tô Định Phương cuống quýt xua tay nói: - Ta đương nhiên tin tưởng Đặc phái sứ, nhưng trong tay Vương Văn Độ cũng có chiếu lệnh.
.Hàn Nghệ nói: - Y rõ ràng là đố kị công trạng của Tô tướng quân, vì thế mà ngụy chiếu, ta lúc trước không nói ra là bởi đã làm mất mật chiếu của Bệ hạ, sợ bị người khác phát hiện, nhưng việc đã tới nước này, ta không thể không nói, bởi nếu tiếp tục thế này, ta cũng không làm tròn nhiệm vụ, ngang cũng chết mà dọc cũng chết, vậy thì ta chỉ còn cách đứng ra. Tuy nhiên, ta bây giờ cần sự trợ giúp của Tô tướng quân.
.Tô Định Phương nghe xong mặt mày cau có, mơ hồ đoán ra Hàn Nghệ đang muốn giở trò gì đó, đây đâu phải trò đùa, vớ vẩn là mất cả mạng ý chứ, hơn nữa Hàn Nghệ nói một câu đánh rơi ráo hoảnh, ông ta sao dám chơi canh bạc này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tô tướng quân không phải sợ, ta do phụng hoàng mệnh mà tới, có gì xảy ra thì đương nhiên ta gánh chịu, tướng quân chỉ là phụng chỉ hành sự mà thôi.
.Tô Định Phương liếc nhìn Hàn Nghệ, lo lắng nói: - Nhưng mà ta chẳng qua cũng chỉ là một tiểu tướng quân, lại dựa vào sự giúp đỡ của mình ta, e rằng không đủ.
.Tướng lĩnh trong lần xuất chinh này quá bán là quý tộc, một mình ông ta thì không thể làm nên trò trống gì được.
.Hàn Nghệ nói: - Tuy nhiên ta thấy rất nhiều tướng lĩnh đều bất mãn sâu sắc với sắp đặt của Vương Văn Độ.
.Tô Định Phương cau mày trầm tư.
.Một canh giờ sau.
.Bùi Hành Kiệm tới phòng Tô Định Phương, tò mò hỏi: - Không hay Tô tướng quân gọi ta tới có việc gì?
.Tô Định Phương chỉ im lặng.
.Đột nhiên từ phía sau ông ta có một người đi ra nói: - Là ta mời Bùi tướng quân tới.
.Bùi Hành Kiệm thấy Hàn Nghệ, liền cau mày nhìn về phía Tô Định Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận