Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1354: Giáo dục không phân biệt sang hèn

.Đây là tiếp theo sau đại hội vận động, nữ lão sư của Học viện Chiêu Nghi một lần nữa được đăng lên Đại Đường nhật báo. Việc này đối với nữ nhân mà nói, kỳ thực là một đột phá lớn, hơn nữa là lần này không ai có thể phản bác được.
.Học viện Chiêu Nghi thắng Học viện Sĩ Tộc, đây là điều từ xưa đến nay, à không, là điều mà nhận thức chung của hoàng đế và các đại thần, là không thể tranh luận được. Nhưng mà nam ngoại ô lại thắng tây ngoại ô. Không nói đến việc nữ nhân nhất định mạnh hơn nam nhân, nhưng ít nhất cũng có thể chứng minh, nữ nhân hoàn toàn có thể đảm nhận chức vụ lão sư, đây là việc không có bất cứ vấn đề gì.
.Kỳ thực bất kể là quý tộc, hay là thứ tộc, đều đã dần dần tiếp nhận sự thật này.
.Bởi vì Đường triều vẫn khá cởi mở, lễ pháp phần nhiều là những quy định sự khác biệt của nam và nữ. Nhưng mà người nữ lão sư của Học viên Chiêu Nghi dạy là những đứa trẻ, việc này chẳng hại gì đến phong nhã. Chỉ cần nữ lão sư và nam lão sư không ở cùng một gian học viện, và không dạy nam nhân đã trưởng thành, vậy thì không tính là vi phạm lễ pháp, mà bọn họ còn đạt được thắng lợi lớn như vậy, vậy thì tại sao không được?
.Đây là một khởi đầu vô cùng tốt, ít nhất đối với giáo dục mà nói chính là như vậy.
.Vô Y tỷ vô cùng vui vẻ, lại kéo Hàn Nghệ thảo luận chuyện liên quan đến nữ cảnh sát hoàng gia, đây mới chính là mục tiêu cuối cùng của nàng. Lão sư quả thực không phù hợp với nàng, nàng không có kiên nhẫn này, mà cảnh sát hoàng gia giống như được đặt ra làm cho nàng vậy, múa đao vác kiếm, trừ bạo giúp yếu, hơn nữa còn có thể dựa vào pháp luật để đi đánh đám con nhà quyền quý ăn chơi trác táng kia, chỉ nghĩ thôi đã thấy rất sung sướng rồi.
.Nhưng mà việc này tương đối khó rồi. Xuất đầu lộ diện, đây không phải là chuyện đùa. Hơn nữa, đuổi tới đuổi lui trên phố, vậy chính là tổn hại lễ pháp rồi.
.Dù sao thì nàng cũng đang có mang, Hàn Nghệ cũng không tiện đả kích nàng. Chỉ có thể dỗ nàng, tương lai nhất định sẽ có nữ cảnh sát hoàng gia, đây là xu thế tất nhiên, nhưng mà là sau bao lâu nữa, Hàn Nghệ không dám bảo đảm.
.Hôm nay Học viện Chiêu Nghi ở nam ngoại ô nghênh đón kỳ nghỉ. Đây thật sự là một học kỳ hoàn mỹ.
.- Học sinh cảm ơn hoàng hậu.
.- Ngoan.
.- Ta đã xem bài thi của các ngươi rồi, các ngươi thật sự thi rất tốt.
.- Cảm ơn thái tử điện hạ.
.Chỉ nhìn thấy toàn thể học viên xếp hàng ngay ngắn trên sân tập, từng học sinh có thành tích xuất sắc đang nhận giấy khen và phần thưởng từ tay Võ Mị Nương và thái tử Lý Hoằng.
."Học sinh ba tốt" cũng là sinh ra hợp thời.
.Hàn Nghệ cho rằng chút ít phần thưởng giá rẻ này đối với một số học sinh mà nói lại là một sự khích lệ vô cùng tốt, bắt buộc phải có.
.Học viện Chiêu Nghi đạt được thành công lớn như vậy, cũng đem lại cho Võ Mị Nương rất nhiều lời tán thưởng, đồng thời cũng khiến Võ Mị Nương phát hiện ra những chỗ tốt mà Học viện Chiêu Nghi mang đến còn nhiều hơn trong dự đoán của nàng ta. Vậy thì nàng ta đương nhiên cũng bằng lòng bỏ ra nhiều hơn nữa vì nó. Trong tâm niệm của nàng ta không có chuyện không làm mà có được. Bởi vậy, hôm nay nàng ta dẫn theo thái tử Lý Hoằng đến Học viện Chiêu Nghi ban thưởng cho học sinh ba tốt. Lý Hoằng này là một đứa bé, nhìn thấy nhiều đứa bé như vậy, tự nhiên vô cùng vui vẻ, trò chuyện cùng bọn họ về những chuyện thú vị của Học viện Chiêu Nghi, vô cùng hưng phấn.
.Sau khi phát thưởng xong, chính là đến kỳ nghỉ đông. Các học sinh vô cùng vui vẻ nói lời tạm biệt với lão sư, những học sinh nhận được phần thưởng, vui vẻ phấn chấn chạy về nhà, bọn chúng rất muốn chia sẻ niềm vui này với cha mẹ.
.Nhưng các lão sư nhìn theo bóng lưng nhảy nhót của bọn chúng, lại có một chút không nỡ, hiện lên một chút cô đơn.
.Sau khi học sinh rời đi, các lão sư đi vào một lớp học, ngồi vào vị trí của học sinh, còn Võ Mị Nương là thái tử Lý Hoằng thì ngồi trên bục giảng.
.Hàn Nghệ bước lên bục giảng, lướt mắt nhìn một lượt, nhăn mày nói: - Sao ta lại nhìn thấy một thần sắc kiêu ngạo từ vẻ mặt các người vậy?
.- Hì hì.
.Trong phòng học vang lên từng tràng cười.
.Kỳ thực những lão sư này vô cùng vui vẻ, bởi vì lúc ban đầu bọn họ còn lo lắng người nhà sẽ trách mình vì giúp đỡ Học viện Chiêu Nghi đánh bại Học viện Sĩ Tộc, nhưng mà hoàn toàn không có chuyện này. Đạo lý rất đơn giản, hiện giờ rất nhiều người đều muốn vào Học viện Chiêu Nghi, nhà nào có người ở Học viện Chiêu Nghi, đây là một chuyện rất tốt a. Bọn họ không làm lão sư, có người khác đến làm.
.Lý Hoằng không hiểu cho lắm, nghi hoặc nhìn Võ Mị Nương. Võ Mị Nương nói vào lỗ tai cậu vài câu. Lý Hoằng nghe được cũng cười khúc khích.
.Hàn Nghệ có chút nghiêm túc nói: - Đừng cười. Báo cho các người biết, hôm qua ta mới đi Học viện Chiêu Nghi ở phía tây ngoại ô, lão sư ở bên đó đã bắt đầu chuẩn bị nằm gai nếm mật, năm sau muốn giành chiến thắng trở về.
.Vương Thất Nương hứ nhẹ, nói:
.- Chỉ có nói thì ai mà không biết, chúng ta đã nhường cho họ một viện trưởng rồi, bọn họ còn không thắng nổi, năm sau bọn họ sẽ chỉ thua càng thê thảm hơn.
.- Đúng vậy, đúng vậy.
.- Ha ha.
.- Được rồi, được rồi. Xem như ta không có nói đi.
.Hàn Nghệ khoát tay nói.
.Tiếng cười càng dài hơn nữa.
.Một thiếu phụ nói:
.- Viện trưởng, ta có thể thỉnh giáo ngài một vấn đề không?
.- Vấn đề gì?
.- Chính là, chính là người thân của chúng ta có thể đến đây học không?
.Lời này vừa nói ra, trong phòng học liền yên tĩnh lại, người nào cũng đều nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ hơi liếc nhìn Võ Mị Nương, lại đáp: - Các người nên biết, Học viện Chiêu Nghi được ra đời dưới sự trợ giúp của hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ cùng với một nhóm nhân sĩ thiện tâm. Ta nghĩ những người thân của các người không phải nằm trong đó chứ?
.Đám nữ nhân nghe vậy, sắc mặt lập tức mang vẻ thất vọng.
.Liễu Tinh Tinh nói nhỏ: - Nhưng giáo dục, đọc sách là không phân biệt sang hèn. Đây là điều lúc đầu Viện trưởng đã nói.
.Võ Mị Nương liếc nhìn Hàn Nghệ mím môi cười.
.- Cô cũng nhớ rõ ràng đấy. Hàn Nghệ cười gật đầu nói.- Bởi vì ta đâu có hoàn toàn phủ định. Kỳ thực Học viện Chiêu Nghi cũng có dự định mở rộng. Giống như lời của Liễu lão sư đã nói, giáo dục là không phân biệt sang hèn, nên đối xử như nhau. Chỉ là Học viện Chiêu Nghi có tính đặc thù của nó, vì vậy việc này còn phải thận trọng suy nghĩ.
.- Thật vậy sao?
.Những nữ lão sư ở bên dưới nghe được thần sắc đại biến, trong mắt phát ra ánh sáng vui mừng.
.Hàn Nghệ cười gật đầu, nói: - Nhưng chuyện này ngàn vạn lần không thể truyền ra ngoài đấy.
.Những lão sư này đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều cam đoan, tuyệt đối không thể nói với người ngoài, chỉ là truyền ở trong nhà thôi.
.Hàn Nghệ đều nhìn thấy ở trong mắt, cười thầm.
.Dương Phi Tuyết đột nhiên hỏi:
.- Tổng viện trưởng, ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngài.
.- Mời nói.
.- Tại sao phải cho nghỉ hai tháng, ta nghĩ rằng năm mới thì nghỉ vài ngày là được rồi.
.Những lão sư khác trước tiên là sửng sốt, sau đó nhao nhao gật đầu.
.Ngày nghỉ là những ngày bọn họ ghét nhất. Bởi vì trước kia bọn họ đều là những người không có nghề nghiệp, ngày ngày đều ngồi trong nhà, nào có đến nơi này dạy học vui vẻ như vậy.
.Đám người các cô, thật sự thân ở trong phúc lại không biết phúc. Hàn Nghệ thầm than, nói: - Sao nào, các người không muốn nghỉ sao? Nhưng mà ta kỳ thực ta cũng không nghỉ mà. Vì vua phân ưu, đối với ta mà nói, là một chuyện vô cùng vui vẻ. Nói xong, hắn liếc nhìn Võ Mị Nương, trong lòng nghĩ, xém chút nữa là nói ra lời trong lòng rồi.
.Võ Mị Nương phì cười một tiếng, không chút lưu tình nói: - Da mặt khanh thật sự quá dày mà.
.- Ha ha.
.Một đám lão sư nữ đều cười rộ lên.
.Hàn Nghệ khẽ ho vài tiếng, cố gắng khiến cho mình nghiêm túc, cưỡng ép kéo trở lại đề tài chính: - Về việc học tập, từ đầu đến cuối ta tôn sùng việc kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi. Mỗi ngày đều học, ngược lại cũng không tốt lắm. Trẻ nhỏ chính là phải đi ra ngoài chơi, chúng ta không thể viện cớ học tập để xóa bỏ thiên tính của trẻ nhỏ.
.Lý Hoằng nghe thấy vậy luôn gật đầu.
.Những lão sư nữ đều nhìn thấy trong mắt, che miệng mỉm cười.
.Lý Hoằng chợt thấy các lão sư đều đang cười, cũng phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ đỏ lựng lên. Võ Mị Nương trìu mến sờ đầu cậu.
.Hàn Nghệ vội nói: - Ngoài ra, ta chỉ là quy định học sinh được nghỉ, nhưng không có nói các người cũng có kỳ nghỉ hai tháng.
.- Hả?
.- Mục đích của kỳ nghỉ là để chuẩn bị cho năm tới. Hàn Nghệ nói: - Trong đó quan trọng nhất chính là tài liệu giảng dạy cùng với việc suy nghĩ xem làm thế nào để giáo dục. Mặc dù chúng ta đã chứng minh phương pháp giáo dục của chúng ta vượt xa Học viện Sĩ Tộc, nhưng mà chúng ta không thể kiêu ngạo tự mãn. Chúng ta phải cố gắng sáng tạo, bởi vậy, các người thật sự chỉ có nửa tháng nghỉ ngơi. Thời gian còn lại, các người đều phải tham gia vào việc biên soạn tài liệu giảng dạy.
.Vương Thất Nương thấp thỏm không yên, nói:
.- Chúng ta chúng ta cũng có thể biên soạn tài liệu giảng dạy?
.Hàn Nghệ nói: - Ta nghĩ rằng qua kỳ thi lần này, sự tự tin của các người đã tăng lên rất nhiều.
.Dương Phi Tuyết lại cực kỳ vui vẻ nói: - Thất Nương, ta cho rằng việc này không làm khó được chúng ta. Bình thường không phải chúng ta cũng thường trò chuyện về nội dung trên sách giáo khoa sao? Ta nghĩ chúng ta có thể thử xem. Chỉ cần đừng bắt nàng ở nhà, làm gì nàng cũng đều bằng lòng.
.Hàn Nghệ lập tức gật đầu nói: - Dương Phi Tuyết nói không sai, vả lại, các người chỉ phụ trách biên soạn và chỉnh sửa. Còn về việc có thể trở thành tài liệu giảng dạy hay không, vẫn là do ta đây quyết định. Bởi vậy các người không cần băn khoăn quá nhiều, công lao các ngươi lĩnh, có tội để ta đây nhận. Hơn nữa, viện trưởng của các người bằng lòng cống hiến hậu viện của Tiêu Phủ ra, đến lúc đó các người có thể đến Tiêu Phủ làm việc.
.- Hả?
.- Các người không bằng lòng sao?
.- Bằng bằng lòng.
.- Ta cũng bằng lòng.
.Một đám nữ lão sư nghĩ một đằng nói một nẻo mà trả lời. Dù sao làm việc dưới mí mắt của Tiêu Vô Y là một việc có áp lực rất lớn.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng không quản, hắn an bài như vậy, đương nhiên là vì sợ Tiêu Vô Y quá nhàm chán, bởi vậy hắn mới sắp xếp bọn họ đến bầu bạn cùng Tiêu Vô Y.
.Cuộc họp này kỳ thực chủ yếu chính là an bài công việc tiếp theo cho lão sư, cùng với việc dặn dò bọn họ chuẩn bị công việc của năm tới.
.Đợi đến khi cuộc họp chấm dứt, các lão sư bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Thái tử Lý Hoằng cũng len lén đi cùng, dường như cậu rất hiếu kỳ những lão sư này bình thường làm việc như thế nào.
.- Xem ra khanh đã chuẩn bị mở rộng chiêu sinh?
.Võ Mị Nương nhìn Hàn Nghệ cười.
.Hàn Nghệ cười hi hi đáp: - Đã lén xây dựng rồi.
.Võ Mị Nương sửng sốt. Đây thật sự là thần tốc nha. Nhưng mà nàng ta cũng rõ, trong này liên quan đến rất nhiều vấn đề, bèn hỏi: - Vậy khanh có nắm chắc không?
.Hàn Nghệ tự tin nói: - Kính xin hoàng hậu an tâm, vi thần dám cam đoan, chỉ cần tin này truyền đi, nhất định sẽ có rất nhiều người đi tìm hoàng hậu, đến lúc đó chúng ta có thể thuận nước đẩy thuyền, đưa ra chế độ thu phí của Học viện Chiêu Nghi.
.- Ồ, ta hiểu rồi. Khanh chính là muốn mượn miệng của bọn họ, truyền tin tức này ra ngoài.
.- Chính là như vậy.
.Võ Mị Nương cười cười, lại nói: - Đúng rồi, lần trước ta quên hỏi khanh, chuyện Vương Nghĩa Phương là thế nào?
.Hàn Nghệ sửng sốt, vội nói: - Hồi bẩm hoàng hậu, chuyện này xảy ra quá đột ngột, thần vẫn chưa kịp thương lượng cùng hoàng hậu, kính xin hoàng hậu thứ tội.
.- Trên dưới học viện này đều là do khanh chuẩn bị, cũng thật sự làm khó khanh rồi. Khanh có quyền tìm một trợ thủ cho mình. Võ Mị Nương lắc nhẹ đầu nói: - Ta chỉ là muốn nghe cách nghĩ của khanh.
.Hàn Nghệ nói: - Thần nghĩ như thế này, việc nào ra việc nấy. Vương Nghĩa Phương không phải là đứng về phía ai, hơn nữa trong dân gian có không ít nhân sĩ đều ủng hộ ông ta. Nhưng mà, sự tình đã ầm ĩ đến bước đó, ít nhất Vương Nghĩa Phương cũng phải bị biếm truất Trường An. Vi thần lo lắng chuyện này có thể liên lụy đến hoàng hậu, để cho ông ta đến Học viện Chiêu Nghi, một là có thể biểu hiện sự khao khát hiền tài của hoàng hậu, hai là Học viện Chiêu Nghi cũng cần một phó viện trưởng chính trực đến quản lý học viện, nhất là khi Học viện Chiêu Nghi càng mở càng nhiều. Dựa trên hai điểm này, vi thần mới chiêu nạp Vương Nghĩa Phương.
.- Kỳ thật, khanh không nói ta cũng đoán được. Võ Mị Nương nhẹ nhàng gật đầu, lại nói tiếp: - Mà điều ta lo lắng nhất vẫn là đến lúc đó, sau khi Vi Tư Khiêm trở lại, sẽ tìm đến Vương Nghĩa Phương, đây lại là điều bệ hạ không muốn nhìn thấy nhất. Khanh nhất định phải dặn dò Vương Nghĩa Phương, vụ án của Tất Chính Nghĩa, tuyệt đối không thể khơi lại đống tro tàn.
.- Vi thần hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận