Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 324.2: Biết con không ai bằng cha.

.Nam nhân trung niên kia sửng sốt, sau đó cau mày nói: - Ngươi đang ngụy biện mà thôi, tuyệt đối không phải lời của quân tử.
.- Ta vốn cũng không phải quân tử nha!
.- Nhưng tiểu nhân cũng không phải là chỉ thiện ác, tiểu nhân cũng có thể có thiện tâm.
.- Ta cũng không nói ta là tiểu nhân, ta chỉ là một tục nhân uống rượu ăn thịt mà thôi.
.Hàn Nghệ sắp khóc rồi, sự chấp nhất của lão nhân gia này đã khiến hắn có xung động muốn phóng sinh rồi, nói:
.- Ta chẳng qua chỉ là ăn cá mà thôi, không liên quan gì đến thiện lương mà?
.Nam nhân trung niên kia nói: - Nhưng ngươi thả chúng nó cũng sẽ không chết đói.
.Tiểu Dã đã không có kiên nhẫn nghe từ lâu rồi, kéo tay áo Hàn Nghệ, nói: - Hàn đại ca, chúng ta đi.
.Hàn Nghệ nhìn thấy ánh mắt khát vọng của nam nhân trung niên kia, giống như nếu mình ăn con cá này thì đã làm chuyện thương thiên hại lý gì đó vậy. Ngươi nói coi cá này làm sao ăn tiếp được nữa, cũng không còn tâm tình mà ăn, cười khổ nói: - Được, vậy nghe lời các hạ, ta thả chúng nó. Nói đoạn, lại quay sang nói với Hùng Đệ: - Tiểu Mập, thả chúng nó.
.Hùng Đệ à một tiếng, lại liếc nhìn Tiểu Dã.
.Tuy rằng Tiểu Dã rất không vui, nhưng cậu cũng sẽ không làm trái lời Hàn Nghệ, cực kỳ không tình nguyện mà gật đầu.
.Hùng Đệ lập tức trút toàn bộ cá trong sọt xuống suối, lại nói với nam nhân trung niên: - Bá bá, chúng ta thả hết rồi.
.Nam nhân trung niên vuốt râu cười nói: - Tốt tốt tốt! Vậy mới là hài tử tốt, ta tin rằng việc này sẽ giúp đỡ to lớn cho các ngươi về sau.
.Ông nói vậy không phải là lừa gạt, mà gọi là đeo bám không tha, không chút hàm lượng kỹ thuật, coi như ta phục ông. Cá cũng đã thả rồi, Hàn Nghệ làm sao còn muốn nghe ông ta nói lung tung ở đây, nhưng ngoài mặt vẫn cười khẽ nói: - Nếu các hạ không còn chuyện gì, chúng ta cáo từ.
.Vừa mới dứt lời, chợt nghe thấy tiếng hô: - Cha.
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, gương mặt lập tức cứng đờ, không cần phải chơi ta như vậy.
.Chỉ thấy Tiêu Vô Y nữ cải nam trang đi qua.
.Tiểu Dã và Tiểu Mập cũng mang vẻ mặt ngạc nhiên.
.Hóa ra nam nhân trung này chính là đích trưởng tử của Tể Tướng khai quốc Tiêu Vũ, Tống Quốc Công Tiêu Nhuệ, cũng chính là phụ thân thân sinh của Tiêu Vô Y.
.Ngươi nói sớm nha! Ngươi nói ngươi là cha vợ của ta sớm thì ta sẽ thả nha.
.Tim Hàn Nghệ đập rộn lên, may mà vừa rồi thả, nếu không thì lần này đắc tội cha vợ cũng không phải là chuyện nhỏ nha, thầm than, xem ra con người vẫn phải có tấm lòng lương thiện.
.Tiêu Nhuệ nhìn Tiêu Vô Y, nói: - Sao con đến đây?
.Tiêu Vô Y nói: - Nữ nhi đến gọi cha ăn cơm.
.Nói đoạn lại nhìn sang Hàn Nghệ, trong mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt, nói: - Ngươi chẳng phải là Hàn Nghệ của Phượng Phi Lâu sao?
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Hàn Nghệ bái kiến Vân Thành quận chúa.
.Tiêu Nhuệ ồ một tiếng, hơi kinh ngạc nói: - Ngươi chính là Hàn Nghệ à!
.Tiêu Vô Y nói: - Cha, con đến Vạn Niên Cung sau mà còn nghe nói về tiểu tử này, cha sẽ không phải là không biết chứ?
.Tiêu Nhuệ hơi tỏ vẻ lúng túng.
.Tiêu Vô Y cười nói: - Chắc chắn cha lại ở lại trong chùa miếu cả ngày rồi.
.Tiêu Nhuệ hơi trừng mắt nhìn nữ nhi.
.Hàn Nghệ kính cẩn nói: - Tiểu tử là Hàn Nghệ, bái kiến Tống Quốc Công, vừa rồi tiểu tử nói chuyện mạo phạm Tống Quốc Công, kính mong Tống Quốc Công lượng thứ.
.Hai mắt Tiêu Vô Y trừng lên, nói: - Ngươi dám can đảm mạo phạm cha ta.
.Câu này rõ ràng là hai nghĩa nha!
.Đại tỷ, ta không biết ông ta là cha nàng nha! Hàn Nghệ cũng buồn bực, một lão nhân ôn hòa như vậy, sao lại sinh ra một nữ ma đầu như Tiêu Vô Y chứ, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, mà không hề biết là Tiêu Vô Y di truyền cách đời, cực kỳ giống gia gia nàng, tính cách cương liệt, hơn nữa cũng không phải là một chủ nhân chịu thua.
.Tiêu Nhuệ trừng mắt nhìn Tiêu Vô Y, nói: - Cha nói đứa nhỏ con sao lại luôn hung hăng như vậy chứ, thật sự là không dạy được mà. Hàn Nghệ còn tốt hơn con nhiều.
.Trong lòng Tiêu Vô Y vui vẻ, ngoài miệng lại nói: - Phụ thân, cha nói tiểu tử này tốt hơn nữ nhi?
.Tiêu Nhuệ nói:
.- Chí ít thì Hàn Nghệ người ta còn nghe lời khuyên răn, biết sai chịu sửa.
.Hàn Nghệ vội nói: - Đó đều là thiện tâm của Tống Quốc Công cảm hóa tiểu tử, có thể vinh hạnh được nghe Tống Quốc Công ân cần dạy bảo, chính là tạo hóa của tiểu tử.
.Tiêu Vô Y thấy vẻ mặt nịnh nọt của Hàn Nghệ, suýt chút là bật cười thành tiếng.
.Tiêu Nhuệ liếc nhìn Hàn Nghệ, cười nói: - Lẽ nào ngươi biết ta là Tống Quốc Công nên mới nói thế.
.Hức, vuốt mông ngựa quá tay rồi. Hàn Nghệ hơi thu liễm lại, nói: - Đương nhiên không phải, đương nhiên là Tống Quốc Công người nói có lý, tiểu tử mới làm theo. Tiểu tử tuyệt đối không phải đang nịnh nọt. Nếu không phải thế, tiểu tử cũng sẽ không đắc tội nhiều người như vậy.
.Tiêu Nhuệ hơi trầm ngâm, cũng đúng nha, tuy rằng ông ta chưa từng gặp Hàn Nghệ, nhưng cũng đã được nghe nói chuyện Hàn Nghệ buộc tội Chử Toại Lương trên điện. Đẳng cấp của Chử Toại Lương cao hơn ông ta nhiều, Hàn Nghệ vốn không lý nào lại nịnh nọt ông ta, cảm thấy vô cùng vui mừng, mà không hề biết rằng ông ta từ sớm đã trở thành cha vợ của Hàn Nghệ, nói: - Ta cũng từng nghe nói ngày đó trước khi lũ lụt đổ xuống ngươi đã bất chấp tính mạng, xả thân cứu người, tuổi còn nhỏ mà có thể làm được như vậy, vô cùng hiếm có nha!
.- Đa tạ Tống Quốc Công khích lệ.
.Hàn Nghệ chắp tay nói:
.- Thật ra tiểu tử cũng có tìm hiểu sơ về Phật pháp, không biết đến lúc đó có thể được Tống Quốc Công chỉ điểm đôi chút không.
.Hắn đương nhiên nhìn ra được Tiêu Nhuệ là một tín đồ Phật giáo, đương nhiên là nhằm trúng chỗ nha!
.Tiêu Nhuệ cười nói: - Phải không?
.Hiển nhiên là không tin.
.Hàn Nghệ nói: - Tống Quốc Công hẳn là không biết, tiểu tử vẫn luôn sáng tác kịch nói, kiến thức bao gồm trong kịch nói rất nhiều. Kịch nói trong tương lai, ta hi vọng có thể dẫn Phật pháp vào trong đó, đặc biệt là một số câu nói trong kinh Phật, hi vọng có thể dùng để dẫn người hướng thiện. Cũng giống như vừa rồi Tống Quốc Công khuyên ta phóng sinh, chính là một tư liệu sống vô cùng tốt. Nếu có một ngày, ta biến việc này thành một câu chuyện, đặt vào trong kịch nói, Tống Quốc Công chớ trách móc.
.Nói như vậy là trọn vẹn rồi, ta không phải là tin Phật pháp, ta chỉ là cần đến Phật pháp trong khi sáng tạo thôi.
.Tiêu Nhuệ nghe vậy, chủ ý này rất tốt nha, tuyên truyền chùa miếu ở Phật giáo, người nghe được rất ít, nhưng bây giờ kịch nói bừng cháy như vậy, nếu có thể mượn kịch nói mà tuyên truyền Phật pháp, dàn trải rộng khắp, vậy là cực tốt, gật đầu nói: - Nếu là như vậy, ta cũng mong có thể góp chút sức nhỏ này.
.Tiêu Vô Y lại rất rõ ràng tâm tư của Hàn Nghệ, nghĩ bụng, cha à, cha mắc lừa hắn rồi, hắn rõ ràng là muốn mượn việc này lấy lòng cha nha! Nhưng cho dù thế nào trong lòng nàng vừa ngọt ngào, vừa vui vẻ nha.
.Trong lòng Hàn Nghệ có chút đắc ý, ha ha, mặc kệ ông biết cái gì, ta đều có thể nhằm trúng chỗ đó, cha vợ à, ông không thoát khỏi bàn tay ta đâu, chắp tay nói: - Đa tạ Tống Quốc Công đồng ý.
.Hùng Đệ đột nhiên ngoắc tay cười nói: - Đại tỷ tỷ.
.Tiêu Vô Y cười nói: - Tiểu Mập, mau qua đây.
.Hùng Đệ vội vàng đi qua.
.Tiêu Vô Y sờ đầu y, lại nói với Tiêu Nhuệ: - Cha, Tiểu Mập thật dễ thương, nữ nhi muốn nhận nó là nghĩa đệ.
.Vẻ mặt Tiêu Nhuệ thay đổi, vô cùng nghiêm túc nói: - Tuyệt đối không được.
.Hàn Nghệ nghe thấy mà rất buồn bực, nhìn tình hình này, Tiêu Nhuệ này hẳn cũng là một người vô cùng coi trọng xuất thân, việc này đối với hắn mà nói lại không phải là tin tốt.
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nói: - Tại sao?
.Vẻ mặt Hùng Đệ cũng ủy khuất nhìn Tiêu Nhuệ.
.Tiêu Nhuệ nghiêm túc nói: - Bé con này tâm địa thiện lương trong sáng, là một hài tử tốt, bản thân con bất hảo thì cũng thôi đi, đừng có dạy hư bé con này, cha quyết không đồng ý.
.Thật sự là biết con không ai bằng cha nha! Hàn Nghệ phụt một tiếng, chợt cảm thấy hai tia sáng lạnh lẽo quét tới, sau đó vội vàng ngậm miệng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận