Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1342: Có tiền là tất cả đều dễ nói

.Rất nhiều người đều hết sức ghét sự quanh co lòng vòng của Hàn Nghệ, nhưng thật ra Hàn Nghệ dứt khoái lại càng khiến người ta ghét hơn.
.Ngươi đây cũng quá là không nể mặt rồi nha!
.Bàng Đồng Thiện cùng một đám tướng quân đều liếc mắt lườm Hàn Nghệ, trong lòng đều nghĩ, đây là triều đình bỏ tiền, triều đình bỏ sức, ngươi chẳng qua chỉ là một nhân viên làm việc, ngươi hà tất phải giằng dai một chuyện không có bất kỳ lợi ích nào với ngươi, mà đắc tội với chúng ta chứ? Lẽ nào chúng ta dễ bắt nạt thế sao?
.Đương nhiên bọn họ không dễ bắt nạt, dù là Lý Tích cũng phải nể mặt bọn họ ba phần. Bọn họ tuy chức quan còn xa mới bằng Lý Tích, nhưng bọn họ là lực lượng trung kiên trong quân đội, thật không đùa được.
.Tranh cãi giữa người với người phần lớn vẫn là xuất phát từ tranh cãi lợi ích, mà ở trong quan trường, cái gì cũng là của triều đình, vậy thì tranh cãi giữa các đại thần chính là xem ai có thể nhận được nhiều thứ trong triều đình hơn, từ góc độ nhân tính mà nói, không có ai lại chịu đắc tội với người ta vì đồ của nhà người khác cả, như thế không khoa học, cũng không nhân tính hóa.
.Nhưng bọn họ cũng không nghĩ thử, Hàn Nghệ chính là Hộ Bộ Thị lang, đang chưởng quản Hộ Bộ, tài chính không tốt, hoàng đế nhất định là lôi hắn ra hỏi tội, bọn họ chỉ đứng nói mà không đau thắt lưng.
.Đối với việc này Lý Tích cũng không tiện lên tiếng.
.Lý Trị cũng không muốn lên tiếng, nhưng y không thể không lên tiếng, nhíu chặt mày nói:
.- Tại sao không thể?
.Nhìn từ vẻ mặt, y là người ủng hộ những tướng quân này.
.Hàn Nghệ thẳng thắn trả lời: - Hồi bẩm bệ hạ, các học viên bên ngoài kia đã từng tiếp nhận huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, bọn họ của bây giờ so với bọn họ của trước đây, liếc mắt là có thể nhìn ra chênh lệch, nếu đột nhiên để học viên mới gia nhâp vào, e là họ sẽ không thể nào theo kịp được. Lấy một ví dụ đơn giản nhất, hiện giờ chạy mười vòng quanh thao trường ở bên ngoài, đó đều là huấn luyện cơ bản nhất nhất nhất của các học viên, nhưng người mới đến chắc chắn không chịu nổi cường độ này.
.Lý Trị gật gật đầu, lại nhìn về phía Bàng Đồng Thiện nói: - Bàng ái khanh, trẫm cảm thấy Hàn Nghệ nói cũng không phải không có lý.
.Bàng Đồng Thiện còn chưa mở miệng, Tiết Nhân Quý đột nhiên chen miệng nói: - Bệ hạ, kỳ thật cũng có thể mở thêm một Học viện quân sự.
.Con trai gã còn chưa đến tuổi, nhưng địa vị của gã trong quân càng ngày càng cao, gã cần phải nói chuyện cho quân đội.
.Hàn Nghệ vẻ mặt đưa đám nói: - Việc này lại càng không được, nguyên nhân cũng càng đơn giản hơn, không tiền, không người, không tài nguyên. Xây dựng một tòa Học viện quân sự này cũng đã tốn không ít tiền a.
.Bàng Đồng Thiện nghe vậy rất khó chịu, nói: - Hàn Thị lang, Học viện quân sự này, quân đội chúng ta đã bỏ ra sức lớn, rốt cuộc đã tốn bao nhiêu khí lực, chúng ta lại không biết sao.
.Ngụ ý chính là, ngươi đây là qua cầu rút ván a!
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Phải, điều này thì ta vẫn luôn nhớ, nhưng kỳ thực những cái đó đều là tiền lẻ, Học viện quân sự này chi ra nhiều nhất, là phí ăn uống hàng ngày của các học viên này, đây đều là tiền Hộ Bộ phát ra, tuy chỉ có mấy trăm người, nhưng hợp lại cùng nhau, cộng thêm thời gian dài, đây cũng không phải là một con số nhỏ nha, thí sinh của khoa khảo cũng không có đãi ngộ này, nếu tuyển nhiều thêm, chỉ sợ các văn thần đó sẽ lại cảm thấy bất mãn. Bởi vậy liên quan đến phương diện chiêu sinh, nhất định phải thận trọng.
.Lý Trị cũng thoáng gật đầu, trải qua vụ án Tất Chính Nghĩa, hiện giờ y không muốn trong triều lại xuất hiện bất cứ tranh đấu nào.
.Bàng Đồng Thiện dứt khoát nói: - Cùng lắm thì chúng ta tự bỏ tiền.
.- Không sai! Tiền cơm này chúng ta tự bỏ ra là được rồi.
.Một đám tướng quân dường như đã tìm được cửa ra rồi, người cũng là của quân đội, địa điểm cũng là của quân đội, tiền là chúng ta tự bỏ ra, người chỉ gật đầu một cái, giúp đỡ xây dựng một chút là được rồi, nếu thế này mà người còn không đồng ý, vậy thì chúng ta cứ chờ mà xem.
.- Như vậy à!
.Hàn Nghệ lập tức thay đổi sắc mặt. Trong lòng cười thầm, sớm biết các ngươi dễ lừa phỉnh như vậy, trước đó ta đã không cần động não nhiều thế rồi.
.Lý Trị vừa nghe, vậy rất tốt a, sớm đã nên làm như thế rồi, lại nhìn sang Hàn Nghệ nói: - Trẫm cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
.- Lời bệ hạ nói rất đúng a!
.Hàn Nghệ mắt lấp lánh, lại nói: - Bệ hạ, kỳ thật về vấn đề kinh phí của Học viện quân sự, hay là Trại huấn luyện hoàng gia, thần cũng luôn lo lắng, huấn luyện miễn phí một năm như vậy sẽ tăng thêm gánh nặng tài chính ở một mức độ nhất định, nhưng mà, đây lại là bồi dưỡng nhân tài cho triều đình, rốt cuộc có nên miễn phí hoàn toàn hay không, điều này vi thần vẫn luôn suy nghĩ.
.Nhưng chính lúc nãy, những lời Bàng tướng quân nói thật sự đã nhắc nhở vi thần. Nếu như muốn Học viện quân sự và Trại huấn luyện hoàng gia tiếp tục mở ra, thì nên áp dụng chế độ học phí, triều đình nhiều nhất là cho hỗ trợ ở một số phương diện, nhưng không thể bỏ ra hoàn toàn. Bởi vậy vi thần cho rằng, nhân tài đặc biệt ưu tú, có thể miễn phí vào Học viện quân sự và Trại huấn luyện hoàng gia đào tạo sâu hơn, đồng thời cho trong quân danh ngạch nhất định một số sĩ binh từng lập chiến công, nhưng tuyệt đại đa số phải nộp học phí nhất định.
.Chẳng lẽ vấn đề này, lúc trước Hàn Nghệ cũng không nghĩ tới?
.Đương nhiên hắn đã nghĩ đến, nhưng vấn đề ở chỗ, trong này có dính dáng đến vấn đề giai cấp, nếu như ngay từ đầu áp dụng chế độ học phí, vậy thì thương nhân có thể tham dự hay không? Thứ tộc có thể tham dự hay không? Rồi đặt bọn họ vào cùng một chỗ, sẽ xuất hiện tình huống gì?
.Những điều này đều chưa biết chắc, Hàn Nghệ cũng không dám tùy tiện quyết định, nhưng nếu không thu tiền, thì chính là hắn định đoạt.
.Hơn nữa, ngay từ đầu là huấn luyện cảnh sát hoàng gia vì hoàng đế, đây vốn là một quan hệ cung cầu, việc này ngươi cũng lấy tiền thì có chút nói không thông, đại thần trong triều nhất định cũng sẽ phản đối.
.Mà hiện giờ thời cơ đã chín muồi, một mặt, hiện tại mọi người cũng đã dần dần tiếp nhận bầu không khí sĩ thứ cùng chung huấn luyện. Sau nữa, hy vọng số người đến Trại huấn luyện hoàng gia và Học viện quân sự càng ngày càng tăng, nhất là quý tộc, hoặc là địa chủ, thương nhân, bọn họ đều hy vọng con trai của mình có thể đến Học viện quân sự và Trại huấn luyện hoàng gia, nộp một chút phí ăn uống, đương nhiên là bọn họ đồng ý, đây là bọn họ tự yêu cầu, đó chính là một người chịu đánh, một người chịu đòn.
.Tuy nói chế độ học phí này bách tính bình thường chắc chắn không nộp nổi, nhưng bách tính bình thường cũng không nằm trong kế hoạch của Hàn Nghệ, hiện giờ thị trường việc làm tốt như vậy, bách tính bình thường có lẽ đến xưởng thủ công làm việc, Học viện quân sự, Trại huấn huyện hoàng gia hiện giờ cần nhân sĩ tinh anh, tố chất thân thể phải tốt, còn phải có trình độ tri thức nhất định.
.Lý Tích bọn họ cũng không ngốc, đây đâu phải một câu đánh thức người trong mộng, rõ ràng chính là có dự mưu, có tổ chức, có kế hoạch, chẳng qua là đám người Bàng Đồng Thiện vừa hay gặp phải miệng hố, đã cho Hàn Nghệ một cơ hội để mượn đề phát huy.
.Lý Trị cảm thấy như vậy vô cùng tốt, lại nhìn về phía đám người Bàng Đồng Thiện.
.Bọn họ đều tỏ vẻ không có vấn đề, ai nấy cũng đều vô cùng sảng khoái.
.Đây là bởi vì bọn họ đều là xuất thân quý tộc quân sự, bọn họ đều cho ràng con con cháu cháu đều nên là quân nhân, nhưng mà hiện tại phong khí của Đại Đuòng đanh thổi về bên phía văn thần, khoa cử cũng làm đến mức náo nhiệt, con trai của bọn họ cũng giỏi văn chương hơn đao kiếm, điều này khiến bọn họ rất không vui, là đang áp bức con trai đi con đường võ quan này, vừa hay Khuynh thành chi luyến xuất hiện, con trai của bọn họ thấy thì ra quân nhân soái như vậy, còn hoành tráng hơn văn thần nhiều, vừa có thể ra oai, vừa có thể ôm gái đẹp, tự nhiên liền manh nha ý định làm quân nhân, muốn đến Học viện quân sự, Bàng Đồng Thiện tất nhiên là vô cùng vui vẻ, mau chóng chạy đi tìm hoàng đế.
.Còn về chút tiền này ấy mà, coi như là quyên góp, không đáng kể.
.Lý Trị lại hướng về phía Hàn Nghệ hỏi: - Vậy khanh định làm như thế nào?
.Hàn Nghệ kềm chế sự kích động trong lòng, nói: - Bệ hạ, nếu đã như vậy, sao không tiến hành tuyển thêm một lần vào mùa đông, Học viện quân sự và Trại huấn luyện hoàng gia đồng thời tiến hành, toàn diện áp dụng kiểu chế độ thu phí này, để cho công bằng, thần kiến nghị sau này cũng nên như vậy.
.Lý Trị đương nhiên không có vấn đề, trước đây còn phải bỏ tiền ra, hơn nữa Trại huấn luyện hoàng gia là y còn phải lấy tiền riêng ra trợ cấp, bây giờ thì không phải bỏ tiền ra nữa rồi, nói: - Cứ theo ý của khanh mà làm đi.
.- Vi thần tuân mệnh!
.Hàn Nghệ lại hướng tới Lý Tích bọn họ nói: - Vậy phải làm phiền tốn nhiều tinh lực rồi. Thêm một toàn học viện, việc giảng bài của bọn họ tất nhiên cũng sẽ tăng thêm.
.Khế Bật Hà Lực khoát tay một cái nói: - Đây chẳng qua là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến.
.Đây là để cho bọn đi ra oai, hơn nữa còn phối hợp hoàn thiện như vậy, bọn họ đều đã nóng lòng muốn đi giảng bài cho các học viên kia rồi.
.Đây chính là sự ảnh hưởng nảy sinh trong vô hình trung của kịch nói.
.Đương nhiên, việc này đối với Lý Trị mà nói chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà thôi. Sau khi bàn xong chuyện này thì không còn gì để bàn nữa, còn về học phí bao nhiêu, về công về tư cũng phải Hàn Nghệ định, Hộ Bộ Thị lang, lại là thương nhân có quyền uy nhất cả nước, ai có dự tính khôn khéo hơn hắn.
.Lại ngồi thêm một lúc, mọi người liền rời đi. Vốn dĩ Khế Bật Hà Lực bọn đều định đợi con trai của mình cùng về, nhưng Hàn Nghệ nói với bọn họ, không có người trưởng thành nào lại mong muốn đồng đội nhìn thấy mình nắm tay phụ thân ra khỏi cổng trường cả, bởi vậy bọn họ cũng không đợi nữa mà trực tiếp đi luôn.
.Còn các học viên của trại huấn luyện thì ăn cơm trưa xong mới lục tục rời khỏi học viện.
.Không ít người trong lòng còn có chút thấp thỏm, dù sao cũng đã quen với cánh cổng lớn đóng kín này rồi, đột nhiên mở rộng ra với bọn họ, khiến bọn họ có chút không thích ứng.
.- Kính Nghiệp, ngươi thấy thế nào?
.Tần Tiếu đeo tai nải, quay sang Lý Kính Nghiệp ở bên cạnh hỏi.
.Lý Kính Nghiệp thản nhiên nói: - Thấy cái gì?
.Tần Tiếu nói: - Chúng ta còn quay lại hay không a?
.- Ta
.Lý Kính Nghiệp mới nói một từ liền dừng lại, quay sang A Sử Na Phó La bên cạnh hỏi: - A Sử Na, ngươi thì sao?
.A Sử Na Phó La bực bội nói: - Ta vốn không có dự định rời đi, nhưng Hàn Nghệ nói cũng khinh người quá, nói cứ như là chúng ta cầu xin đến đây vậy.
.Trình Bá Hiến đĩnh đạc nói: - Còn không phải sao, hắn chẳng qua chỉ là một phó viện trưởng mà thôi, bệ hạ và Tư Không còn không nói gì, hắn dựa vào gì mà nói như vậy, chúng ta tới đây hay không, có quan hệ gì với hắn đâu.
.Tần Tiếu lại nói:
.- Vậy ý của các ngươi là không đến à?
.- !
.Tất cả trầm mặc.
.- Hắt xì! Hắt xì! Wow! Đây là ai chửi ta sau lưng, thật là không có lòng công đức.
.Hàn Nghệ xoa mũi quay lại trại huấn luyện, hiện giờ hắn không rảnh để nghĩ đến tâm trạng của Lý Kính Nghiệp bọn họ, hắn phải mau chóng thực hiện chế độ thu phí này.
.Trình Xử Lượng bọn họ vừa thấy Hàn Nghệ lại quay lại, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, sau đó lại nghe nói Hàn Nghệ đã giải quyết xong chuyện tuyển sinh thêm rồi lại càng đại kinh thất sắc, hiệu suất làm việc cũng không khỏi hơi quá khoa trương rồi đấy.
.Nhưng tóm lại đây là chuyện tốt.
.Bởi vậy mấy người lập tức thương lượng, làm sao bắt đầu kế hoạch mở rộng chiêu sinh này.
.Bởi vì địa điểm chắc chắn là quân đội đưa ra, cũng không phải không có đất, mà dùng thao trường tu sửa lại một chút, xây mới thì cần rất nhiều thời gian, lão sư cũng không phải vấn đề, chủ yếu chính là vấn đề học phí.
.Mấy người bàn một mạch đến lúc chiều tối, thậm chí còn gọi Chu Đại Đồng quản lý nhà bếp của Trại huấn luyện trước đây đến hỏi han nữa.
.Sau khi quyết định, Hàn Nghệ trước tiên đi đến Tiêu phủ, đích thân thuật lại, Tiêu Vô Y chấp bút viết một bản tấu chương liên quan đến lão sư của Học viện quân sự, rồi lại chạy đến hoàng cung, thương lượng với Lý Trị, Lý Tích, giải quyết chuyện lão sư của Học viện quân sự. Sau khi làm xong tất cả những việc này, Hàn Nghệ liền bắt đầu chuẩn bị việc tuyên truyền, hắn mượn phong khí thượng võ này, chế tạo ra một chút chấn động, còn về phần khi nào khai giảng đều có thể để sau hãy nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận