Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 609.2: Diễn còn dở hơn bất cứ ai

.- Tiểu muội!
.Nguyên Ưng muốn nói lại thôi, bi thương cực kỳ.
.Ngươi diễn đến nghiện à! Hàn Nghệ siết nắm tay: - Lẽ nào lẽ nào Mẫu Đơn nương tử không may bỏ mình?
.- Ngươi mới không may bỏ mình!
.Nguyên Ưng tức giận trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vội nói: - Xin lỗi, xin lỗi, ta thấy Nguyên Bảo Chủ đau lòng như thế, mới.
.Nguyên Ưng nói: - Ngươi có biết tiểu muội vì ngươi mà ngay cả người chủ sự cũng không làm không.
.- Hả?
.Hàn Nghệ cả kinh thất sắc, trong lòng lại nghĩ, là thật hay giả, xem ra ta phải phối hợp với ông ta diễn tiếp thôi, run giọng nói: - Chuyện chuyện này rốt cuộc là sao?
.Nguyên Ưng nói: - Ta hỏi ngươi, ngươi đã đi qua Kim Thủy Môn chưa.
.Hàn Nghệ ngơ ngác gật đầu.
.- Ta nói thật cho ngươi biết, thật ra Nguyên gia ta xây dựng khu chợ này, chính là để đối phó với ngõ Bắc của ngươi, có điều khi đó đề cập đến chuyện này trong hội nghị, tiểu muội kiên quyết phản đối. Ngươi không nhìn thấy thôi, mấy thúc thúc bá bá kia của ta mắng tiểu muội đến cẩu huyết lâm đầu, thậm chí còn nói muội ấy phản bội gia tộc, không xứng là nữ nhi của Nguyên gia ta, đồng thời còn lệnh cho tiểu muội đoạn giao với ngươi, đối phó ngõ Bắc. Nhưng tiểu muội ta thà chết không theo, thậm chí muội ấy còn nói, nếu bảo muội ấy đối phó ngươi, muội ấy thà không làm người chủ sự. Nhưng ngươi có biết không, tiểu muội ta đã cố gắng thế nào mói lên làm người chủ sự, muội ấy là một nữ nhân, trước đó, Nguyên gia ta chưa từng có nữ nhân làm người chủ sự. Nhưng!
.Nguyên Ưng thở dài, nói: - Nhưng tiểu muội ta lại vì ngươi, mà bỏ qua người chủ sự, nha đầu này, thật là. Đều trách ta, muội ấy thật sự quá giống ta, quá trọng tình cảm.
.Hức! Nói nửa ngày, ngươi lại đang tự khen mình à! Hàn Nghệ bi thương nói: - Ngài ngài nói đều là thật sao?
.Nguyên Ưng kích động nói: - Ta gạt ngươi làm gì, Nguyên Triết giảo hoạt kia chẳng phải đã lên làm người chủ sự rồi sao.
.Người ta tốt xấu gì cũng là cháu ngươi, ngươi nói y như thế, còn trọng tình cảm, thật là chó má. Hàn Nghệ rưng rưng lệ, nói: - Mẫu Đơn nương tử thật sự quá ngốc.
.- Còn không phải sao.
.Nguyên Ưng liếc nhìn Hàn Nghệ, trong mắt hiện lên chút vui mừng, nói:
.- Tiểu tử ngươi thật sự không có lương tâm, ta đã nói với ngươi, ngươi còn phủ nhận, nếu ngươi và tiểu muội ta không có gì, tiểu muội ta sao lại vì ngươi như thế, ngươi thật sự khiến ta thất vọng mà.
.Nếu có cái gì, thì ta xong đời, ngươi tưởng lão bà ta ngồi không hả! Hàn Nghệ rất tiếc hận nói: - Nguyên Bảo Chủ, ta là người đã có thê tử, ta và Mẫu Đơn nương tử là không thể nào. Nghĩ bụng, diễn xuất tệ như thế, không phối lời thoại kịch thần tượng một chút, thật sự không diễn tiếp được mà.
.- Ta nói tiểu tử ngươi sao lại không chịu thông chứ. Qua đây, qua đây, ta nói cho ngươi nghe.
.Nguyên Ưng còn chưa nói xong thì Hàn Nghệ hoàn toàn không muốn qua đã ngồi xuống rồi, cả người đều mơ màng, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy.
.Nguyên Ưng ho nhẹ một tiếng, nói: - Ngươi có biết không, người muốn thành đại sự đầu tiên phải thế nào?
.Hàn Nghệ ngây thơ lắc đầu.
.Nguyên Ưng chậc một tiếng, bất mãn nói: - Đương nhiên là phải tìm thêm vài hiền thê nha!
.Hàn Nghệ rít một ngụm khí lạnh, nói: - Vài? Nghĩ bụng, nha nha phi, xem ra ông ta thật sự suy nghĩ cho ta mà!
.- Nhà bình thường chỉ tìm một hiền thê, người thành đại sự thì một người sao đủ? Từ xưa đến nay, có đại nhân vật nào mà không có mấy hiền thê chứ.
.- Phòng Huyền Linh! Hàn Nghệ lập tức nói.
.Nguyên Ưng trừng mắt nhìn, sau đó nói: - Phòng Huyền Linh kia là nhân vật lớn gì chứ, nếu ông ta lợi hại, con cháu ông ta sẽ không rơi vào kết cục như thế, chính vì ông ta chỉ có một hiền thê, Phòng gia mới gặp họa này, Quốc Cữu Công có đến mấy chục thê thiếp, do vậy bây giờ ông ta mới có thể quyền khuynh triều dã.
.Toát mồ hôi! Câu này nếu để Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe thấy, thật sự sẽ liều mạng với ông đó. Hàn Nghệ trợn hai mắt, gật đầu nói:
.- Hóa ra là thế!
.Nguyên Ưng nói: - Cứ nói tiểu tử ngươi, xuất thân nhà nông, chỉ tốt hơn nô tì một chút xíu, xuất môn đã thấp hơn người ta một chút, ai cũng ghét bỏ ngươi, cho dù ngươi lập được bao nhiêu công lao, chỉ sẽ khiến người ganh ghét, chỉ sẽ có người muốn diệt trừ ngươi, không ai tin phục ngươi. Cho dù ngươi may mắn sống đến già, ngươi ngươi có dám bảo đảm sau khi ngươi chết, hậu nhân của ngươi có thể được bảo toàn không.
.Hàn Nghệ gật đầu, câu này cũng có lý, đây cũng là chỗ thiếu hụt mà Hàn Nghệ không thể nào bù đắp được.
.Nguyên Ưng thất hắn gật đầu, vui vẻ nói: - Có lý!
.Hàn Nghệ lắc đầu sợ hãi than: - Thật sự quá có lý.
.Nguyên Ưng nói: - Nhưng ngươi lại không thay đổi được xuất thân của ngươi, việc này cần liên hôn. Nếu ngươi có thể liên hôn với quý tộc, vậy những vấn đề này đều không tồn tại nữa, Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh lợi hại.
.Hàn Nghệ nói: - Không phải ngài vừa nói Phòng Huyền Linh không phải nhân vật lớn sao?
.- Ta nói ông ta lợi hại, chứ không nói ông ta là nhân vật lớn.
.- À hiểu rồi! Ngài nói tiếp.
.- Tiểu tử ngươi nghe thôi mà đã không hiểu. Nguyên Ưng bất mãn trừng Hàn Nghệ, lại đập một phát, nói: - Ta nói đến đâu rồi?
.- Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh.
.- Đúng đúng đúng!
.Nguyên Ưng nói: - Chính là hai người họ, hai người họ phong quan thế nào, Phòng mưu Đỗ đoạn, chậc chậc, lợi hại biết bao nha, nhưng bọn họ chẳng phải cũng liên hôn với sĩ tộc Sơn Đông sao, việc này chẳng phải là để nâng cao danh vọng của bản thân sao. Bọn họ đều xuất thân quan lại thế gia, ngươi thì càng không cần nói, càng cần liên hôn với quý tộc, còn nâng cao địa vị của mình.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng ta đã thành thân rồi, những quý tộc kia sao lại chịu gả nữ nhi cho ta làm tiểu thiếp chứ.
.- Sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy hả!
.- Ách.
.Nguyên Ưng giận tên không hăng hái này nói: - Ngươi ngốc hả! Chuyện tình cảm đều dựa vào thủ đoạn, thành thân rồi thì sao, chỉ cần trên người ngươi có thứ mà họ muốn, bọn họ đều sẽ chịu.
.Hàn Nghệ khó hiểu nói: - Trên người ta có cái gì mà bọn họ muốn?
.- Quyền lực!
.Nguyên Ưng nói: - Bây giờ hoàng thấy luôn chèn ép sĩ tộc bọn họ, bởi vì những sĩ tộc này tuy danh vọng cao, nhưng thế lực trong triều lại không phải mạnh lắm, bọn họ cũng luôn cố gắng liên hôn với những đại thần có quyền thế trong triều, dùng danh vọng đổi lấy quyền lực.
.Hàn Nghệ nửa tỉnh nửa mê hỏi: - Đây là nguyên nhân Nguyên Bảo Chủ ngài bảo ta thông đồng, à không, đối tốt với Mẫu Đơn nương tử sao?
.- Ta ta đương nhiên không phải.
.Nguyên Ưng nói: - Tiểu muội ta là bảo bối của Nguyên gia ta, bất cứ thứ gì cũng không đổi được. Nói đoạn ông ta lại thở dài nặng nề, nói: - Thực sự là tiểu muội quá yêu ngươi, thậm chí còn vì ngươi mà từ bỏ người quản sự, nhưng tiểu muội quá nhát trong những chuyện này, ta làm đại ca sao nhẫn tâm nhìn muội ấy tiếp tục như thế, không phải chỉ ra giúp muội ấy sao. Ngươi đừng không biết tốt xấu, bao nhiêu người muốn lấy tiểu muội ta, tiểu muội ta còn không nhìn trúng nữa. Hơn nữa ngươi phải tốt với tiểu muội ta, thì chúng ta mới là người một nhà, vậy thì còn đấu gì chứ, ngõ Bắc ngươi có thể sống tiếp rồi, có phải không?
.Nói đến đoạn sau, ông ta dùng mu bàn tay vỗ nhẹ ngực của Hàn Nghệ mấy cái!
.- Khụ khụ khụ!
.Hàn Nghệ lấy tay che ngực, tên này thật thành tâm mà!
.Nguyên Ưng bất mãn nói: - Tiểu tử ngươi sức khỏe kém thế à, phải rèn luyện thân thể nhiều hơn, bằng không ngay cả một nữ nhân ngươi cũng không chăm sóc được.
.Là người vỗ mạnh được không hả, đừng nói là một nữ nhân, mấy nữ nhân cũng không phải là nói chơi! Hàn Nghệ không thể nhịn được, nói: - Nguyên Bảo Chủ, thân thể tại hạ thực sự không yếu, đặc biệt là một số mặt khác.
.Nguyên Ưng sửng sốt, ha ha nói: - Hảo tiểu tử, có tính cách, ta thưởng thức ngươi. Nói rồi ông ta lại sáp qua nói:
.- Nói cho ngươi biết, tiểu muội ta tuy đã từng thành thân, nhưng vẫn chưa động phòng nha.
.Trời ạ! Thật sự không biết kiếp trước Mẫu Đơn nương tử tạo nghiệt gì, lại có một ca ca như thế. Hàn Nghệ gật đầu nói: - Việc việc này ta có nghe nói. Nghĩ bụng, không thể tiếp tục nói nữa, bằng không lão tử thật sự chống không nổi, thở dài một hơi, nói: - Nguyên Bảo Chủ, ta thật sự không biết hóa ra Mẫu Đơn nương tử lại vì ta mà chịu nhiều uất ức như thế, tại hạ thật sự thẹn với nàng, ngài có thể nói cho ta biết bây giờ nàng ở đâu không?
.- Cuối cùng tiểu tử ngươi cũng thông suốt rồi.
.Nguyên Ưng mừng rỡ, sau đó vẻ mặt bi thương nói: - Tiểu muội bị gia tộc đuổi đến một tiểu viện ở thành tây hai mươi dặm.
.Hàn Nghệ che nửa mặt, bi thương nói: - Sao bọn họ có thể đuổi Mẫu Đơn nương tử đến một nơi xa như thế chứ!
.- Xa sao?
.Nguyên Ưng bật thốt lên, nhưng sau đó lập tức nói: - Không còn cách nào, tiểu muội vì ngươi chống lại đại bá của ta, ta cầu tình cũng vô dụng, ôi.
.Hàn Nghệ bi thương nói: - Ta muốn đi tìm Mẫu Đơn nương tử.
.- Vậy ngươi đi nhanh đi.
.Nguyên Ưng vội nói.
.- Cáo!
.- Đừng cáo nữa, đi nhanh đi!
.- Dạ!
.Ra khỏi đại trạch, Hàn Nghệ lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: - Bệnh thần kinh.
.Nửa canh giờ sau.
.- Bảo Chủ, bảo Chủ.
.- Tiểu tử kia đi chưa?
.- Không đi, hắn vòng về ngõ Bắc, nhưng sau đó lại đi phủ Quan Quốc Công rồi.
.- Buồn cười, tiểu tử kia sẽ không dùng sách lược liên hôn mà lão tử dạy hắn trên người Dương gia chứ. Oa nha nha! Tức chết ta rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận