Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 565.2: Nghi điểm

.Lư Sư Quái ừ một tiếng: - Huyền Đạo nói không sai, đây chỉ có thể coi là một nghi điểm, ta cũng không rõ khi đó bọn họ đấu nhau như thế nào, hơn nữa ta cũng chưa từng nhìn thấy vết thương do bản thân mình dùng đao chém mình.
.Bọn họ không hiểu, nhưng Hàn Nghệ hiểu nha, bởi vì hắn là kẻ lừa đảo mà, hắn biết giả trang vết thương, nghĩ bụng, nếu Lư Sư Quái nói thật, vậy Tưởng Hiến rất có thể là hung thủ sau màn của cả sự việc này.
.Nghĩ đến đây, hắn không khỏi có chút lo lắng, bởi vì việc này đối với Lý Trị mà nói không phải là một tin tức tốt.
.Lư Sư Quái lại nói:
.- Đúng rồi, các ngươi có hỏi Trương Minh chưa.
.- Trước đó bệ hạ đã hỏi rồi. Trịnh Thiện Hành nói đoạn thuật lại lời của Trương Minh cho Lư Sư Quái nghe.
.Lư Sư Quái nghe xong cau mày, nói: - Các ngươi thấy thế nào.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Tưởng Hiến có lý do làm thế, dù sao Trương Minh tư thông với vợ ông ta, nếu ông ta muốn báo thù Trương Minh cũng là chuyện đương nhiên.
.Vương Huyền Đạo nói: - Nhưng Từ Sướng và Từ Lượng là tâm phúc của Trương Minh, bọn họ sao lại xuất hiện ở đây. Nếu không có lệnh của Trương Minh, bọn họ cũng không dám tự tiện hành động, trừ phi Trương Minh phái họ đi. Còn nữa, nếu Tưởng Hiến chỉ muốn báo thù Trương Minh, thì có thể nói Trương Minh phái người tới giết bọn họ, không cần nói Trương Minh sai người giết người diệt khẩu, bởi vì nếu là thế, ông ta cũng không thoát khỏi liên quan.
.Trịnh Thiện Hành đột nhiên nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Hàn tiểu ca, ngươi thấy thế nào.
.Hàn Nghệ nói: - Ai cũng đều có thể, bởi vì bọn họ đều có động cơ giết người, chuyện này còn phải điều tra, chúng ta vẫn phải tôn trọng chứng cứ.
.Lư Sư Quái gật đầu nói:
.- Đúng vậy, việc này còn phải điều tra mới biết.
.Bốn người đi vào trong tiểu viện, một tiểu viện vô cùng đơn giản, vừa vào trong viện, thì thấy dưới đất có mấy vết máu, Vương Huyền Đạo cau mày, lấy khăn lụa ra che mũi miệng lại, y có chút thích sạch sẽ không chịu nổi hoàn cảnh này, may mà không còn thi thể nữa, bằng không phỏng chừng Vương Huyền Đạo cả cửa cũng không dám vào.
.Nhưng Hàn Nghệ lại nhìn mà choáng, lắc đầu: - Này này này, thi thể đâu rồi.
.Binh lính kia nói: - Ngỗ tác nghiệm thi đã làm xét nghiệm bước đầu, bây giờ đã mang vào lều dưới chân núi làm kiểm tra tỉ mỉ rồi.
.Hàn Nghệ nghe thấy thì kinh ngạc, hoắc một tiếng nói: - Ai bảo các ngươi dọn đi, các ngươi dọn đi rồi, vậy chúng ta đến làm gì.
.Binh lính kia nói: - Là đêm qua Mộ Dung tướng quân phái ngỗ tác đến.
.Hàn Nghệ nói: - Y dựa vào cái gì mà phái ngỗ tác đến, ta mới là quan chủ thẩm.
.Lư Sư Quái nói: - Đây là chuyện nên làm. Vụ án đột ngột xảy ra, hơn nữa khám nghiệm tử thi nên sớm không nên trễ. Mộ Dung tướng quân sau khi phát hiện thi thể, theo lý nên lập tức phái ngỗ tác đến khám nghiệm.
.Vương Huyền Đạo nói: - Là do chúng ta đến quá đột ngột.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Chỉ giáo cho.
.Vương Huyền Đạo buồn bực nói: - Ngay cả chuyện này ngươi cũng không biết.
.Hàn Nghệ nói thẳng: - Ta lại chưa từng tra án mạng.
.Vương Huyền Đạo nói: - Trong tình huống bình thường, quan viên đều không nhìn thấy thi thể, đều do ngỗ tác khám nghiệm xong, thuật miệng lại cho quan nghiệm thi, rồi để quan nghiệm thi ghi chép lại, giao cho quan viên để làm căn cứ phá án. Nói cách khác, người bình thường không thể nghiệm thi, chỉ có ngỗ tác và một số tiện dân mới tiếp xúc với thi thể.
.Hàn Nghệ rít ngụm khí lạnh, nói: - Chế độ nghiêm khắc như vậy.
.Vương Huyền Đạo trợn trắng mắt nói: - Không phải nghiêm khắc, là do thi thể ngập tràn lệ khí, là vật không cát tường, ngường bình thường ai lại chịu nhìn thi thể chứ, cho nên trước nay đều chỉ do nô lệ và tiện dân mới làm việc này.
.Điều này cũng vì tư tưởng mê tín cổ đại vô cùng nghiêm trọng. Trước triều Tống, quan viên chưa bao giờ nhìn thấy thi thể, nhìn thấy rồi phỏng chừng sẽ muốn ói, người đụng phải thi thể bình thường chỉ có ngỗ tác và một số nô lệ giúp ngỗ tác dọn dẹp thi thể.
.Mà ngỗ tác ở thời này là một công việc cấp bậc vô cùng vô cùng thấp, chỉ có nô lệ mới làm ngỗ tác, cũng chỉ vì mưu cầu đường sống, phỏng chừng chẳng ai lại nhiệt tình với công việc này.
.Bởi vì hậu nhân của ngỗ tác đều không thể làm quan, đi học, phải chịu rất nhiều hạn chế, hơn nữa còn thường bị người ta ghét bỏ và trào phúng, không ai chịu qua lại với ngỗ tác, dù sao cũng là tiện dân, ngay cả quan nghiệm thi cũng không muốn đụng đến thi thể, họ chỉ là nhân viên ghi chép, ngỗ tác nói cái gì, họ cứ ghi cái đó, bởi vì ngỗ tác không có tư cách đi học, không thể biết viết chữ, bản lĩnh của họ đều là lén học cùng sư phụ.
.Hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm, không có giáo dục theo hệ thống gì cả.
.Nói cách khác, bọn Hàn Nghệ nên ở quan nha đợi báo cáo.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ai ui, quy củ này thật quá nhân đạo mà, ta thật cảm động. Trong lòng lại nửa vui nửa buồn, vui là vì tình hình trước mắt đối với hắn mà nói thì càng mơ hồ càng tốt, buồn chính là chế độ tra án này, mỗi năm phải xảy ra bao nhiêu vụ án oan đây, trong lòng chỉ cảm thán một câu, hung thủ thời đại này thật là hạnh phúc.
.Thi thể đã dọn đi rồi, hiện trường hung án cũng không được bảo vệ cho tốt, ví dụ như khi nhấc thi thể đi còn để lại không ít vệt máu dưới đất, tin tức duy nhất liếc mắt nhìn thấy được chính là nơi này có rượu có thức ăn, hơn nữa đều bị đánh đổ.
.Lư Sư Quái nói: - Gần đây không có quán rượu, bọn họ không thể tự mình xuống bếp được nhỉ, chỗ này hẳn là còn có người khác nữa.
.Binh lính kia nói: - Còn có một lão đầu, có điều ông ta đã chết rồi, chúng ta phát hiện ông ấy trong phòng bếp.
.Mấy người nghe thấy hơi cau mày.
.Đây quả thật là một mạng người vô tội mà.
.Trên cơ bản không có gì để xem, đều phải dựa vào miệng để hỏi, kết quả biết được là ba người Hoắc Nguyên Đức, Đinh Mão, La Văn chết trong phòng, còn Từ Sướng, Từ Lượng chết trong viện, trong ngoài phòng đều có dấu vết đánh nhau.
.Đi dạo một vòng trong viện, cũng không có phát hiện gì. Thật ra là do khoa học kỹ thuật quá lạc hậu, nơi này chắc chắn có manh mối, nhưng không thể điều tra được.
.Ra khỏi viện, Hàn Nghệ ra dáng hỏi binh lính bên cạnh: - Nhanh chóng hối thúc báo cáo nghiệm thi đi.
.- Dạ.
.Tên lính kia lập tức đi xuống chân núi.
.Lư Sư Quái nói: - Chúng ta đi xung quanh nhìn xem.
.Hàn Nghệ nhún vai nói: - Tùy thôi.
.Mấy người lại xem xét xung quanh tiểu viện nữa, đi mãi đi mãi, Lư Sư Quái dừng lại, nhìn vào một sườn dốc nhỏ bên cạnh. Hàn Nghệ thuận theo ánh mắt y nhìn sang, phát hiện trên sườn dốc có hai dấu chân. Hắn ngẩng đầu nhìn, là một sườn dốc nhỏ, không cao, dễ lên dễ xuống, hắn liếc nhìn điểm đột phá, lại liếc nhìn tiểu viện cách chưa đến mười bước chân, thầm cau mày, lẽ nào.
.Lư Sư Quái khom người đi qua, y đứng trên sườn dốc, nhìn xung quanh, đột nhiên ánh mắt rơi ra phía sau sườn dốc.
.Bọn Hàn Nghệ cũng nhanh chóng đi qua, nhìn theo ánh mắt Lư Sư Quái, chỉ thấy trong bụi cỏ có dấu vết rõ ràng đã từng bị đè.
.Hai mắt Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành trừng to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận