Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 649.2: Khu chợ Nguyên gia

.Chỉ thấy từng nhóm công tử ca, con cháu thứ tộc đi thành đội nhao nhao chạy đến Kim Thủy Môn.
.Ngoài Kim Thủy Môn, chỉ thấy một khu chợ lớn hình tròn thấp toáng giữa lùm cây xanh um, xung quanh dương liễu lay động, hoa cỏ nở rộ, tung bay đón gió.
.Cửa chính là một cánh cửa gỗ lớn, trên cửa khắc đồ án "Thác Bạt", đây chính là gia huy của Nguyên gia. Đi vào trong, hai bên đường trồng đầy câu cối, nhưng không giống như đời sau, từng hàng từng hàng, ngay ngắn chỉnh tề, mà là chằng chịt tinh tế, ý cảnh phi phàm, từng toàn đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, mái cong đấu củng.
.Bởi vì là ở ngoại thành, không khống chế lầu các gì, nơi nơi đều là lầu các, vô cùng khí thế.
.Hoa quả, rau củ tươi ngon, tơ lụa thượng đẳng nhất, loan đao, trường cung tốt nhất, chợ ngựa, chợ dê, chợ thuốc, mứt quả, đường mía vân vân, khiến người ta cảm thấy muôn màu rực rỡ.
.Hàng hóa nơi này tuyệt đối là hàng hóa tốt nhất Kinh Thành, hơn nữa đều là sản phẩm của Nguyên gia, cửa hàng cũng đều là của Nguyên gia, bây giờ thật sự có thể nói, sản phẩm Nguyên gia, tất là tinh phẩm.
.Nhưng nói đến thương phẩm Nguyên gia thì nhất định toàn là đồ tốt sao?
.Đương nhiên không phải.
.Chỉ là người Nguyên gia biết dùng đầu óc, hàng hóa nhất đẳng toàn bộ đều tiêu thụ ở thành thị nhị đẳng, hàng tốt thì tập trung ở những thành thị chủ yếu như Trường An, Lạc Dương, Thái Nguyên, Hùng Châu.
.Đợi khi bọn Bùi Thanh Phong đến, nơi này đã kín người hết chỗ, thậm chí còn hơn cả thời kỳ đỉnh cao của ngõ Bắc.
.- Oa! Nhiều người như vậy à!
.Vi Quý từ xa xa nghe thấy tiếng huyên nào trong khu chợ, không khỏi giật nảy.
.- Thế lực của Nguyên gia, ngươi cho rằng ai cũng có thể so sao.
.Bùi Thanh Phong mỉm cười, đột nhiên bước nhanh lên trước, chắp tay nói với Nguyên Triết đứng trước cửa: - Nguyên huynh, chúc mừng, chúc mừng.
.Nguyên Triết đứng trước cửa nhanh chóng hồi lễ với Bùi Thanh Phong, bởi vì hôm nay còn có rất nhiều khách quý đến chúc mừng, y nhất định phải ra nghênh tiếp.
.Vi Quý chậc chậc mấy tiếng nói: - Nguyên ca, khu chợ này của huynh thật sự khiến người ta thán phục không thôi nha!
.Nguyên Triết cười nói: - Vi huynh quá khen, ta chỉ sợ chuyện này mà hỏng, sẽ làm xấu mặt gia tộc.
.Bùi Thanh Phong ha ha nói:
.- Là Nguyên huynh ngươi khiêm tốn, thực lực của Nguyên gia các ngươi ai mà không biết, trái cây, đường mía của Nguyên gia các ngươi có tiền cũng khó mua được nha.
.Sau khi hàn huyên một phen, mấy người vội vàng đi vào trong chợ.
.Mấy người bọn họ vừa đi, Nguyên Khánh liền vội vàng đi qua, vui mừng nói: - Công tử, phía bên ngõ Bắc.
.Nguyên Triết thản nhiên nói: - Ta biết.
.Nguyên Khánh "a" một tiếng.
.Nguyên Triết nói: - Mọi người đều đến chỗ chúng ta, không cần đi coi cũng biết cảnh tượng phía ngõ Bắc thế nào rồi.
.- Đúng nha. Nguyên Khánh bật cười ha ha.
.Nguyên Triết nói: - Hàn Nghệ có động tác gì không?
.Nguyên Khánh lắc đầu nói: - Không chút động tác nào.
.Nguyên Triết gật đầu, trong mắt đầy hoang mang.
.Trong chợ vô cùng náo nhiệt.
.Bởi vì thương phẩm của Nguyên gia khá đắt, người bình thường không mua nổi, chí ít cũng phải là cấp địa chủ, do vậy phóng mắt nhìn qua, đa phần đều là người ăn mặc hoa lệ, chuyện này mang lại cảm giác quen thuộc cho những con cháu quý tộc kia.
.Chỉ thấy trong tay không ít công tử cầm từng tấm thẻ đồng có gia huy của Nguyên gia, đây là thẻ khách quý của khu chợ Nguyên gia, làm bằng đồng còn tốt hơn của ngõ Bắc nhiều, ánh vàng lấp lánh, chứng minh cho thân phận nha.
.Thẻ khách quý chính là lợi khí của khu chợ nha, Nguyên Triết không thể không cần, hai chợ cũng muốn dùng, nhưng nội bộ bọn họ không phải vô cùng đồng lòng, bởi vậy không thể thực thi.
.Ngoài chuyện này ra, Nguyên Triết còn muốn học theo ngõ Bắc đưa ra phương án ưu đãi, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, không giảm giá quy mô lớn như hai chợ được, dù sao cũng có chất lượng, mua được trái cây của Nguyên gia, thì tuyệt đối sẽ không mua của nhà khác, những con cháu quý tộc này cũng không thiếu tiền.
.Bước vào trong mùi hương ngập tràn, nghênh đón chính diện.
.Bởi vì bản thân Nguyên Triết kiến thức rộng rãi, do vậy y cũng muốn nổi bật, xây dựng nắm tửu lâu trong khu chợ Nguyên gia, một là để giảm áp lực hàng hóa của Nguyên gia họ, dù sao thì khu chợ lớn như thế đều là việc làm ăn của nhà mình, không thể mở cửa hàng trùng lặp, nếu y giống như Hàn Nghệ, mở cửa hàng nhỏ, phỏng chừng rất khó nhét đầy toàn bộ, năm tửu lâu cũng chiếm không ít chỗ.
.Có điều năm tửu lâu này đều cực kỳ đặc sắc, không trùng lặp nhau, bởi vì phân chia theo chủng tộc, của người Hán thì dĩ nhiên không cần nói, nhất định là lớn nhất, còn có bố cục của người Hồ, Ba Tư, Đột Quyết, Thổ Phiên cũng hoàn toàn thiết kế theo tập tục của chủng tộc, món ăn cũng do Nguyên Triết định ra, bởi vì lúc trước y là người khai phá của Nguyên gia, đã từng ăn rất nhiều món ăn có phong tục đặc sắc.
.Hơn nữa y sắp xếp như thế, cũng là để tranh thủ thêm nhiều khách ngoại lai đến.
.Lúc này mới là buổi sáng, năm tửu lâu đã ngồi đầy cả, những con cháu quý tộc này đều không vội đi dạo, tìm một chỗ ngồi xuống trước, thưởng thức cảnh đẹp ở gần đây. Khu chợ Nguyên gia vô cùng xinh đẹp, làm giống như là lâm viên vậy, ngay cả giả sơn hồ nước cũng đều có.
.Bởi vì triều Đường là quốc gia đa văn hóa, có một số người thích phục sức Ba Tư, cũng bao gồm cả thức ăn Ba Tư, rất nhiều thức ăn của triều Đường đều từ bên ngoài đưa đến, nhưng văn hóa tuồn ra ngoài nhiều, nghệ thuật ẩm thực Nhật Bản cũng đến từ triều Đường.
.Trong một gian phòng riêng ở tửu quán người Hán, có bốn người ngồi đó, chính là Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái.
.- Bình thường Nguyên gia bất hiển sơn, bất lộ thủy đã đủ khiến người ta kinh ngạc, bây giờ lộ ra một góc núi, thật sự đủ khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
.Thôi Tập Nhận nhìn thấy người tới lui dưới lầu thì liên tục lắc đầu.
.Trịnh Thiện Hành đột nhiên thở dài.
.Thôi Tập Nhận cười nói:
.- Thế nào? Cảm thấy lo lắng cho Hàn Nghệ?
.Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: - Tuy Hàn Nghệ thông mình, nhưng đối diện với đối thủ lớn mạnh như thế, ta thấy hắn cũng thật sự khó lòng chống đỡ.
.Vương Huyền Đạo nói: - Đây là chỗ khó khăn nhất của Hàn Nghệ. Xuất thân bần hàn của hắn làm cho nếu hắn quá ưu tú, quá nổi bật, những quý tộc như chúng ta sao lại dung tha cho hắn, cái gọi là người nổi bật dễ bị ghét, nhưng nếu hắn lặng lẽ vô danh, thì không còn gì đáng nói nữa, cho dù là trong triều đình, hay là trong làm ăn, đều là như thế.
.Lư Sư Quái bất mãn lắc đầu nói: - Chuyện này quả thật không công bằng với Hàn Nghệ.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Chuyện này cũng không nhằm vào Hàn Nghệ, từ xưa đến nay đều như thế, nếu hắn nổi bật thì nhất định phải chiến thắng tất cả, chuyện này không phải là lấy cớ, cũng sẽ không ai nương tay mềm lòng với hắn cả.
.Đúng lúc này, cửa chợt mở ra, chỉ thấy Nguyên Liệt Hổ xách theo hai bình rượu hưng phấn chạy vào: - Rượu ngon trân quý của nhà ta, bên ngoài không thể mua được, hôm qua ta lấy từ chỗ nhà đại gia gia ta, đặc biệt chuẩn bị cho các ngươi.
.Vương Huyền Đạo nói: - Quân tử không uống rượu trộm.
.- Ta lấy từ nhà ta, sao có thể coi là trộm, cha ta cũng lấy năm bình, lát nữa ngươi không uống là được.
.Nguyên Liệt Hổ hừ một tiếng.
.Lư Sư Quái cười khổ một tiếng, nói với Nguyên Liệt Hổ: - Liệt Hổ, gần đây rất ít khi nhìn thấy ngươi.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Ta luôn ở Trại huấn luyện.
.Thôi Tập Nhận kinh ngạc nói: - Ngươi cũng làm quan sao?
.- Không có.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Ta ở đó chơi.
.- Chỗ đó có gì mà chơi?
.- Vậy mà ngươi cũng không biết.
.Nguyên Liệt Hổ hưng phấn bừng bừng nói: - Trại huấn luyện bây giờ, chậc chậc, thật sự quá thú vị, không nói rõ được, dù sao ở đó rồi thì không muốn ra ngoài. Trưởng Tôn Mập và Vô Nguyệt đều không muốn ra ngoài dù là nửa ngày, chỉ phái người đưa lễ vật chúc mừng đến.
.Hóa ra từ sau khi Hàn Nghệ hô to khẩu hiệu "chấn hưng tinh thần quý tộc", mọi người đều từ từ thay đổi, không còn lục đục đấu đá, không còn âm mưu quỷ kế, chỉ còn lại giúp đỡ lẫn nhau, thường thảo luận học vấn với nhau, thảo luận làm sao chấn hưng, hơn nữa còn là cuộc sống tập thể, không sợ cô đơn nhàm chán, nghỉ phép cũng có thể cùng chơi bài, chơi trò chơi, quá thú vị, bây giờ bọn họ đều không nuốn ra ngoài.
.- Vậy sao? Lư Sư Quái ha ha nói: - Xem ra hôm nào ta phải đi xem thôi.
.Trong lòng Thôi Tập Nhận cũng vô cùng tò mò, nhưng cũng không nói gì thêm, cười nói: - Liệt Hổ, không ngờ ngươi lại chủ động mời chúng ta đến đây. Ta nhớ ngươi cũng không quản chuyện làm ăn mà.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Ta vẫn luôn ở Trại huấn luyện, căn bản không biết chuyện này, đều là Nguyên Triết bảo ta làm thế.
.- Nguyên Triết?
.Thôi Tập Nhận hơi kinh ngạc nói: - Không ngờ ngươi lại còn nghe lời Nguyên Triết.
.- Bây giờ y là người chủ sự của Nguyên gia ta, có thể không nghe sao.
.Nguyên Liệt Hổ gãi đầu, có vẻ xấu hổ nói: - Ta và cha ta tiêu không ít tiền, nhưng không kiếm được một đồng cho nhà, Nguyên Triết lao tâm lao lực cho gia tộc, ta đương nhiên phải ủng hộ y. Đừng nói chỉ là mời các ngươi đến, cho dù là bưng mâm một hai ngày, cũng không sao cả. Cha ta cũng mời thúc thúc bà bà của Thôi Lư Trịnh Vương các ngươi đến, đều đang ở cách vách.
.Thật ra Thôi Lư Trịnh Vương nổi danh vô cùng đương thời, bọn họ vừa đến, đã tăng thêm không ít hào quang cho khu chợ Nguyên gia.
.Cái này gọi là hiệu ứng danh nhân.
.Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: - Vừa nãy ta còn lo lắng ngươi sẽ đối nghịch với Nguyên Triết về chuyện của Mẫu Đơn tỷ.
.- Ta là người như vậy sao.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Cô cô ta chỉ là cô cô ta, có phải người chủ sự hay không không liên quan đến ta. Thật ra không làm cũng tốt, ta còn sợ cô cô ta mệt nữa, dù sao thì cho dù là ai làm người chủ sự, trên dưới toàn gia ta đều toàn lực ủng hộ y.
.Bốn người Thôi Lư Trịnh Vương nghe thế thì hai mặt nhìn nhau, đây chính là lực ngưng tụ của Nguyên gia.
.Trịnh Thiện Hành đột nhiên nói: - Nguyên gia các ngươi thật sự muốn ngõ Bắc đóng cửa sao?
.Nguyên Liệt Hổ sửng sốt.
.Trịnh Thiện Hành lại nói:
.- Nếu không tiện, thì ngươi đừng nói.
.- Cũng không có gì không tiện. Nguyên Liệt Hổ đĩnh đạc nói: - Chỉ là ta cũng không rõ ràng, ta nghe nói như vầy, hình như Hàn Nghệ nói gì đó khiến đại gia gia của ta vô cùng tức giận. Thật ra như thế cũng tốt, Hàn Nghệ chuyên tâm làm Trại huấn luyện là được, làm ăn cái gì chứ.
.Lư Sư Quái cười nói: - Ngươi cũng đừng nói như Nguyên gia ngươi thắng chắc rồi vậy.
.Nguyên Liệt Hổ hỏi ngược lại: - Lẽ nào ngươi cho rằng Hàn Nghệ sẽ thắng sao?
.Lư Sư Quái ngẩn người, cũng không nói gì, có lẽ theo y thấy, Hàn Nghệ cũng không có chút phần thắng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận