Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 417.1: Nguy cơ tập kích

.Nói đến nước này, cuối cùng nhiệm vụ của Hàn Nghệ cũng coi như là kết thúc rồi. Những gì có thể nói hắn đều đã nói, nhưng gì có thể làm hắn đều đã làm. Tiếp đó chỉ còn mỗi việc chờ đợi Lý Trị và đám trọng thần Trưởng Tôn Vô Kỵ thương lượng xem có nên thành lập Dân An cục này hay không mà thôi.
.Những chuyện này cũng không có quan hệ gì đến Hàn Nghệ cả. Dù sao hắn cũng chỉ là một Ngự Sử giám sát, chuyện này không nằm trong phạm vi chức trách của hắn. Hắn chỉ là người nghĩ kế, không phải người có quyền quyết định.
.Sau khi trở về Phượng Phi Lâu, Hàn Nghệ liền nghỉ ngơi nguyên một ngày. Hai ngày nay đúng là mệt muốn chết rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt một phen mới được.
.Hôm sau.
.Hôm nay chính là ngày nữ nhân cuối cùng của đợt này, cũng không có kéo dài như mấy hôm trước. Dù mấy tỷ muội đều cảm thấy mừng rỡ, thế nhưng vẫn còn chưa thấy đủ. Trước đây không có cũng còn tốt, hiện tại đã có, vậy thì lại càng muốn phải tốt hơn một chút, tốt nhất tất cả đều là ngày nữ nhân, vậy thì mới đủ sảng khoái. Tuy nhiên hoàn cảnh hiện nay vẫn không cho phép.
.Sở dĩ ngày nữ nhân lần này kéo dài lâu như vậy, đơn giản cung là vì Tự do chi mỹ. Tuy rằng Tự do chi mỹcũng sẽ đưa ra trang phục của nam nhân, thế nhưng hiện nay vẫn là lấy nữ nhân làm chủ.
.Bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng, vì vậy ngõ Bắc đóng cửa sớm hơn một canh giờ so với thường ngày. Dù sao đám chủ quán còn phải chuẩn bị để nghênh tiếp ngày nam nhân, chuyện cần làm rất nhiều, chỉ có thể sớm đóng cửa.
.- Hàn tiểu ca, ngươi có biết mấy hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền không?
.Đám nữ nhân vừa rời đi, Trịnh Thiện Hành liền hưng phấn phóng lên Phượng Phi Lâu, vô cùng kích động kéo Hàn Nghệ qua một bên, khóe miệng ngoác ra hai bên nói.
.Hàn Nghệ nói: - Bao nhiêu?
.Trịnh Thiện Hành run run rẩy rẩy dựng thẳng lên hai ngón tay.
.- Oa! Hai vạn quan? Thật hay giả? Hàn Nghệ trợn to hai mắt nói.
.Khuôn mặt kích động của Trịnh Thiện Hành lập tức xụ xuống, tức giận nói: - Hai vạn quan? Ngươi thử kiếm ra số tiền đấy cho ta xem.
.Oa! Không cần phải kích động như thế chứ. Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Như vậy là bao nhiêu?
.Trịnh Thiện Hành làm sao còn có chút kích động nào nữa, có chút tự ti nói: - Hai ngàn quan.
.Hàn Nghệ mãnh liệt hít vào một ngụm lãnh khí, nói: - Lãi tận hai ngàn quan?
.Trịnh Thiện Hành ừ một tiếng, lại bổ sung thêm một câu:
.- Đấy là chưa tính cả hôm nay vào.
.Hàn Nghệ oa một tiếng: - Nhiều như vậy a!
.Trịnh Thiện Hành phẫn nộ nhìn Hàn Nghệ, nói: - Ngươi thật sự rất dối trá.
.- !
.Hàn Nghệ buồn phiền nói: - Vậy ta phải nói thế nào, mới không giống dối trá.
.Trịnh Thiện Hành liếc nhìn Hàn Nghệ, buồn bực nói: - Ta biêt. Hiện tại ngươi ngày thu đấu vàng, hai ngan quan này ngươi cũng không để vào mắt.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy ngươi đều cho ta hết đi. Xem ta có để vào mắt hay không? Nói xong, hắn lại cười ha hả, nói: - Không nói gạt ngươi, kỳ thực số tiền này đã cực kỳ vượt qua dự tính của ta rồi. Ta chỉ dự tính lãi khoảng môt ngan quan là cao nhất. Chỉ là vừa nãy nhìn thấy vẻ mặt của ngươi mới khiến ta cho rằng kiếm lời hai vạn quan mà thôi.
.Trịnh Thiện Hành một mặt sửng sốt, hỏi: - Thật sao?
.- Ta lừa ngươi làm gì. Hàn Nghệ gật gật đầu.
.- Ta chả dám tin ngươi.
.Trịnh Thiện Hành phất tay một cái, lại vui vẻ nở nụ cười, nói: - Mặc kệ thế nào, dù sao ta chưa bao giờ buôn bán kiếm nhiều tiền như thế. Lúc này mới mấy ngày, còn nhiều hơn sồ tiền ta tích góp mấy năm trước, ta cũng thấy đủ rồi.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Vui vẻ là được rồi, làm buôn bán kiếm tiền cũng chính là để hài lòng. Không hài lòng, kiếm được tiền đi chăng nữa cũng chỉ thiệt thân.
.Trịnh Thiện Hành đột nhiên nói: - Nếu như nói là ta hài lòng, như vậy thì chưa đến mức đấy.
.Hàn Nghệ nói: - Như thế này ngươi còn chưa hài lòng, thế phải thế nào mới được chứ?
.Trịnh Thiện Hành chỉ cười ha hả vài tiếng.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi cũng đừng có như vậy. Ta thấy ngươi cười gian trá đến như thế, tự nhiên lại cảm thấy có chút không ổn.
.- Gian trá?
.Trịnh Thiện Hành lập tức thu lại nụ cười, lộ ra một bộ chính nhân quân tử, nói: - Là thế này, ta có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng một chút.
.Hàn Nghệ hỏi: - Chuyện gì?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ngươi có nhiều tiền như vậy, chúng ta cung dùng mãi không hết, sao không lấy ra một ít để trợ giúp những bách tính nghèo khó kia.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta còn tưởng là chuyện gì, hoá ra là việc này. Ừm, đã vậy chờ ta tính toán xong sổ sách, cuối năm liền lấy ra hoa hồng cho ngươi. Đến lúc đó tiền của ngươi mặc ngươi tùy tiện dùng.
.Trịnh Thiện Hành ho nhẹ một tiếng, nói: - Khi đó sợ là đã muộn rồi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Muộn? Làm việc thiện còn phải tính thời gian hay sao?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Bây giờ đã là mùa đông, khí trời đã bắt đầu trở lạnh rồi, có rất nhiều bách tính ngay cả việc sưởi ấm cũng là vấn đề đấy. Ngoài ra hàng năm còn có không ít ăn mày, lưu dân bị chết cóng vào mùa đông. Vì lẽ đó ta mới nghĩ đến việc lấy danh nghĩa của Tự do chi mỹ, tặng cho bọn họ một ít chăn mền, để bọn họ vượt qua mùa đông này lại nói.
.- Lấy danh nghĩa của Tự do chi mỹ?
.Hàn Nghệ chỉ liếc mắt nhìn Trịnh Thiện Hành, cười mà không nói.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ngươi chớ có nhìn ta như vậy, ta đúng là muốn ngươi cung bỏ ra một ít tiền, chuyện này ta cung không nghĩ giấu diếm, nhưng tuyệt đối không phải vì muốn ngươi chia sẻ giúp ta. Chỉ là tiền này càng nhiều, liền có thể trợ giúp cho càng nhiều người hơn mà thôi.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói:
.- Ta cung không phải không nỡ bỏ ra chút tiền này, chỉ là gần đây ta thực sự rất bận. Nếu như chỉ là ra tiền, vậy ta cũng không có vấn đề gì.
.Trịnh Thiện Hành đại hỉ, nói: - Ngươi đồng ý ra tiền vậy là tốt rồi. Còn chuyện khác, cứ để ta xử lý là được.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Thế nhưng nếu như ngươi muốn lấy danh nghĩa của Tự do chi mỹđể làm việc thiện mà nói, vậy ngươi còn phải nói một tiếng với Nguyên Mẫu Đơn trước đã.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, nói: - Chuyện này ta đương nhiên biết, nhưng Mẫu Đơn tỷ chắc cũng không có vấn đề gì.
.Hàn Nghệ nghe thấy thế liền cảm thấy kỳ quái, chợt bừng tỉnh, nói: - Chờ đã, hoá ra trước đó ngươi vẫn cho rằng ta chắc chắn sẽ không đáp ứng à?
.Trịnh Thiện Hành sửng sốt, chột dạ nói: - Ta cũng không có nói như vậy nha.
.Đúng lúc này, chợt có một tên hạ nhân đi vào, nói: - Tiểu Nghệ ca, Mẫu Đơn nương tử đến rồi.
.- Hắc! Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.
.Hàn Nghệ cười, nói: - Mau mau cho mời.
.Chỉ chốc lát sau, liền thấy Nguyên Mẫu Đơn đi vào.
.Hàn Nghệ lập tức kích động xông lên, khoa tay múa chân, tình cảm dạt dào nói: - Mẫu Đơn nương tử, cô đến thực sự là quá khéo, ta vừa vặn có một cái tin tức cực kỳ tốt muốn nói cho cô.
.Trịnh Thiện Hành thấy thế cả kinh. Thầm nghĩ, đây mới đúng là vẻ mặt hai vạn quan nha.
.- Vậy sao?
.Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn Trịnh Thiện Hành, cười nhạt một tiếng, nói: - Cũng thật là đúng dịp, ta cũng vừa hay có một cái tin tức cực kỳ xấu phải nói cho ngươi.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Tin tức xấu?
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu.
.- Tin gì?
.Hàn Nghệ chưa kịp dứt lời, liền thấy Trà Ngũ vội vã đi vào, nói: - Tiểu Nghệ ca, mấy người Tiền chưởng quỹ đang đứng ngoài cửa cầu kiến, nói có chuyện gấp muốn tìm huynh.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Xem ra cũng không cần ta mật báo rồi.
.Tình huống giống như có gì đó không đúng nha! Hàn Nghệ cau mày liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn
Bạn cần đăng nhập để bình luận