Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1419.1: Từ dưới đi lên.

.Sau khi hai vợ chồng này ôn nhu mùi mẫn một lát trong phòng, lại sai người ôm Hàn Nhụy đến, vốn dĩ Nguyên Mẫu Đơn và Hàn Nhụy đều khá là an tĩnh, nhưng hiện giờ có thêm một hoạt bảo Hàn Nghệ này, nguyên buổi trưa trong phòng đều là tiếng cười không ngừng, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, thật hạnh phúc.
.Mà tới buổi chiều, Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn lại đi đến phòng nghị sự, cùng Nguyên Hi hội họp, một đám lão nhân Nguyên gia cũng đều đến đây.
.Phen chúc mừng này dĩ nhiên là không thể tránh được, dù sao Hàn Nghệ cũng thăng làm Hộ Bộ Thượng thư, là việc Nguyên gia chờ mong từ lâu, điều này đối với việc mua bán của Nguyên gia thật sự là rất có lợi.
.Nhưng mà cả hội nghị vẫn là bàn luận về kế hoạch nam tiến, mà năm nay là mấu chốt, bởi vì bông và lá trà là hai hạng mục đầu tư lớn trong kế hoạch nam tiến, có thể chống đỡ kế hoạch nam tiến này hay không, còn chưa được chứng thật, hiện giờ bông và lá trà đã sắp tới Trường An rồi, nếu tình hình tiêu thụ của hai loại thương phẩm này không tốt lắm, kế hoạch nam tiến kia cũng không được ổn rồi.
.Nhưng đối với điểm này, tất cả mọi người đều tràn đầy lòng tin, bởi vì Hàn Nghệ đã nhiều lần đảm bảo, nhất định bán đắt hàng, thậm chí nhắc cũng không muốn nhắc, hoàn toàn không có cần thiết phải thảo luận. Nhưng về phân phối lợi nhuận này như thế nào, Nguyên Hi bọn họ có một chút xung đột với ý kiến của Hàn Nghệ.
.Bởi vì Nguyên Kiệt bên kia chó ngáp phải ruồi, đã chiếm lĩnh đảo Nam Hải, là một loại khiêu chiến đây đối với tài chính của Nguyên gia, bởi vậy Nguyên Hi hy vọng tiến hành kỹ thuật lũng đoạn đối với bông, lá trà, từ gieo trồng đến thêu dệt, lại đến chế y phục, lũng đoạn toàn bộ cả một dây chuyền sản xuất, nhằm thu đầy đủ lợi nhuận, nhưng kế hoạch Hàn Nghệ đề xuất lúc trước, là Nguyên gia phụ trách gieo trồng, sản xuất giao cho những người khác, người nào thực hiện nhiệm vụ của người nấy.
.Hàn Nghệ vẫn kiên trì kế hoạch lúc đầu, hắn là Hộ Bộ Thượng thư, mục đích của hắn là khiến cho thêm càng nhiều người trở nên giàu có, chứ không phải giúp một nhà Nguyên gia kiếm tiền, nhưng đám người Nguyên Hạc rất không muốn nhường ra một phần lợi nhuận này, bọn họ cho rằng chỉ bán bông thì lợi nhuận của nó không có không gian co duỗi lớn, lợi nhuận của những thương phẩm như y phục thì có không gian vừa đủ, thứ đầu tư vào trong đó là kỹ thuật, kỹ thuật một người nghĩ ra, có thể kiếm tiền của rất nhiều người. Mà về mua bán vải vóc, cũng là một trong nguồn thu nhập trọng yếu của Nguyên gia, hiện tại là nền kinh tế trồng dâu nuôi tằm, địa chủ nào từ bỏ được hai nghề kinh doanh này, hoàn toàn có thể tự mình làm, giành lại một nửa lợi nhuận từ Tự do chi mỹ, bù lại tài chính còn thiếu của Nguyên gia.
.Nguyên Triết kỳ thật cũng đồng ý cách nhìn của Nguyên Hi, nhưng Nguyên Triết, Nguyên Mẫu Đơn đều không tiện mở miệng, bọn họ là thủ hạ của Hàn Nghệ, không phải là cùng phe bên Nguyên Hi, là Hàn Nghệ cùng một đám lão già bọn họ đang tranh cãi.
.Trải qua một phen tranh luận, cuối cùng quyết định mỗi người đều lui một bước, Nguyên gia áp dụng tiến hành bảo mật và lũng đoạn kỹ thuật dệt may vải bông, điều này chỉ có Hàn Nghệ biết, có thể thoải mái lũng đoạn, về phần vải sản xuất sản phẩm gì thì giao cho những thương nhân khác.
.Còn về lá trà, trong vòng ba năm để cho Nguyên gia lũng đoạn, nhưng còn bán lẻ, vẫn là giao cho thương nhân khác, Nguyên gia không thiết lập cửa hàng, chỉ làm bán sỉ.
.Hội nghị này họp suốt đến nửa đêm canh hai mới kết thúc, bởi vì lúc Hàn Nghệ đi quá vội, bởi vậy có quá nhiều việc phải bàn, bữa cơm tối này cũng trực tiếp ăn ở phòng nghị sự, dù sao Nguyên gia cũng không chú trọng ăn uống, mọi người cũng là ăn chút cháo, ăn một ít mì.
.- Phu quân, chàng cũng đừng trách đại bá bọn họ, lập trường của bọn họ và của chàng không giống nhau, bọn họ chỉ xem xét lợi ích của Nguyên gia.
.Trở ra phòng nghị sự, Nguyên Mẫu Đơn nhỏ giọng nói với Hàn Nghệ.
.Bởi vì vừa rồi tranh luận khá kịch liệt, nhất là Nguyên Hạc cùng Hàn Nghệ, tranh cãi đến mặt tía đỏ tai.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nàng nghĩ đi đâu vậy, điều này rất bình thường, chúng ta cũng là lấy sự luận sự, là một thương nhân, tiền này rõ ràng có thể tự kiếm, lại phải phân chia cho người khác, trong lòng chắc chắn sẽ có một chút khó chịu. Kỳ thật ta cũng biết sự khó xử của Nguyên gia, kế hoạch này càng chơi càng lớn, đừng nói đại bá của nàng, ta cũng có một chút mơ hồ, đáng hận nhất chính là Nguyên Kiệt bọn họ, nhanh như vậy đã lấy về một mảnh đất lớn, muốn tiêu hóa cũng không biết tốn bao nhiêu tiền, bao nhiêu thời gian.
.Nguyên Mẫu Đơn thấy Hàn Nghệ cũng không để ý nữa, thở phào nhẹ nhõm.
.Đúng lúc này, một cánh tay cường tráng khoác lên bờ vai của Hàn Nghệ. Hàn Nghệ chỉ cảm thấy một cổ oán khí lớn mạnh đè đến.
.- Ca!
.Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi trợn mắt.
.- Tiểu tử, có phải ngươi quên chuyện gì rồi hay không?
.Nguyên Ưng dùng thanh âm trầm thấp nói.
.Hàn Nghệ hừ nói:
.- Ông đã biết ông có việc cầu ta, vậy còn dùng Hàn Bất làm ta sợ.
.Nguyên Ưng kích động nói:
.- Ta là dọa ngươi sao, ta là đang nhắc nhở ngươi, tiểu muội ta hoài thai mười tháng, sinh ra đứa con gái giúp ngươi, nhưng ngươi thì sao? Còn ở bên ngoài la cà, không về nhà, ban đầu ngươi cam đoan với ta như thế nào, chẳng lẽ ta không nên tức giận sao.
.Nguyên Mẫu Đơn giận nói:
.- Ca, chuyện của hai người các huynh, không được kéo sang người muội.
.- Tiểu muội, muội quá thiện lương nên mới dẫn đến Hàn Nghệ không để muội trong lòng.
.Nguyên Ưng phẫn nộ vì tiểu muội không phản kháng!
.Nhưng không thể không nói một câu, lời này của Nguyên Ưng quả thật khiến Hàn Nghệ có chút không dễ chịu, nếu để cho Nguyên Ưng nói tiếp, hắn sẽ day dứt đến chết mất, vì thế nói:
.- Nguyên bảo chủ, ta không có quên lời hứa với ông, sau khi vào thu, nhất định cho ông thống thống khoái khoái bay một lần.
.- Vẫn phải đợi đến vào thu?
.Nguyên Ưng vô cùng bất mãn nói:
.- Ngươi có biết đỉnh núi nhỏ kia cũng bị ta giẫm đến trọc lóc rồi hay không, ta nghĩ là hiện tại ta hoàn toàn có thể bay ở ngọn núi cao hơn nữa. Ngươi đừng nghĩ rằng ta không biết, lúc ngươi cùng Tiểu Dã ở Thổ Dục Hồn đã bay một lần, nghe nói cũng đã bay hơn nửa ngày, ta luyện còn lâu hơn Tiểu Dã một chút, không đạo lý nào mà nó được, ta không được a.
.Hàn Nghệ bực bội nói:
.- Ta nói ông không được khi nào, ta không nhìn cũng biết kỹ thuật bay của ông nhất định đủ điều kiện, nhưng hiện giờ đang mùa hè, không có gió, nguy hiểm nhiều hơn, hơn nữa bay cũng không đã, đợi khi gió thu đến, ta nhất định để ông mang theo lương khô mà bay, cho ông ăn cơm trưa trên không trung, thế này được rồi chứ.
.Nguyên Ưng vừa nghe vậy, cảm thấy rất có lý, hơn nữa đây chính là giấc mộng của ông ta, ông ta cũng hy vọng có thể hoàn mỹ, trầm ngâm một lát, nói:
.- Này.... ! Lần này nếu ngươi lại thất tín nữa, ta thật không tha cho ngươi.
.- Có cần ta thề với trời không.
.- Được a! Ngươi thề, ngoại trừ để cho cháu gái nhỏ của ta làm cô nhi, còn lại cái gì cũng đều được.
.- Đệch!
.Nói đùa gì vậy, hiện giờ Hàn Nghệ gặp con gái của mình cũng phải giành giật từng giây, đâu có rảnh mà đi giúp Nguyên Ưng làm những thứ dở hơi đó, ít nhất cũng phải chờ qua hết đợt bận rộn này, hắn mới có tâm tư giúp Nguyên Ưng hoàn thành ước mơ, lần này thì không. Ở Nguyên gia bảo một đêm, Hàn Nghệ vội về trong thành, đang chuẩn bị bắt tay vào làm việc của Học viện Chiêu Nghi, bên hoàng cung phái người đến báo cho hắn biết, lệnh hắn tối nay vào cung nghị sự.
.Không cần phải nói cũng biết, nhất định là việc về Tây Bắc và Thổ Dục Hồn.
.Về hai quyết nghị lớn này cũng đã định rồi, nhưng đều là do Tam Tỉnh lên kế hoạch, chủ yếu là phân chia khu vực hành chính, thành lập châu huyện.
.Cũng may việc này vẫn luôn trong kế hoạch, bởi vì lúc trước Hàn Nghệ giết khả hãn, hoàng thất, còn có một đám quý tộc phản Đường của Tây Đột Quyết, những kẻ không bị giết thì đều đã chạy đến bên Thổ Phiên, lại bồi dưỡng những quý tộc thân Đường, thương nhân là đám người Ngột Khả Liệt, không tồn tại việc sắc phong khả hãn nữa, như vậy thi hành chế độ châu huyện là nhất định rồi, Tam Tỉnh vẫn luôn làm việc này, chỉ là thời cơ này tới hơi sớm, nhưng thông qua sự không ngừng cố gắng của TamTỉnh Lục Bộ, vẫn là phân định xong trước thời hạn.
.Tối đó, đại thần trung tâm tề tụ tại điện Lưỡng Nghi.
.Lý Trị đầu tiên là đem khu vực hành chính mà Tam Tỉnh đã chế định xong phân phát cho Hàn Nghệ bọn họ xem, vẫn có một chút khác so với ban đầu, ban đầu mà nói, là ba cấp đạo, châu, huyện, nhưng địa khu Tây Bắc có sự hiện hữu của Đô hộ phủ, tất cả mọi người cảm thấy không cần phải lật đổ Đô hộ phủ, hoàn toàn dựa theo khu vực hành chính cũ mà phân chia.
.Lập một đạo, Lũng Hữu đạo.
.Tuy rằng đạo này hơi lớn một chút, nhưng nhân khẩu nơi đây không nhiều.
.Nơi An Tây Đại đô hộ phủ đặt là ở Quy Tư, đó là tỉnh hội, Quy Tư cũng vừa hay ở vị trí trung tâm của Tây Bắc, hơn nữa là yếu đạo giao thông, là một tỉnh hội thì không gì thích hợp bằng.
.Ngoài ra còn có ba Đô hộ phủ, Côn Lăng Đô hộ phủ, ở Đình Châu. Mông Trì Đô hộ phủ, ở Toái Diệp. Thông Lĩnh Đô hộ phủ, ở Sơ Lặc.
.Đây đều là yếu địa chiến lược, vị trí địa lý vô cùng mấu chốt, thiết lập Đô hộ phủ là để giành được quyền thống trị tuyệt đối, ba địa phương này nhất định phải khống chế được.
.Còn thiết lập mười hai đô đốc phủ, đô đốc phủ này cơ bản đều ở địa khu biên giới, kỳ thật là trọng trấn quân sự, có thể để Đường triều trực tiếp phát binh từ tiền tuyến, bên kia thật sự là hơi quá xa, nếu phát binh từ chỗ cũ mà nói, đây là hao tài tốn của.
.Còn phân chia hai mươi bốn châu, một trăm lẻ tám huyện.
.Kỳ thật huyện là phân chia khó khăn nhất, bởi vì khu vực Tây Bắc này là tồn tại dưới hình thức bộ lạc, ngươi không thể tách một bộ lạc người ta thành hai nửa, vậy thì người ta làm sao sẽ đáp ứng, cũng may trong hai năm nay, Tô Định Phương bọn họ cũng đều tăng cường thống trị tại đó, vẫn luôn làm thống kê hộ tịch, đồng cỏ, vân vân, có đầy đủ tư liệu ủng hộ.
.Mặt khác, ban đầu lúc tiêu diệt A Sử Na Hạ Lỗ, tướng quân đóng giữ tại đó, là tập trung quyền lực vào một người, nhưng đây là yêu cầu khẩn cấp, mà hiện giờ đương nhiên phải quân, chính tách rời, vì vậy an bài Thứ sử đi tiếp quản quyền hành chính, lại thiết lập quân phủ, đô đốc phủ, ai giữ chức vụ người nấy, chế ngự giữ cân bằng lẫn nhau.
.Duy chỉ ngoại trừ Tô Định Phương, Tô Định Phương ở Đại đô hộ phủ vẫn là nắm giữ hết hành chính, quân quyền, đây là bởi vì triều đình còn cần một điểm tựa lớn mạnh ở đó, mà Tô Định Phương quản lý Đại đô hộ phủ đâu vào đấy, đổi lại là người khác, không chắc đã giỏi như ông ta.
.Lại thêm một khi phân chia như vậy, quyền lực hoàn toàn phân tán, An Tây Đại đô hộ phủ kia chỉ có danh nghĩa Đại đô hộ phủ, bình thường không có quyền quản hạt đối với châu phủ của địa khu khác, trừ phi là phát sinh tình trạng đột phát, triều đình trực tiếp hạ lệnh Đại đô hộ phủ, có thể nhanh chóng hình thành tập trung sức lực, cũng không lo lắng Tô Định Phương sẽ cấu thành uy hiếp đối với trung ương, bởi vì Quy Tư vừa vặn ở vào vị trí trung tâm, nhất định phải có mệnh lệnh của trung ương, Tô Định Phương mới có thể điều động quân đội của quân khu các khu vực khác, vậy thì ông ta muốn tạo phản, trực tiếp có thể đem ông ta làm sủi cảo, nhưng nếu không cho Tô Định Phương quyền lực này, một chiếu lệnh của triều đình, phải in ấn thành N bản, phát đến các châu huyện, ở phương diện này mọi người suy xét cũng vô cùng chu đáo.
.Lý Trị vô cùng hài lòng đối với chuyện này, càng phân tán càng tốt, chia để trị, vẫn luôn là thuật đế vương, nếu chỉ có mấy Đô hộ phủ, không dễ khống chế, sẽ cấu thành uy hiếp đối với trung ương.
.Y đã hài lòng rồi thì Hàn Nghệ bọn họ cũng không tiện nói thêm gì nữa, bọn họ cũng không nói được gì, phân chia khu vực hành chính phức tạp như vậy, ai dám lật đổ, ngươi giỏi thì ngươi đi, Hàn Nghệ thật không có năng lực này, đây thật sự là tri thức chuyên nghiệp, cái này hắn không có một chút nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận