Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1074.2: Tội này lão phu không gánh

.Quả thế! Hàn Nghệ nghe vậy nhíu mày nghĩ. Hiện tại Thổ Phiên cũng là một cường quốc, nhất là lực lượng quân sự, nếu không, Lý Trị cũng sẽ không rối rắm như vậy.
.Lý Tích tiếp tục nói: - Tuy nói Đại Đường ta mạnh hơn Thổ Phiên, nhưng nếu tác chiến trên cao nguyên, thì các dũng sĩ Trung Nguyên của ta cần vượt qua rất nhiều khó khăn, hơn nữa nếu Đại Đường ta đánh giặc, nhất định cần phải hao tổn quốc lực, nhưng nếu là Thổ Phiên, quân đội của bọn họ đều là do chủ nô tạo thành, bởi vậy chiến tranh đối với bọn họ, là thủ đoạn thường thấy nhất để đoạt lấy nô lệ, ngược lại có thể làm tăng cường quốc lực của bọn họ, bởi vậy bọn họ rất có hứng thú với chiến tranh.
.Hàn Nghệ thoáng gật đầu, bỗng nhiên liếc nhìn Lý Tích, nói:
.- Vậy không biết Tư không có đồng ý với cách nói của ta, là nhất định phải xuất binh viện trợ Thổ Dục Hồn không?
.Lý Tích không có lên tiếng.
.Hàn Nghệ nói tiếp: - Ta biết Tư không đồng ý với cách nói của ta, Thổ Phiên tấn công Thổ Dục Hồn, kỳ thực là nhằm vào Đại Đường ta, Tư Không là đại biểu cho quân đội Đại Đường ta, nhưng lại lựa chọn trầm mặc trong chuyện này, hiện tại bệ hạ vẫn khong quá muốn cuốn vào trong chuyện này, Tư không hẳn là nên đứng ra mới đúng.
.Nói đến phần sau, giọng điệu Hàn Nghệ có chút kích động, Lý Trị mặc dù nói không thể không phòng, nhưng đồng thời cũng biểu hiện ra sự bất đắc dĩ, trong lòng y là không muốn xuất binh.
.Lý Tích trầm mặc một chút, bỗng nhiên thở dài nói: - Lão phu đã cưỡi ngựa chiến đấu cả đời, cho tới hôm nay vẫn đều khát vọng chiến tranh, bởi vậy có thể nói ý kiến của lão phu là ích kỷ, đừng nói Đại Đường ta giữ ưu thế, cho dù là hoàn cảnh xấu, ngươi muốn hỏi lão phu có đánh hay không, thì lão phu nhất định là theo phe chủ chiến. Nhưng bệ hạ là vua một nước, những gì người cần suy tính không giống với lão phu, trong chuyện này, bệ hạ cơ trí và bình tĩnh hơn lão phu. Ta nhớ những năm cuối Trinh Quán có thảo luận xem có xuất binh với Cao Câu Ly không, tiên đế lúc mới đầu cũng có chút do dự, là lão phu kiên trì muốn xuất binh, cuối cùng tiên đế nghe theo đề nghị của lão phu, nhưng sau trận chiến ấy, không nói đến thắng thua, nhưng đích xác nó đã làm hao tốn rất lớn cho Đại Đường ta, khiến cho cuộc sống của bách tính càng thêm gian khổ, đến tận khi bệ hạ lên ngôi, bỏ chiến dịch Liêu Đông đi, cả quốc gia từ trên xuống dưới nghỉ ngơi lấy lại sức, đến tận lúc này mới dần dần khôi phục được.
.Nói tới đây, ông ta lại thở dài: - Chiến trường đối với quân nhân, chính là phần mộ tốt nhất, giống như văn nhân yêu văn chương vậy, đây là dục vọng của một cá nhân, lão phu sẽ không quan tâm chết nhiều người không, lão phu chỉ muốn thắng lợi, nhưng đối với bách tính thì đó là sự thống khổ, bởi vậy lần này lão phu không muốn làm ảnh hưởng ý tưởng của bệ hạ nữa, đánh hay không đánh, là do bệ hạ cùng đám văn thần các ngươi quyết định, điều duy nhất lão phu có thể làm chính là vâng theo thánh mệnh thôi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc không nói, qua nửa ngày mới gật đầu bảo: - Ta hiểu rồi.
.Đánh giặc đối với quân nhân, cũng giống như văn nhân vung bút mực trên giấy trắng vậy, đây là một kiểu nghệ thuật, là một kiểu sở thích, nhưng đối với quốc gia và bách tính, thì lại là một loại thống khổ, bởi vậy không có khả năng lấy ý chí của quân nhân đặt lên trên quốc gia được, đây là lẫn lộn đầu đuôi, có xuất binh hay không, là chuyện của chính trị gia, mà chính trị gia suy tính đại cục, là liên quan đến sự hưng suy của quốc gia, mà chức trách của quân nhân, chỉ là đánh thắng từng trận chiến thôi.
.Hàn Nghệ cực kỳ tôn trọng ý nguyện của Lý Tích, cũng hiểu được Lý Tích nói đúng, ông ta có thể biểu đạt ý nguyện của mình với Hàn Nghệ, nhưng là ông ta không thể tác động đến ý nghĩ của Lý Trị được, mà đây là chuyện Tể tướng phải suy nghĩ.
.Nhưng mà, trong lúc mọi người còn đang suy tư chuyện giữa Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn, thì Lý Trị lại đột nhiên hạ chiếu lệnh, giáng chức Hàn Viện, Lai Tể đến Tây Bắc.
.Đám người Lý Nghĩa Phủ và Hứa Kính Tông đều vui sướng không thôi, bọn họ thậm chí còn cho rằng đây có thể là do Hàn Nghệ và Lý Trị lén thương lượng xong, mượn chuyện này, để diệt trừ Hàn Viện cùng Lai Tể, nêu sớm biết như vậy, thì bọn họ tuyệt đối sẽ ủng hộ Hàn Nghệ, khi đối đầu với tập đoàn Quan Lũng, bọn họ cho rằng mình và Hàn Nghệ là người cùng phe.
.Nhưng tin tức này khiến một ông lão cực kỳ đau buồn.
.Vẫn là trong gian phòng nhỏ kia.
.Hôm nay Trưởng Tôn Vô Kỵ rốt cuộc cũng không nhẫn nhịn được nữa, tất cả nỗi lòng đều viết ở trên mặt, cực kỳ phẫn nộ, tay đã nắm chặt thành quyền, hỏi Hàn Nghệ ngồi đối diện: - Chuyện về Hàn Viện, Lai Tể, ngươi có nghe nói đến không?
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Không dối gạt Thái úy, vừa lúc ngày đó ta có việc vào cùng tìm bệ hạ thảo luận, lúc ấy ta cũng đã biết đến.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi: - Vậy ngươi có biết đó là chủ ý của bệ hạ, hay là chủ ý của Võ Mị Nương không?
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm nói: - Bệ hạ vẫn chưa nói rõ, nhưng theo ý ta, đây là chủ ý của hoàng hậu.
.- Đúng vậy a!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi nheo mắt, lộ ra từng trận sát khí:
.- Trong thiên hạ hạ, chỉ có cô ta là từng giây từng phút nhớ kỹ lão phu. Nữ nhân này thật sự là không đơn giản, Hàn Viện, Lai Tể đều đã hơn năm mươi tuổi, cai trị Tây Bắc đâu phải là chuyện vài năm có thể giải quyết, lần này bọn họ đi, chỉ sợ là không thể trở về được nữa.
.Nói tới đây, không ngờ trong mắt lão nổi lên ánh lệ, nếu Hàn Viện, Lai Tể rời đi, vậy thì bộ máy tể tướng của lão toàn bộ rời khỏi kinh thành, bọn họ không chỉ là thuộc hạ của lão, mà còn là hảo hữu của lão nữa, lão thở dài bảo: - Nhớ ngày trước ngươi lao lực thiên tận vạn khổ mới bảo vệ được Hàn Viện, Lai Tể, lại thật không ngờ nữ nhân kia chỉ cần tùy tiện động não, đã có thể giáng chức Hàn Viện, Lai Tể khỏi Trường An. Hơn nữa một chiêu này của cô ta quả thực cực kỳ độc ác, quả thực là không có kẽ hở nào, cho dù lão phu muốn thỉnh cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thì cũng không biết nên nói từ đâu nữa.
.Lão nhìn về phía Hàn Nghệ, lộ ra vẻ mong đợi, hy vọng Hàn Nghệ lại có thể ngăn cơn sóng dữ một lần nữa, giữ lại hai người bọn họ, cho dù chỉ giữ lại được một người cũng tốt.
.Nhưng chính bản thân lão cũng nói, một chiêu này của Võ Mị Nương là kín kẽ không kẽ hở. Hàn Nghệ chỉ có thể cụp mắt nói: - Rất xin lỗi, Thái úy, việc này ta thật sự bất lực, bệ hạ là thật sự ủy thác trọng trách cho hai người họ, phải biết rằng địa khu Tây Bắc cũng đúng là cần đại thần có tài cán như bọn họ, hơn nữa hiện giờ bọn họ ở lại Trung Thư Tỉnh, Môn Hạ Tỉnh cũng chỉ là xử lý một chút công vụ đơn giản, quyền lực của họ trên cơ bản đều bị bọn người Lý Nghĩa Phủ cướp đi, hơn nữa bệ hạ là có ý muốn để cho bọn họ lấy công chuộc tội, chuyện này nhìn có vẻ ngược lại còn giống như ban ân, hơn nữa kế hoạch này lại vẫn bắt nguồn từ đề nghị của ta.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, nhắm mắt không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận