Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1017: Có con gái sắp trưởng thành

.Nói lại chuyện này, khi đối mặt với Dương gia, Hàn Nghệ luôn có tâm thái hơi đuối lý, thứ nhất, xuất thân chênh lệch quá lớn, điều này thì ngược lại hắn không hề để ý đến, mấu chốt là ở chỗ hắn là người đã có vợ, bởi vậy bất luận Dương Tư Nột có chua ngoa hơn nữa thì hắn cũng sẽ không ghi nhớ trong nhớ, nếu đổi lại hắn là Dương Tư Nột, hắn sớm đã tát cho một tên lãng tử đến nhà như hắn một cái tát bay ra khỏi cửa rồi.
.- Bà nội a!
.Chỉ nghe thấy một tiếng kinh hô.
.Hàn Nghệ xoay người lại, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đứng ở cửa, khuôn mặt trái xoan trắng nõn nà, mái tóc dài đen nhánh không buộc mà để buông xuống, quấn một chiếc áo choàng màu trắng, nếu như đổi áo choàng trắng thành quần lụa mỏng trắng thì chính là cách ăn mặc của Tiểu Long Nữ.
.Đây đúng là nữ đại thập bát biến1 a, hơn một năm nay không gặp, Dương Phi Tuyết đã hoàn toàn lột xác thành một nữ nhân trưởng thành, sống mũi cao, da trắng như tuyết, dáng người cũng đầy đặn hơn so với trước, bớt đi một chút hoạt bát không còn ngây ngô, nhưng thêm một chút đoan trang và chín chắn. (1: chỉ con gái trong quá trình dậy thì, dung mạo và tính cách có thay đổi khá nhiều)
.Đóa hoa này có thể hái được rồi!
.- Phi Tuyết!
.Hàn Nghệ kích động reo lên.
.- Hàn Nghệ!
.Dương Phi Tuyết hốc mắt đỏ lên, chạy bước nhỏ lên, vùi đầu vào lòng Hàn Nghệ.
.Hai người ôm lấy nhau.
.Đối với một đôi nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt, xa cách hơn một năm thực sự là có chút tàn nhẫn.
.Hàn Nghệ ôm cơ thể chín chắn của Dương Phi Tuyết, để mặc những giọt nước mắt nóng hổi thấm vào áo, làm ướt ngực, nhiệt độ không giảm mà ngược lại còn tăng lên, trong lòng cảm thấy áy náy, hắn vẫn luôn cho rằng sự phân cấp hoãn2, cho dù đến gặp Dương Phi Tuyết muộn mấy ngày cũng không sao, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy có chuyện hắn thật sự là một tên khốn kiếp, nói giọng hơi nghẹn ngào: - Xin lỗi, ta nên đến sớm hơn một chút.
.(có chuyện gấp gáp cần phải làm ngay lập tức, có chuyện có thể để từ từ cũng không sao)
.Dương Phi Tuyết ngẩng đầu lên khẽ lắc, nói: - Chỉ cần chàng có thể bình yên vô sự trở về là ta đã thỏa mãn rồi.
.Tuy nói như vậy, nhưng nước mắt lại tràn ra.
.Hai người ôm chặt lấy nhau một hồi, Hàn Nghệ nâng khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của nàng lên, đắm đuối nhìn thật lâu rồi khẽ cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, chỉ thấy môi nàng mềm mại, mùi thơm thoang thoảng khiến Hàn Nghệ không kìm nổi mà cạy khuôn miệng mang mùi đàn hương ra.
.Dương Phi Tuyết lập tức mặt đỏ bừng, nhưng lại không kiềm chế được ái niệm trong lòng, khẽ nhón mũi chân lên, hai cánh tay ngọc ngà nhẹ nhàng ôm quanh cổ Hàn Nghệ, tình yêu và ngượng ngùng khiến nàng muốn cự tuyệt nhưng lại nghênh đón.
.Dù sao cũng là một nữ tử chưa trải đời, một cái hôn này đã khiến trái tim Dương Phi Tuyết say mê, chẳng biết từ khi nào, qua một lúc lâu sau nàng mới dần dần khôi phục vài phần lý trí, nàng giãy ra, đôi mắt đẹp ngấn nước, thẹn thùng lườm Hàn Nghệ một cái, trách cứ nói:
.- Vừa về đã chỉ biết ức hiếp ta.
.- Chưa thể đến mức đấy được, nếu để ta hôn thêm hơn nửa canh giờ nữa thì mới được coi là ức hiếp. Hàn Nghệ vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, dường như đang tận hưởng, cười hì hì nói: - Nếu nàng đã mở miệng rồi, thì ta sẽ ức hiếp nàng một chút nhé. Nói xong liền hôn luôn.
.- Còn lâu!
.Dương Phi Tuyết ngửa đầu ra sau né tránh, đột nhiên ngẩn ra, a một tiếng, không kìm nổi giơ tay lên sờ mái tóc dài của mình, đỏ mặt nói: - Hàn Nghệ, ta có phải bây giờ ta rất khó coi không?
.Xem ra nàng thật sự trưởng thành rồi! Hàn Nghệ bật cười trong lòng, nói: - Không a, lẽ không nào đây không phải là tạo hình thịnh hành ở Trường An gần đây sao?
.- Làm gì có chứ! Dương Phi Tuyết e thẹn nói: - Ta vốn đã sắp ngủ rồi, tưởng là bà nội gọi ta, nên ta không trang điểm gì mà đã đến rồi.
.Ồ, ta hiểu rồi, thì ra kiểu ăn mặc của Tiểu Long Nữ chính là không trang điểm à! Hàn Nghệ cười nói: - Nàng ra ngoài đi một vòng, sang năm đây sẽ là tạo hình thịnh hành nhất ở Trường An.
.- Chàng muốn ta xấu mặt, còn lâu ta mới mắc lừa. Dương Phi Tuyết mím môi cười, chợt như nhớ ra điều gì đó, vội vàng giãy ra, nói: - Chàng đợi ta một chút.
.Nói xong nàng liền nhanh bước ra ngoài.
.- Ây ây ây!
.Hàn Nghệ đã mơ hồ rồi, nghĩ bụng, cô nàng ngốc này sẽ không đi trang điểm thật đấy chứ.
.Thật ra hắn cảm thấy tạo hình này rất không tệ, thanh tao thoát tục, quả thực chính là được dành riêng cho Dương Phi Tuyết.
.Nhưng sao Dương Phi Tuyết lại lãng phí thời gian quý báu như vậy để trang điểm, một lúc sau nàng đã quay lại, chỉ thấy hai tay ôm một vò rượu, cười ngọt ngào nói: - Ta đã biết là chàng sẽ lập đại công trở về, đây là rượu mừng thắng lợi trước đây ta chuẩn bị cho chàng.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, mơ hồ nhớ trước đây Dương Phi Tuyết đã từng nhắc đến chuyện này, nhưng lúc đó hắn cũng không để ý, cho rằng đây chỉ là lời nói đưa tiễn khách sáo của cổ nhân, nhưng không ngờ rằng Dương Phi Tuyết cũng chuẩn bị rượu mừng chiến thắng cho hắn thật, trong lòng cảm động và áy náy đan xen lẫn lộn, cười khổ nói: - Xin lỗi, ta đã đến muộn.
.Dương Phi Tuyết bất mãn nói: - Ta đã nói không sao rồi, Vân Thành tỷ tỷ cũng đã giải thích với ta rồi.
.Hàn Nghệ chỉ vào bình rượu kia nói: - Ta nói với nó.
.- Chàng!
.Dương Phi Tuyết xấu hổ giậm chân.
.Hàn Nghệ cười ha hả, bước lên cầm lấy vò rượu, nói: - Đêm nay không say không về.
.Dương Phi Tuyết cũng nói rất có hào khí: - Vậy hôm nay ta sẽ liều mình uống cùng quân tử.
.Hàn Nghệ ngại ngùng, cảm ơn: - Thật sự cảm ơn nàng có thể xem ta là quân tử, ta thật sự quá cảm động rồi.
.Dương Phi Tuyết đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười khanh khách, hai lúm đồng tiền nhỏ cực kỳ mê người. Hàn Nghệ giơ tay ra kéo nàng lại, đặt một nụ hôn lên bờ môi nàng rồi sóng vai đi đến cạnh bàn.
.- Chén rượu này chúc mừng chàng chiến thắng trở về, ta cạn trước để kính.
.Dương Phi Tuyết nâng chén kính rượu, sau đó liền lấy ống tay áo rộng che mặt, uống một hơi cạn sạch, dù sao cũng là xuất thân võ tướng thế gia, rất có hào khí nam nhi.
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ cũng uống một hơi cạn sạch, dù sao một cô gái như người ta cũng sảng khoái như vậy, hắn cũng sẽ không ngại ngùng.
.Dương Phi Tuyết lại nâng chén nói: - Chén rượu này, chúc mừng chàng ra trận là tướng quân, vào triều là tể tướng, cha ta cũng muốn ra trận là tướng quân, vào triều là tể tướnggiống như ông nội ta, nhưng đến giờ ông cũng không làm được, không ngờ chàng trẻ như vậy đã làm được rồi. Cạn chén.
.Lại là uống một hơi cạn.
.Phụ nữ hướng ngoại, ta thích! Hàn Nghệ cũng nâng chén lên uống cạn.
.Dương Phi Tuyết lại nâng chén nói: - Chén rượu này, ừm, chúc mừng chàng đã dạy dỗ cho những địa chủ chua ngoa đanh đá kia một phen biết tay.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Câu này đừng có để cho cha nàng nghe thấy a!
.Dương Phi Tuyết giảo hoạt nói: - Yên tâm, ta biết rồi.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Cạn!
.Ba chén xuống bụng, trên khuôn mặt xinh đẹp của Dương Phi Tuyết đã hiện lên vài phần đỏ hồng, như có chút quyến rũ trong sự đơn thuần, rất là mê hoặc.
.Không thể nghi ngờ, mỹ nhân chính là chất xúc tác của rượu cồn, Hàn Nghệ chỉ cảm thấy cơ thể hơi nóng lên, thầm nghĩ, lẽ nào ta vẫn chưa bị vắt kiệt? Hay là trời sinh ta đã lợi hại như vậy rồi!
.Nhưng Dương Phi Tuyết thì không chú ý đến, mở to đôi mắt sáng ngời nói: - Hàn Nghệ, nghe nói một mình chàng đã tiêu diệt đại quân Đột Quyết?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đâu có khoa trương như vậy, ta chẳng qua chỉ là bày ra chút mưu kế, dẫn dụ đối phương vào trong bẫy của quân ta thôi.
.- Thật sao? Dương Phi Tuyết lại hỏi dồn: - Vậy có phải là chàng dùng mánh khóe lừa bịp không?
.- Làm sao nàng biết. Không, không thể nói là mánh khóe lừa bịp, mưu kế, đúng, là dùng kế. Hàn Nghệ phản bác một cách rất vô lực.
.Dương Phi Tuyết kích động nói: - Vậy chàng mau nói cho ta nghe, ta thích nghe chuyện lừa gạt người của chàng.
.Theo Tiêu Vô Y thấy, đây không phải chính đạo, chỉ có thể nói là bàng môn tả đạo, bởi vậy Tiêu Vô Y hy vọng Hàn Nghệ có thể đọc nhiều binh pháp, làm một thống soái thật sự, nhưng Dương Phi Tuyết thì không cảm thấy gì cả, bởi vì nàng và Hàn Nghệ quen biết chính là vì một cuộc lừa đảo nhỏ, hơn nữa nàng đã trải qua mấy cuộc lừa đảo, bởi vậy nàng cảm thấy hết sức hứng thú với chuyện này.
.- Ặc.
.Hàn Nghệ muốn phản bác, nhưng nghĩ lát nữa sau khi kể chuyện này cho nàng biết thì bất cứ phản biện nào cũng là đuối lý, được thôi, lừa thì lừa vậy, đó là cung kính không bằng tuân mệnh, Hàn Nghệ kể lại quá trình hắn lừa A Sử Na Hạ Lỗ ra sao cho Dương Phi Tuyết nghe, đương nhiên, hắn sẽ không khiêm tốn, bạn thân Peter Chu của hắn từng nói, nếu như mày muốn dìm đối phương thì không được khiêm tốn, căn cứ theo thống kê của một chuyên gia tâm lý học, tỉ lệ thành công của đàn ông thích nói khoác cao hơn ít nhất ba lần so với đàn ông trầm mặc hoặc giả vờ cao thâm.
.Bởi vậy Hàn Nghệ trực tiếp áp dụng phương thức kể chuyện, thể hiện vô cùng tinh tế sự thông minh tài trí, hữu dũng hữu mưu của hắn.
.Quả nhiên, Dương Phi Tuyết nghe chuyện liền mê mẩn luôn rồi, khi thì hồi hộp, khi thì thở phào một hơi, hai mắt dần dần phóng ra ánh mắt sùng bái, chính là tâm thái thiếu nữ tôn sùng chủ nghĩa anh hùng, giống như Nguyên Mẫu Đơn thì không có kiểu tâm thái này, thứ mà Nguyên Mẫu Đơn lý trí tôn sùng là chủ nghĩa thực dụng.
.Nhưng vừa mới kể xong, khi Hàn Nghệ đang chuẩn bị hưởng thụ sự hâm mộ của Dương Phi Tuyết, một nha hoàn đi vào, nói: - Hàn công tử, lão gia bảo ta đến nhắc công tử là thời gian không còn sớm nữa.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, trong lòng rẩt buồn bực, sao ta lại lãng phí thời gian quý báu như vậy vào việc kể chuyện chứ. Lại liếc nhìn vẻ mặt không nỡ của Dương Phi Tuyết, trong lòng cũng rất không nỡ, nói:
.- Ta biết rồi. Ngươi lui xuống trước đi.
.- Vâng!
.Đợi sau khi nha hoàn lui xuống, Dương Phi Tuyết đỏ mắt nói: - Lúc về chàng phải cẩn thận một chút.
.Hàn Nghệ nói: - Ai nói ta sẽ về, đã nói đêm nay không say không về rồi.
.Trong mắt Dương Phi Tuyết hiện lên một chút vui mừng, nhưng lại có chút thẹn thùng, nói:
.- Nhưng mà cha ta
.- Về muộn chút là được.
.Hàn Nghệ cười ha hả, đột nhiên lại hỏi: - Phi Tuyết, nàng có muốn đến Chiêu Nghi học viện dạy học không?
.- Dạy học?
.Dương Phi Tuyết cuống quít lắc đầu nói: - Chuyện này thì ta không được, không được, không được.
.Thời cổ đại, giáo viên là người hết sức thần thánh.
.Cô nàng ngốc nghếch này cứ nhất định muốn ta nói toạc ra sao? Hàn Nghệ nhỏ giọng nói: - Dạy học là giả, như vậy thì không phải là nàng có thể thường xuyên ra ngoài sao?
.Dương Phi Tuyết ngẩn ra, ánh mắt lóe lên, sợ hãi nói: - Nhưng cha ta sẽ đồng ý sao?
.Hàn Nghệ nói: - Nàng nghĩ thử xem, Chiêu Nghi học viện này là hoàng hậu mở ra, hoàng hậu và Dương gia các nàng không phải là quan hệ thân thích sao, chuyện này giao cho ta là được rồi.
.Dương Phi Tuyết gật đầu mừng thầm, nàng trời sinh tính hiếu động, nếu không viết truyện thì nàng thật sự sẽ buồn chán chết mất.
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Đúng rồi, một năm nay nàng đã làm những gì rồi?
.Dương Phi Tuyết ngẩn ra, con ngươi liếc nhìn trái phải một lúc, ngượng nghịu nói: - Chàng không phải là chàng nói muốn bán truyện của ta cho người khác đọc sao, vì vậy ta lại nghiêm túc chỉnh sửa lại truyện đó một lượt.
.- Vậy sao? Hàn Nghệ nói: - Vậy thì thật là tốt quá, đợi khi ta đi, nàng đưa truyện cho ta, ha ha, văn đàn Đại Đường ta sắp có một ngôi sao sáng mới nổi lên rồi.
.Dương Phi Tuyết ngượng ngập nói: - Đâu có lợi hại như chàng nói, chỉ cần đừng để người ta chửi ta là tốt rồi. Dừng một chút, lại nói:
.- Thật ra chửi cũng không sao, dù sao bọn họ cũng không biết là ai viết.
.Hàn Nghệ cười ha hả.
.Hai người họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nhưng chỉ khổ Dương Tư Nột.
.- Sao vẫn còn chưa đi a!
.Dương Tư Nột không nhịn được, lại bảo nha hoàn đi thúc giục.
.Câu trả lời của Hàn Nghệ vẫn như vậy sắp đi rồi!
.Sắp rồi lại sắp.
.Dương Tư Nột dù sao cũng là xuất thân võ tướng, sao trong lòng lại không biết Hàn Nghệ áp dụng kế hoãn binh, vốn định đích thân đuổi Hàn Nghệ ra khỏi cửa, nhưng suy nghĩ lại, bọn họ hơn một năm không gặp, nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói, đây cũng là chuyện thường tình của con người, với lại nói chuyện ở phòng khách nhỏ cũng không đến nỗi làm ra chuyện gì thất lễ, chỉ cần không rời khỏi phòng khách phụ thì để mặc bọn họ, cuối cùng ông ta vẫn kiềm chế được.
.Cuộc trò chuyện này đúng là cho đến tận lúc mặt trời mọc.
.Hai người đều không buồn ngủ, càng nói chuyện càng hăng say, từ khi đến Trường An, họ chưa từng nói chuyện như vậy.
.Cho đến khi tờ mờ sáng, Hàn Nghệ mới lưu luyến nói lời tạm biệt với Dương Phi Tuyết, lẳng lặng đi về phía cửa sau.
.Hắn vừa mới ra ngoài, Dương Tư Nột liền từ trong góc tường bên cạnh đi ra, hai mắt thâm quầng, hiển nhiên cũng là một đêm không ngủ, nhưng trong lòng thì đủ mọi cảm giác lẫn lộn. Một mặt ông ta cảm thấy Hàn Nghệ đối với Dương Phi Tuyết là xuất phát từ sự thật lòng, hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, nhưng mặt khác, Hàn Nghệ vẫn là người đã có thê tử, mà Dương gia bọn họ là quý tộc Quan Trung, có quá nhiều trở ngại, rốt cuộc nên làm thế nào, ông ta cũng thật sự không biết, không khỏi ngửa mặt thở dài một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận