Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1300: Gây sự chú ý

.Khi ngươi ở trên một bức tường kín không lọt gió, khoan một lỗ nhỏ, vậy thì vô cùng có khả năng sẽ tạo ra vài kẽ hở, điều này vô cùng bình thường.
.Từ trước đến giờ chưa có ai lại đem lịch sử ra làm giải trí hóa như vậy. Chuyện này dường như đã mở một cánh cửa cho mọi người, thì ra cũng có thể như vậy, vậy thì có phải là có thể giống như thế kia hay không?
.Rất nhiều ý tưởng đã xuất hiện.
.Ngay cả Trình Xử Lượng, Lý Tư Văn những người này còn như vậy, những người khác lại càng không phải nói rồi. Không ít con cháu nhà tướng đều ào ào chạy tới Phượng Phi Lâu hỏi thăm có cha hoặc là gia gia của mình hay không, bọn họ không phải nói không cho Hàn Nghệ diễn, mà là hy vọng Hàn Nghệ có thể đem người thân của họ biểu diễn trên sân khấu. Đương nhiên, tiền đề lớn nhất là kết quả của trận chiến này ai cũng đều biết, quân Đường đại thắng, nổi danh thiên hạ, ai mà không muốn.
.Nhưng đây chỉ là một vở kịch tình yêu, mục đích của Hàn Nghệ vẫn là từ hai nhân vật nhỏ phản ánh ra một trận chiến lớn, không thể nào dính dáng đến những nhân vật lớn này.
.Kỳ thật, cho dù Lý Trị cho phép, Hàn Nghệ cũng không có dự định này. Hắn không muốn kịch nói vừa mới xuất hiện lại biến thành kịch chính trị tuyên dương chiến tích quân thần.
.Nhưng mà Khuynh thành chi luyến lại dẫn đến chấn động, sẽ không giống như phù dung sớm nở tối tàn, việc này sẽ kéo dài rất lâu, rất lâu.
.Hàn Nghệ vẫn là giao toàn bộ cho Mộng Nhi bọn họ đi xử lý, hắn cũng chẳng có công sức để lại hao phí tinh thần vì kịch nói, đây đoán chừng là kịch bản cuối cùng do chính tay hắn viết, nhưng mà kịch nói sẽ không kết thúc như vậy, chẳng qua là từ đây về sau sẽ do Mộng Nhi bọn họ tự viết, để bọn họ nâng lá cờ lớn của Phụng Phi Lâu lên.
.Vùng ngoại ô phía tây.
.- Oa, nhiều người như vậy?
.Hàn Nghệ hôm nay lại đến xem bọn Nguyên Ưng luyện tập như thế nào. Nhưng mà đợi đến khi hắn đến nơi, phát hiện xung quanh ngọn đồi này thế mà lại có không ít người đang đứng.
.- Hàn Nghệ!
.Nghe thấy một tiếng gọi, chỉ thấy Nguyên Ưng đang chuẩn bị xông xuống sườn đồi, đột nhiên chuyển hướng lao về phía Hàn Nghệ.
.- Á
.Những người đang đứng xem phía trước Hàn Nghệ lập tức sợ đến nỗi né trái tránh phải.
.Cái tên điên này!
.Hàn Nghệ không khỏi lau mồ hôi lạnh.
.- Ồ, ồ, ồ.
.Nguyên Ưng này một khi đã bay lơ lửng rồi thì không nén nổi sự hưng phấn mà kêu to lên.
.Không tới một lát, Nguyên Ưng đã rơi xuống chỗ cách bên trái HànNghệ đứng không xa mấy, vội vàng khiêng cánh bay lượn chạy về phía Hàn Nghệ.
.- Này này này, chú ý một chút.
.Hàn Nghệ vội giơ tay lên nói.
.Nguyên Ưng ngẩng đầu lên nhìn cánh bay lượn, vội vã dừng bước chân. Lại nói với Hàn Nghệ
.- Hàn Nghệ, cuối cùng ngươi cũng tới rồi. Bây giờ ta đã luyện tập vô cùng thành thạo rồi, ngươi xem có thể đổi chỗ được chưa?
.Lúc này, Nguyên Ưng nào đâu còn có nửa điểm khí phách của Bảo chủ, giống y hệt một đứa trẻ.
.Chẳng qua lần này Nguyên Ưng lại rất nghe lời Hàn Nghệ. Hàn Nghệ không cho đổi chỗ, ông ta thật sự không đổi, có lẽ cho dù là lượn lờ ở tầm thấp, ông ta cũng đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi, hoặc có lẽ đối với ông ta mà nói việc bay lượn này thực sự quá là quan trọng, vì thế ông ta không dám phạm sai lầm.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thành thạo thì có thể xông vô đám đông rồi.
.Nguyên Ưng sững sờ một lát, nói: - Ta đây không phải là thấy ngươi nên cao hứng quá sao?
.- Hàn Thị lang!
.- Hàn Thị lang!
.Đương lúc này, những người dân đứng xung quanh cũng vây vòng lại, cung kính hành lễ với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ chắp tay, vẫn chưa mở miệng, Nguyên Ưng đã bắt đầu đung đưa cánh bay lượn, không để cho những người khác đến gần Hàn Nghệ.- Các ngươi đứng qua một bên, đứng qua một bên.
.Những người đó liếc nhìn Nguyên Ưng, giận mà không dám lên tiếng.
.Hàn Nghệ tò mò hỏi: - Chỉ có mấy ngày ta không đến đây, thế nào mà nhiều người quá vậy?
.Một người vội vã trả lời: - Chúng ta là không khéo nhìn thấy Nguyên bảo chủ đang bay lượn ở đây, cố ý tới đây tham quan học hỏi. Nghe nói con diều lớn này là phát minh của Hàn Thị lang?
.Hàn Nghệ cười, nói: - Đây là thử nghiệm bí mật mới của Hiền giả lục viện chúng ta, tạm thời không thể nói nhiều, vẫn xin các vị thông cảm. Dù sao bất cứ thứ gì hắn đem đến cũng đều phải chụp cái mũ Hiền giả lục học lên.
.- Hàn đại ca, Hàn đại ca.
.Lại nghe thấy một tiếng gọi í ới, đám người quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy Tiểu Dã lại xông tới đây, lại vội vàng né trái tránh phải.
.- Hàn đại ca.
.Tiểu Dã lại khiêng cánh bay lượn đến trước mặt Hàn Nghệ, hơi bất mãn nói: - Hàn đại ca, chỗ này vẫn thấp quá, bay không được bao lâu, không có chút thú vị gì. Lúc nào mới có thể đổi một nơi cao hơn chứ?
.Hàn Nghệ nói:
.- Hôm nay ta chính là đến để kiểm tra các người luyện tập như thế nào? Các người bay lại vài lần cho ta xem, nếu như đạt, liền đổi chỗ.
.Nguyên Ưng, Tiểu Dã nghe được vui mừng không ngớt, khiêng cánh bay lượn lên liền chạy lên phía sườn đồi.
.Hàn Nghệ cũng đi lên theo.
.Lên đến đỉnh đồi, Nguyên Tranh liền ôm đùi Hàn Nghệ hỏi: - Tiểu Nghệ ca, khi nào huynh sẽ dẫn ta đi bay lượn?
.Hàn Nghệ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu, cười nói: - Lần sau sẽ dẫn ngươi đi bay lượn một lần.
.Nguyên Tranh mừng rỡ không thôi.
.Mà bên kia Nguyên Ưng, Tiểu Dã đã chuẩn bị xong xuôi, quay đầu nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ không ngờ rằng bọn họ sẽ nghe lời như vậy, gật đầu nói: - Bắt đầu đi.
.Hai người lập tức xông về hướng sườn đồi, bay vô cùng vững, tiếp đất cũng vững vô cùng.
.Kỳ thực luận về kỹ thuật mà nói, hai người bọn họ từ sớm đã có thể đổi chỗ bay rồi, ngay cả Hàn Nghệ cũng không thể không thừa nhận, tính thăng bằng cơ thể của hai người bọn họ rất mạnh, thiên phú cao đến kinh người, nhất là Nguyên Ưng, còn vô cùng cố gắng, trừ ăn uống vệ sinh cá nhân ra, thì luôn ở đây luyện tập cho đến khi trời tối mới quay về, vả lại cũng không hề thấy chán. Chỉ là việc bay lượn này, xem trọng nhất là chi tiết, là tính nhẫn nại. Hàn Nghệ có ý để cho bọn luyện tập ở nơi này, mài giũa tính tình của bọn họ.
.- Hàn đại ca, huynh thấy thế nào?
.Xa xa nghe được tiếng hét của Tiểu Dã.
.Hàn Nghệ đáp: - Ngày mai đổi nơi khác.
.- Hú hú.
.Không chỉ Nguyên Ưng, Tiểu Dã, ngay cả bọn Nguyên Tranh cũng đều kích động hoan hô.
.Lại nghe có người hỏi: - Hàn Thị lang, ngày mai sẽ đổi đến nào, có thể cho chúng ta tham quan không?
.Hàn Nghệ chỉ cười mà không trả lời.
.Đêm đó, Hàn Nghệ cũng đi Nguyên Gia Bảo, chẳng qua là vì phía bến tàu đã bắt đầu chất hàng rồi, đội thuyền sắp xuống phía Nam, Nguyên Mẫu Đơn vô cùng bận rộn, bởi vậy trong những ngày này, Hàn Nghệ cũng không có cản trở, mà là giúp đỡ nàng cùng chuẩn bị, và còn dự định ngày mốt sẽ đi bến tàu xem thử. Kỳ thực Nguyên Mẫu Đơn cũng muốn đi, nhưng mà bụng đã càng ngày càng lớn, không tiện ra ngoài.
.Ngày hôm sau.
.Hàn Nghệ dẫn Nguyên Ưng bọn họ lên một sườn núi cao hơn. Sườn núi này so với sườn núi trước đó cũng không cao hơn bao nhiêu, nhưng do sườn núi thẳng đứng. Vì độ nghiêng của sườn núi tương đối dài, nếu bay lượn, kỳ thực cũng không cao lắm, vả lại nơi này còn mọc đầy cỏ dại. Vì an toàn, Hàn Nghệ đã cho người dọn cỏ trước rồi, làm ra một đường chạy ẩn, trên độ cao mà Hàn Nghệ đã dự đoán, cho dù có té xuống, cũng sẽ không bị thương nặng, nhiều nhất chỉ là một chút tổn thưởng nhẹ mà thôi. Mặt khác, mùa đông vừa đến, sức gió cũng vô cùng tốt.
.Mà sườn núi trước mặt đã có hơn trăm người đang đứng, hôm qua mặc dù Hàn Nghệ không có báo cho bọn họ biết địa điểm, nhưng mà từ sáng sớm bọn họ đã đến nằm vùng gần Nguyên Gia Bảo, lặng lẽ đi theo bọn Hàn Nghệ đến đây. Có thể thấy những người này cũng vô cùng hứng thú với cánh bay lượn, vả lại bọn họ đều là những người trẻ tuổi.
.Nguyên Ưng, Tiểu Dã đứng trên sườn núi này, kích động đến không thể chờ nổi nữa rồi.
.Nhưng Hàn Nghệ vẫn không sợ phiền hà, để bọn họ kiểm tra cánh bay lượn một lượt.
.Bởi vì trước đó có vài lần kinh nghiệm, nếu như bọn họ không kiểm tra đến nơi đến chốn, Hàn Nghệ lại phải bắt đầu nói lại từ đầu một lần, nếu như nói lại vài lần, vậy thì phải đến trưa rồi. Vì vậy, hai người bọn họ đều kiểm tra vô cùng nghiêm túc, khiến cho Hàn Nghệ không tìm được bất cứ điểm nào để mượn cớ.
.Nhưng Hàn Nghệ vẫn giảng giải cho bọn họ một lần, làm thế nào để khống chế phương hướng trong luồng không khí, và xác định rõ khu vực đáp xuống, nhất định phải bay đến khu hạ cánh. Đây chính là huấn luyện họ cách khống chế phương hướng của cánh bay lượn.
.Sau khi tất cả đã chuẩn bị đâu vào đấy, Hàn Nghệ đích thân ra trận biểu diễn cho họ xem một lần, đồng thời còn dẫn theo tiểu tử Nguyên Tranh này, cõng cậu nhóc phía sau lưng, dùng cái chăn buộc chặt lại. Tiểu tử Nguyên Tranh này còn rất nhỏ, cơ thể rất nhẹ, vả lại có chăn cố định, sẽ không đem đến cho Hàn Nghệ quá nhiều gánh nặng.
.Đợi sau khi đã xác nhận nhiều lần, Hàn Nghệ khiêng cánh bay lượn xông xuống sườn núi.
.Do nơi đây không cao hơn bao nhiêu so với sườn núi ban đầu, vì vậy chưa chạy được vài bước, liền nghe được một tiếng "phốc", chỉ thấy Hàn Nghệ cõng Nguyên Tranh đã bay lên.
.- Bay lên rồi!
.- Bay lên rồi!
.Dưới chân núi tức thời truyền đến từng trận tiếng kinh hô, vì bọn họ từ dưới núi nhìn lên, cảm thấy Hàn Nghệ bay rất cao, nhưng mà độ nghiêng của sườn núi rất dài, kỳ thực cũng không tính là cao.
.- Oa!
.Tiểu tử Nguyên Tranh này không sợ hãi chút nào, giang hai tay ra hét lên một cách hưng phấn.
.Hàn Nghẹ khẽ cười, thân hình đột nhiên hơi nghiêng về bên trái.
.- Á!
.Nguyên Tranh bị dọa sợ đến nỗi lập tức ôm lấy cổ Hàn Nghệ.
.- Ồ, ồ, ồ.
.Nguyên Ưng, Tiểu Dã bọn họ đứng trên sườn núi, nhìn thấy rất rõ ràng. Chỉ nhìn thấy cánh bay lượn của Hàn Nghệ quay về bên trái vạch ra một đường cong, đẹp trai muốn chết, hai người cũng chỉ vào cánh bay lượn đó mà hô lên kinh ngạc.
.Người ở dưới sườn núi lại càng reo hò ầm lên.
.Một lần này, nhìn thấy người bay ở nơi cao như vậy, kiểu kích động này thật là không có lời nào diễn tả được.
.Bay một lúc, Hàn Nghệ mới hạ xuống ở nơi đã được chỉ định sẵn. Những người từ sớm đã đợi tại chỗ này liền vội vàng chạy tới giúp đỡ.
.- Đây mới chính là bay lượn mà.
.- Tiểu Nghệ ca, huynh thật là lợi hại. Có thể dẫn ta bay một lần nữa không?
.Mới vừa từ trên lưng Hàn Nghệ xuống, Nguyên Tranh liền nịnh nọt Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đợi khi ngươi lớn lên, ta sẽ lại dạy ngươi.
.Nguyên Tranh gật đầu cái rụp, trong lòng chỉ mong có thể lớn lên nhanh một chút.
.- Hàn Thị lang! Hàn Thị lang!
.Đương lúc này, đám khán giả đứng vây xem xung quanh đã kích động chạy tới.
.- Hàn Thị lang, lúc nãy huynh bay thật sự là nhìn quá đẹp rồi.
.- Hàn Thị lang, huynh có thể dạy bọn ta bay như thế nào được không?
.- Hàn Thị lang, ta muốn bái huynh làm thầy.
.Bọn họ đã kích động đến mức độ này rồi.
.Hàn Nghệ giơ tay lên, nói: - Các vị, trước mắt vẫn là trong giai đoạn thử nghiệm, đợi sau khi kỹ thuật thành thục rồi hãy nói đi. Nói rồi, hắn liền nắm tay Nguyên Tranh đi lên sườn núi.
.- Hàn Nghệ, ngươi nhanh một chút.
.Nguyên Ưng đã hết kiên nhẫn chờ rồi, ông ta một mạch hối thúc Hàn Nghệ, kiểu bay siêu thấp đó, cũng đã khiến ông ta chơi thỏa thích như vậy, hiện giờ thoáng cái nâng lên cao như vậy, không nghĩ cũng biết, hiện tại ông ta mang tâm trạng gì.
.Hàn Nghệ không thèm để ý tới ông ta, đi một cách chậm rì rì lên sườn núi, lại dựa theo quá trình bay lượn lúc nãy, giảng giải một lần nữa cho bọn họ nghe. Làm thế nào để khống chế cánh bay lượn, đây cũng là phần khó nhất của cánh bay lượn. Nếu không chuyển hướng tốt, vậy thì vô cùng nguy hiểm, vì vậy, hắn không lập tức để Nguyên Ưng bọn họ bay về khu vực được chỉ định, mà là để cho bọn họ thể nghiệm cảm giác bay lượn ở nơi này trước.
.Nguyên Ưng và Tiểu Dã cũng bị đè nén tính kiên nhẫn của mình xuống mà nghe cho hết, sau đó rối rít khiêng cánh bay lượn của mình lên, trong mắt tràn đầy sự hưng phấn.
.- Bắt đầu đi.
.Hàn Nghệ ra lệnh một tiếng, hai người lập tức bổ nhào xuống dưới, rất nhanh liền bay lên.
.- Oa oa oa...
.Nguyên Ưng lại kích động hét lên, nhìn xuống mặt đất, chỉ cảm thấy bản thân mình đã hóa thành một con hùng ưng, khoái cảm trong đó thật sự là không đủ để cho người ngoài biết.
.Tần Hồng Mai đi đến bên cạnh Hàn Nghệ nói: - Thật sự là rất lâu rồi không có nhìn thấy ông ấy vui vẻ như vậy. Hàn Nghệ, cảm ơn đệ.
.Hàn Nghệ đáp: - Tẩu tẩu khách khí rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận