Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1338.1: Không thể kéo dài sự miễn phí

.Việc này không phải bất ngờ đến, mà là có dự mưu, có tổ chức, có kế hoạch.
.Chế độ tinh binh có một điều kiện tiên quyết, chính là phải dựng lên vinh quang và sứ mệnh của quân nhân, nếu quân nhân chỉ là nhân sĩ hạ tầng, vậy còn gọi gì là chế độ tinh binh, ai sẽ nguyện ý đi làm lính, dù sao người phải có ý chí tiến thủ, nước phải chạy về vùng trũng. Nghĩ thời đại Tống Minh Thanh, không phải có lý thuyết trai tốt không làm lính sao, quân đội hình thành từ khái niệm truyền thống này, sức chiến đấu chắc chắn cũng chỉ như vậy.
.Thời kỳ đầu Đường vẫn vô cùng thượng võ, không dùng lời được thì dùng võ, nhưng làn gió thượng võ này lại hơi quá mức chút, Hàn Nghệ cho rằng quân nhân vẫn có một khí chất tao nhã, không thể giống một mãng phu, hiếu chiến tất vong, hơn nữa chức trách của quân nhân là bảo vệ quốc gia, chứ không phải là thích tranh đấu tàn nhẫn. Vì sao Hàn Nghệ lại xây dựng nhân vật chính Lý Lăng mất trí trên thảo nguyên, cũng là bởi vì người Hồ đều là mãng phu, chưa nhận được nền giáo dục, mà Lý Lăng lại là người văn võ song toàn, sự khác biệt này sẽ thể hiện vô cùng rõ ràng, lại có bản lĩnh, bởi vậy khiến tất cả mọi người đều muốn trở thành quân nhân như Lý Lăng, cũng là điểm mà vương triều nhà Đường tôn trọng nhất, chính là xuất tướng nhập tướng (vừa có thể ra ngoài đánh trận, vừa có thể vào triều làm quan), cái này ở nhà Tống Minh Thanh vô cùng hiếm thấy, văn võ kia được phân chia khá rõ ràng.
.Đương nhiên, sáng tác chủ yếu ban đầu của Khuynh thành chi luyến vẫn là dung hợp Hồ - Hán, nhưng Hàn Nghệ vẫn muốn mượn vở kịch này để xây dựng hình tượng quân nhân, khiến càng nhiều chi sĩ có trí thức hoặc người có thiên phú dị bẩm tự nguyện đi tòng quân, thúc đẩy tinh anh hóa quân đội.
.Điều này hiển nhiên là vô cùng thành công, mà thành công này cũng là trong dự tính của Hàn Nghệ.
.Chỉ có điều hình như có hơi quá một chút, làm cho Hàn Nghệ cũng không dám ra ngoài lượn lờ, khẩn trương chạy tới Cục Dân An tìm cảm giác an toàn. Nhưng vừa mới đến Cục Dân An, chỉ thấy Thôi Hữu Du dẫn một công tử bột mười lăm mười sáu tuổi đi ra từ phòng hỏi cung bên kia.
.- Canh Vân, lần này coi như ngươi gặp may, người ta không kiện ngươi nữa, nhưng ngươi phải chú ý một chút, đừng hở chút là động chân động tay, cho dù đối phương có tội, cũng là chuyện của cảnh sát hoàng gia chúng ta, ngươi không có quyền động thủ.
.- Thôi huynh, xem huynh nói kìa, ta đây chính là diệt gian trừ bạo, tên họ Trương đó, xem thường nam nhân dọa nạt phụ nữ, ta tất nhiên phải ra tay giáo huấn tên đó một chút.
.- Chưa nói đến việc Trương lão đại đó khi dễ nam nhân dọa nạt phụ nữa, Tần thị là y bỏ tiền ra mua về, hai nhà có khế ước làm chứng, hơn nữa ngươi ra tay cũng quá hiểm đi, làm mũi người ta đều bị đánh tới chảy máu, nếu không phải đối phương không kiện ngươi, ngươi đã phải ngồi tù rồi.
.- Ha ha ta lợi hại không ôi! Hàn tiểu ca!
.Tên công tử bột kia phát hiện Hàn Nghệ, vội vàng chạy tới, nói: - Hàn tiểu ca, huynh tới thật đúng lúc, huynh nói, việc này nếu là Lý Lăng, lẽ nào huynh ấy mặc kệ sao.
.Thôi Hữu Du cũng tiến đến, hành lễ, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
.Mặc dù Hàn Nghệ chỉ nghe được một đoạn ngắn, nhưng cũng đoán được đại khái, cười gượng vài tiếng, nói: - Hiện giờ ta đang trong thời gian dừng chức vụ, không tiện đánh giá sự vụ gì của Cục Dân An, chờ sau khi ta trở lại, mới trả lời ngươi vấn đề này! Ta còn có chút chuyện, xin lỗi không tiếp được nhé!
.Nói xong, hắn liền vội vàng tiến vào bên trong, loại sự tình này hắn thật không tiện lên tiếng, ngươi nói đúng, đây không phải là tát vào mặt Cục Dân An sao, ngươi nói không đúng, đây không phải là đánh vào mặt Phượng Phi Lâu ư, đây thật sự là trái phải không phải người a.
.Đến đại sảnh, chỉ thấy bên trong không được mấy người, trong lòng Hàn Nghệ tò mò, hướng tới Vương Côn đang trực ban hỏi: - Này! Sao chỉ có mình ngươi ngồi đây, những người khác đâu?
.Vương Côn đứng dậy hành lễ, lập tức ủ rũ nói: - Đều ở phòng hỏi cung rồi.
.Hàn Nghệ oa một tiếng: - Ta mới có mấy ngày chưa đến, trị an Trường An đã trở nên kém thế sao.
.Vương Côn quái dị liếc nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: - Đây còn không phải đều tại Khuynh thành chi luyến đó của huynh sao, làm cho mấy người thân thủ không tệ đều muốn trở nên giống như Lý Lăng, ỷ vào võ nghệ cao cường của bản thân, tứ xứ trừ bạo giúp kẻ yếu, kết quả càng làm càng loạn. Nói xong, gã ta lại ai oán liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, nơi này không nên ở lâu, nói: - Tổng cảnh ti ở đây không?
.- Ở phòng làm việc rồi.
.- Vậy được, ta qua đó xem xem.
.Vừa mới đến trước cửa phòng làm việc của Tổng cảnh ti, chợt nghe thấy Trình Xử Lượng lớn giọng bên trong: - Cửu Cổ Trượng của bộ lạc Cổ Nguyệt kia ỷ vào một thân thịt của mình, không để Lý Lăng Đại Đường ta trong mắt, còn muốn ức hiếp Lý Lăng, hừ hừ, sao có thể để y dễ chịu thế chứ.
.Lại nghe thấy có người hỏi: - Vậy vậy tiếp theo thì sao? Là tiếng của Uất Trì Tu Tịch.
.- Tiếp theo tiếp theo thì kết thúc rồi. Ngươi cũng không phải không biết tên khốn Hàn Nghệ kia, luôn thích làm người ta cụt hứng, lần nào cũng đến thời khắc đặc sắc nhất là kết thúc, ngươi không biết, lúc ấy lão tử hận đến nỗi không thể đốt Phượng Phi Lâu.
.- Cũng phải, Đặc phái sứ vẫn luôn giảo hoạt như vậy, đáng ghét.
.Mấy tên khốn kiếp này, lão tử không ở đây, liền bài trừ ta như vậy! Hàn Nghệ dùng sức gõ cửa vài cái.
.- Ai đó!
.- Một tên khốn kiếp giảo hoạt, đáng ghét.
.Hàn Nghệ không mặn không nhạt đáp lại một tiếng.
.Trôi qua chốc lát, cửa liền mở ra, chỉ thấy Uất Trì Tu Tịch đứng trước cửa, sắc mặt nghiêm túc kính một lễ.
.Hàn Nghệ hơi nheo mắt, quát: - Cút!
.- Vâng!
.Uất Trì Tu Tịch liền chạy mất dạng nhanh như chớp.
.Tổ sư, dám cản tầm mắt ta. Hàn Nghệ đi vào, đưa mắt nhìn, chỉ thấy ba người đang ngồi bên trong, trừ Trình Xử Lượng ra, còn có Lý Tư Văn, Trưởng Tôn Diên, nhưng sắc mặt ai nấy đều xấu hổ. Hàn Nghệ nói: - Tổng cảnh ti, từ hồi tiếp theo, ngươi bắt buộc phải mua vé mới có thể xem Khuynh thành chi luyến.
.Trình Xử Lượng nghe thấy đột nhiên đứng dậy kích động dị thường, nói: - Tại sao lại thế?
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì ta sợ ngươi đốt Phượng Phi Lâu của ta.
.- !
.Trình Xử Lượng vội vàng tiến đến, cưỡng hành ôm vai Hàn Nghệ, giả vờ làm ra bộ dáng rất thân thiết: - Hàn Nghệ, ban nãy ta chỉ là càu nhàu tí chút thôi mà, đây là lẽ thường tình của con người, ngươi đừng để ý, đừng để ý, ngồi ngồi ngồi, ta rót trà cho ngươi, coi như là làm lễ chuộc lỗi với ngươi.
.Trong khi nói chuyện, y trước tiên là cưỡng ép kéo Hàn Nghệ đến trước ghế, ấn hắn ngồi xuống, lại vội vàng rót cho Hàn Nghệ một chén trà nóng, quả thực nịnh bợ tới cực hạn.
.Lý Tư Văn, Trưởng Tôn Diên nhìn thấy đều cười mà không nói.
.Hiện giờ một vé của Khuynh thành chi luyến đáng giá ngàn vàng nha, tuy rằng bọn họ đều là quý tộc, nhưng người giành vé cũng đều là quý tộc, vậy đúng là bản lĩnh ngang nhau, Trình Xử Lượng dựa vào quan hệ với Hàn Nghệ, có thể được miễn vé vào trong, nếu hủy bỏ, phỏng chừng hôm nay y phải ôm chân Hàn Nghệ không buông rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận