Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 266.1: Giận rồi.

.- Ta... ta... nếu không phải ta nể thân phận là một nữ nhân của cô, ta không dạy dỗ cô không được.
.Nguyên Liệt Hổ dụi hai mắt, cưỡng ép trừng mắt nhìn Tiêu Vân.
.- Đã nằm dưới đất rồi còn to miệng. Tiêu Vân lắc đầu thở dài, khinh bỉ nói: - Hơn một năm nay không gặp, không ngờ ngươi vẫn cái tính này, tỷ sớm đã cho ngươi biết, làm việc cần phải động não nhiều, đừng chỉ dựa vào cái kiểu cậy mạnh kia.
.Hàn Nghệ nghe thấy vậy thầm mắng, lại sao chép lời kịch của ta, đây không phải ta dùng để mắng cô sao, lúc ở Dương Châu, cô từng động não khi nào a!
.Nguyên Liệt Hổ xấu hổ đến mức chỉ muốn tự sát, quát ầm lên: - Bà la sát này có gan thì giết ta đi, không cần ở đây phí lời, Nguyên Liệt Hổ ta nếu nhíu mày thì không phải hảo hán.
.Tiêu Vân lạnh lùng cười nói: - Đường đường là đại công tử Nguyên gia, ta nào dám giết chứ, nhưng ta sớm đã thấy bộ râu này của ngươi khó chịu rồi, hôm nay ta sẽ giúp ngươi cạo đi nhé. Nói đến phần sau, khóe nàng dương lên một nụ cười tà ác.
.Nguyên Liệt Hổ lập tức sợ tới mức xanh mặt. Khuôn mặt râu quai nón này là ký hiệu của y nha, vội vàng che quai hàm lại, khẩn trương nói: - Sĩ khả sát, bất khả nhục, cô... cô đây quá vô sỉ rồi.
.Thôi Tập Nhận đột nhiên lạnh giọng quát:
.- Tiêu Vô Y, đừng khinh người quá đáng.
.Tiêu Vô Y? Đây mới là tên thật của nàng sao?
.Hàn Nghệ nghe thấy vậy sửng sốt, cũng không biết là vô ý hay là cố ý, Tiêu Vô Y liếc nhìn hắn rất nhanh, đột nhiên đặt chân xuống, đi về phía Thôi Tập Nhận.
.Nguyên Liệt Hổ khẩn trương nhảy lên, nhưng cũng không có đánh lén sau lưng, tuy y giận đến mức râu cũng rẽ đôi rồi, nhưng việc đê tiện này, y không làm được.
.Thôi Tập Nhận thấy Tiêu Vô Y đã đi tới, run giọng nói: - Quân tử động khẩu bất động thủ, ta không phải Liệt Hổ, ta sẽ không động thủ với cô.
.Tiêu Vô Y cười quỷ dị, nói: - Tôn Tử viết, kim dĩ quân chi hạ tứ dữ bỉ thượng tứ, thủ quân thượng tứ dữ bỉ trung tứ, thủ quân trung tứ dữ bỉ hạ tứ. (bây giờ lấy ngựa hạ đẳng của ngài chạy đua với ngựa thượng đẳng của hắn, lấy ngựa thượng đẳng của ngài đua với ngựa trung đẳng, lấy ngựa trung đẳng của ngài đua với ngựa hạ đẳng)
.Ngụ ý, chính là ta đã biết ngươi không biết võ công, ta mới phải động thủ với ngươi.
.Sao Thôi Tập Nhận lại không hiểu ý này, hai tay cản phía trước, nói: - Nhưng ta cũng không có chọc giận cô a!
.Hàn Nghệ nhìn mà choáng váng, đã nói Trường An Thất Tử chấn động giang hồ rồi, sao nhìn thấy Tiêu Vân liền như chuột thấy mèo, nàng có đáng sợ như vậy không, ừm... hình như là có.
.Tiêu Vô Y đột nhiên mặt biến sắc, hàng lông mày kẻ đen nhíu chặt, rất có uy nghiêm khiển trách: - Ta tưởng là chúng ta hơn một năm không gặp, các ngươi nhìn thấy ta nhất định sẽ vô cùng vui mừng, nhưng các ngươi lại đối với ta như vậy, thật là khiến ta quá thất vọng rồi. Hơn nữa, mấy tên tiểu quỷ các ngươi lại còn quên mất cả lễ nghĩa cơ bản nhất nữa, nhìn thấy tỷ mà không hành lễ vấn an, vậy mà các ngươi cũng là con cháu của đại sĩ tộc, là đại tỷ của các ngươi, có phải ta nên dạy dỗ các ngươi một chút, để tránh ra ngoài bị mất mặt không.
.Lúc nói chuyện, nàng không ngừng đung đưa đoản kiếm trong tay.
.Trò này rõ ràng chính là uy hiếp vũ lực a!
.Thôi Tập Nhận hối hận đến xanh cả ruột. Nếu sớm biết sẽ đụng phải bà nội này, trước đó ít nhất y đã dẫn theo một trăm tám mươi người ra ngoài rồi. Giờ chẳng còn cách nào, y đuối lý trước, hơn nữa y cũng biết rõ đối phương nhất định sẽ đánh, khom người vái chào, nói: - Tập Nhận bái kiến Vô Y tỷ.
.Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành thi lễ theo, nói: - Thiện Hành (Huyền Đạo) bái kiến Vô Y tỷ.
.Tiêu Vân lại nhìn về phía Nguyên Liệt Hổ.
.Nguyên Liệt Hổ hai tay che bộ râu quai nón của mình, giương hai mắt lên nói:
.- Khế ước sớm đã đến kỳ hạn, bây giờ có chết ta cũng sẽ không gọi. Y không như Thôi Tập Nhận bọn họ, da thịt y dày, không sợ đánh.
.Tiêu Vô Y thản nhiên nói: - Ngươi không đọc sách, ta không chấp nhặt với ngươi.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Tốt nhất là như vậy.
.Trịnh Thiện Hành thấy không khí vô cùng căng thẳng, mỉm cười nói: - Vô Y tỷ, tỷ quay về khi nào vậy?
.Tiêu Vô Y dường như còn đang tức giận, thản nhiên nói: - Mới về một hai ngày.
.Trịnh Thiện Hành ngượng ngùng nói: - Vậy một năm qua Vô Y tỷ sống tốt chứ?
.Tiêu Vô Y nói: - Ta đâu phải là đi du ngoạn, ta là chạy trốn, ngươi nói có thể tốt không?
.- Chạy trốn?
.Trịnh Thiện Hành sửng sốt, sau đó lại "ồ" một tiếng: - Vô Y tỷ nói phải.
.Thôi Tập Nhận hỏi: - Vậy hôm nay cô đến đây làm gì?
.Tiêu Vô Y nói: - Ta vừa về đến Trường An, thì nghe thấy người người đều nói về kịch, liền hiếu kỳ đến đây xem thử, không ngờ gặp phải mấy tên tiểu quỷ các ngươi.
.Nguyên Liệt Hổ hừ nói: - Cái gì mà không ngờ, hôm nay là ngày nam nhân, cô một nữ nhân chạy đến đây làm gì?
.Tiêu Vô Y khẽ hừ nói: - Ta đâu phải là Tiểu Quy Nhân, ngươi thấy Tiêu Vô Y ta hành sự, có khi nào xem thiên thời địa lợi không?
.Vương Huyền Đạo đúng là nằm cũng trúng đạn a! - Hình như là không có.
.Nguyên Liệt Hổ nói thầm.
.Tiêu Vô Y lại nhìn sang Vương Huyền Đạo nói: - Tiểu Quy Nhân, sao ngươi cũng không hỏi xem tỷ có cực khổ hay không? Con rùa nhỏ này của ngươi càng ngày càng đáng yêu.
.Vương Huyền Đạo sắc mặt căng thẳng, vội vàng giấu con rùa ra sau lưng, ngượng ngùng cười, nói: - Vô Y tỷ là ai chứ, đi đâu cũng sẽ không chịu khổ chịu mệt.
.Tiêu Vô Y thở dài, lập tức lại nghiến răng nghiến lợi nói: - Vậy thì ngươi sai thật rồi, ta ra ngoài chuyến này, giữa đường đụng phải một người đáng ghét cực độ, người này đê tiện vô sỉ, mưu ma chước quỷ, ba lần bốn lượt đùa giỡn ta, suýt nữa đã làm ta tức chết, lần này ta về, chính là để điều viện binh.
.Hàn Nghệ gãi tâm mi, không phải là cô ta nói ta đấy chứ? Dù gì ta cũng chỉ sỉ nhục cô trên ngôn ngữ, nhưng cô thì tại thượng hủy hoại ta, chuyện này sao cô không nói? Rốt cuộc ai đê tiện vô sỉ hơn đây. Nguyên Liệt Hổ vẻ mặt bát quái nói: - Trên đời lại có kỳ nhân bậc này? Là ai?
.Tiêu Vô Y nói: - Dù sao cũng là một người đáng ghét, ta không tha cho hắn.
.Thôi Tập Nhận lạnh nhạt nói: - Vô Y tỷ, khế ước đã hết hiệu lực rồi, bảy người chúng ta sẽ không còn chịu sự chi phối của cô nữa, cô muốn điều viện binh đó là chuyện của cô, không liên quan đến chúng ta.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: - Đúng vậy, chúng ta đã tuân thủ lời hứa, cũng mong Vô Y tỷ có thể tuân thủ lời hứa.
.Tiêu Vô Y vẻ mặt ủy khuất nói: - Ta cũng không phải mệnh lệnh các ngươi, lẽ nào các ngươi thấy ta bị khi dễ lại khoanh tay đứng nhìn.
.Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười nói: - Nếu cô còn không giải quyết được, chúng ta đi cũng có tác dụng gì.
.- Nói cũng không phải nói như vậy, bảy tên tiểu quỷ các ngươi tuy kém một chút, nhưng các ngươi đừng quên, chúng ta liên thủ thì không có địch thủ. Tiêu Vô y nói với vẻ tràn đầy khao khát, lại mang theo một tia hoài niệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận