Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1075: Nén lòng nhẫn nhịn

.Cho dù là xuất phát từ tình cảm, hay chính trị, việc Hàn Viện, Lai Tể ra đi, đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ mà nói đều là sự tác động vô cùng to lớn.
.Tình cảm thì không nói nữa, thê tử của Hàn Viện là tộc muội của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Về mặt chính trị, cho dù là Hàn Viện, Lai Tể không còn quyền lực nữa, nhưng danh tiếng và năng lực thì vẫn còn, chỉ cần ở trong triều, là còn cơ hội xoay chuyển. Hơn nữa, bọn họ cũng là hai quân cờ do Trưởng Tôn Vô Kỵ dựng lên trong triều, nếu như không có hai quân cờ này, sức ảnh hưởng của Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ giảm sút đi đáng kể.
.Tai hại hơn là, Hàn Viện, Lai Tể ở trong triều, một là bọn họ có thể gây sức ép cho bọn Lý Nghĩa Phủ, hai là, còn có thể cản trở Hàn Nghệ, nếu như bọn họ đều đi cả, vậy thì Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ có thể dựa vào Hàn Nghệ, Hàn Nghệ sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Xem ra thì dường như càng có ưu thế đối với Hàn Nghệ hơn, thế nhưng Hàn Nghệ có thực sự hi vọng như vậy không? Hắn hoàn toàn không thích vậy. Thứ hắn tôn thờ là lí luận quân cờ. Hắn muốn Trưởng Tôn Vô Kỵ và Võ Mị Nương giữ ưu thế đối với hắn, chỉ có vậy thì hắn mới thuận lợi mọi việc, tranh thủ được lợi ích của mình. Thứ mà hắn muốn là cái mô thức đó, hắn không thích mình là người đứng đầu, phải đối mặt trực diện với mọi phía.
.Ngoài ra, hắn cũng không muốn hai bên đấu nhau đến đầu rơi máu chảy. Nếu như tới bước đó, hắn chắc chắn sẽ phải bộc lộ ra, hắn cũng không muốn hai bên hòa hảo, thứ mà hắn muốn là đấu mà không phá, như thế mới phù hợp với lợi ích của hắn. Nhưng căn cứ vào tình hình của hắn trước mắt, điều này hiển nhiên là không thể. Võ Mị Nương chắc chắn là muốn trừ khử Trưởng Tôn Vô Kỵ, tin là Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng sẽ không ngồi mà chờ chết.
.Vì thế mà việc Hàn Viện, Lai Tể đột ngột ra đi, đối với Hàn Nghệ mà nói, cũng là sự ảnh hưởng vô cùng to lớn.
.- Nhưng mà Thái úy, việc này còn phải nhìn từ phương diện khác. Hoàng hậu đúng là muốn giáng chức bọn họ bắt rời đi, nhưng vấn đề là Bệ hạ chưa chắc cũng nghĩ như vậy, việc này cũng có khả năng chữa lợn lành thành lợn què. Nếu như Hàn Viện, Lai Tể làm tốt, giành được tán thưởng cao độ của Bệ hạ, bọn họ có thể chuyển họa thành phúc, dù sao thì bọn họ ở lại Trường An, tình cảnh cũng vô cùng khó xử.
.Việc đã tới nước này, Hàn Nghệ cũng chỉ đành thử tới an ủi Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ không cần những thứ an ủi này, trong lòng lão hiểu rõ mọi thứ hơn ai hết.
.- Ngươi nói không sai, thế nhưng hiểm nguy tiềm ẩn cũng đồng thời tăng lên không ít!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài nói: - Kể từ lần trước Hàn Viện khiến lão phu một phen thất kinh, lão phu đã bảo hai người đó không được hỏi han thêm bất cứ chuyện gì, không được để bọn Lý Nghĩa Phủ tìm được cái cớ. Thế nhưng giờ đây, Bệ hạ đã giao trọng trách cho bọn họ, chẳng khác nào đẩy bọn họ tới bên bờ vực thẳm, chỉ bất cẩn một chút là thịt nát xương tan.
.Hàn Nghệ khẽ cau mày nói: - Hơn nữa còn có thể liên lụy tới Thái úy.
.- Bọn ta vốn là một nắm đấm đã thu về, nhưng ít ra thì vẫn còn nắm chặt, thế nhưng hiện giờ đã bị Võ Mị Nương tách ra, khiến bọn ta trở thành nỗi lo lắng của nhau, tay đứt ruột xót mà!
.Nói tới đây, Trưởng Tôn Vô Kỵ một vẻ mặt đầy lo lắng, nói: - Chưa dừng lại ở đó, nếu như lão phu không tính toán sai, thì sau khi Hàn Viện, Lai Tể rời đi không lâu, Bệ hạ nhất định sẽ đề bạt bọn Lý Nghĩa Phủ lên làm trưởng quan của Môn hạ tỉnh và Trung thư tỉnh. Trước kia, khi Hàn Viện, Lai Tể còn tại vị, mặc dù không có chức quyền Tể tướng, nhưng dù sao vẫn là người đứng đầu lưỡng Tỉnh. Bọn Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông cũng không dám làm loạn, thế lực của lão phu ở lưỡng Tỉnh không đến mức phải chịu ảnh hưởng. Nhưng cứ như bây giờ, bọn Lý Nghĩa Phủ chắc chắn sẽ tận lực chặt đứt hết thế lực trong lưỡng Tỉnh của lão phu. Đợi đến khi bọn họ hoàn toàn nắm giữ tam Tỉnh, vậy thì bước tiếp theo sẽ là---
.Hàn Nghệ nói: - Đối phó với Thái úy rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu, đầy một vẻ bi quan. Lão hiện giờ đã là một Tư lệnh tay không rồi, những chướng ngại trước mặt đều đã bị Võ Mị Nương dẹp sạch, bước tiếp theo là trực tiếp đối phó với lãorồi, điều này là có thể dự liệu được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thế nhưng bọn họ e rằng không thể nghĩ tới, thực ra thế lực của Thái úy đã chuyển sang bên ta rồi, ván cờ này bọn họ chưa chắc đã có thể thắng đâu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn Hàn Nghệ, ánh mắt vô cùng phức tạp, cái quân cờ do chính tay mình bồi dưỡng này, lúc đầu chỉ muốn lợi dụng Hàn Nghệ để thông báo tin tức, sau đó lão lại muốn lợi dụng quan hệ đặc biệt của Hàn Nghệ để vòng ra sau lưngđâm Võ Mị Nương một dao, thế nhưng bất luận thế nào, lão chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày lại buộc phải dựa vào Hàn Nghệ để giữ mạng sống. Cho dù lúc đầu lão đồng ý để Hàn Nghệ làm lãnh tụ của tập đoàn Quan Lũng, nhưng lão cho rằng mình vẫn còn có thể khống chế được Hàn Nghệ.
.Thế nhưng, cùng với bước phát triển của sự việc, sự khống chế của lão đối với Hàn Nghệ đã nảy sinh biến đổi về chất, từ khống chế biến thành dựa dẫm, trong lòng khó tránh khỏi có chút bất an.
.- Lẽ nào ngươi có kế sách đối phó?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Thái úy, sự ẩn nấp của ta chính là kế sách đối phó tốt nhất, mặc dù tình thế trước mắt vô cùng bất lợi, nhưng chúng ta vẫn còn đủ thời gian, chỉ cần ngày nào bọn họ không phát hiện ra ta, thì chúng ta vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế. Vì thế, ta kiến nghị Thái úy chớ lo lắng quá, đợi đến khi thế cục phát triển đến thời khắc cuối cùng, ta không dám đảm bảo chúng ta nhất định thắng, nhưng nhất định sẽ vô cùng thú vị.
.Hiện giờ xảy ra xung đột, đối với lão mà nói thật sự là chỉ có trăm hại mà không có một lợi, dù sao thì nhiều kế hoạch đều vừa mới bắt đầu, thứ ta cần bây giờ là nhẫn nhịn, chứ không phải là xảy ra những xung đột không thể vãn hồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ cau mày nói: - Tuy nhiên có những việc chúng ta có thể chuẩn bị sớm một chút.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Xin Thái úy chỉ giáo cho.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Thực ra một mình Võ Mị Nương thì không đáng sợ, cô ta dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, cô ta không thể ra mặt can dự vào việc triều chính. Vì thế, cô ta chỉ có thể dựa vào bọn Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông. Còn Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông cũng vô cùng nghe theo mệnh lệnh của Võ Mị Nương. Đó là bởi bọn họ đều sợ lão phu báo thù bọn họ, vì thế chỉ cần lão phu còn ngày nào, thì bọn họ sẽ vô cùng đoàn kết. Nếu như chúng ta có thể trừ bọn Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, thì cho dù Võ Mị Nương có đề bạt người nào khác lên, thì sự uy hiếp đối với chúng ta cũng sẽ giảm đi nhiều.
.Hàn Nghệ nói:
.- Tuy nhiên Thái úy cũng đã nói rồi, chỉ cần Thái úy còn, Võ Mị Nương sẽ không thể nào để bọn Lý Nghĩa Phủ xảy ra chuyện.
.- Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng chủ nhân của bọn Lý Nghĩa Phủ chính là Võ Mị Nương sao? Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên nói.
.Hàn Nghệ trợn trừng hai mắt.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Bọn Lý Nghĩa Phủ đứng cùng một phía với Võ Mị Nương, đó là bởi bọn họ có cùng một kẻ địch, nhưng bọn Lý Nghĩa Phủ chỉ thực sự xả thân cho Bệ hạ, chứ không phải Võ Mị Nương.
.Nói tới đây, trong ánh mắt lão lóe lên một vẻ sợ hãi. Mặc dù tài trí của Võ Mị Nương đúng là vượt qua dự liệu của lão, nhưng lão không hề sợ Võ Mị Nương, người mà lão thực sự sợ thì chỉ có một, chính là vị Hoàng đế do chính tay lão dạy dỗ mà thành kia. Lão chưa hề quên, trong cuộc đấu tranh này, người cuối cùng có lợi thì chỉ có một, đó chính là Lý Trị. Lý Trị có được tất cả những gì y muốn, cho dù là trong việc này, ai mà biết được Lý Trị thực sự nghĩ gì trong đầu. Trên thế gian này, cũng chỉ có Lý Trị mới có năng lực trừ khử lão.
.Thậm chí lão còn cho rằng, thuật đế vương của Lý Trị đã vượt qua cả Lý Thế Dân. Đừng thấy Lý Trị bình thường rất ít nói, hiếm khi tức giận các thần tử, dĩ hòa vi quý, thế nhưng Lý Trị vẫn luôn thu lợi, mỗi một cuộc đấu tranh thì Lý Trị đều là người chiến thắng. Mặc dù y giống như chẳng làm gì, nhưng đó tuyệt đối không phải là may mắn. Giờ đây, theo lão thấy, bất luận là Võ Mị Nương, Hàn Nghệ, Lý Nghĩa Phủ, hay là chính bản thân lão, đều chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay Lý Trị.
.Hàn Nghệ nói: - Mặc dù nói vậy, nhưng khi Bệ hạ gian nan nhất Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông đã ra tay giúp đỡ, cũng lập được không ít công trạng cho Bệ hạ, bọn họ cũng được Bệ hạ vô cùng tín nhiệm, Bệ hạ khó có thể động vào Lý Nghĩa Phủ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Nhưng ân tình thì cũng có ngày trả hết.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Thái úy nói vậy nghĩa là sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Ngươi còn nhớ năm xưa vì sao Hàn Viện suýt bị giáng chức không?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Điều này đương nhiên là ta nhớ, là vì Hàn Viện cầu xin Bệ hạ cho Chử Toại Lương.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân chủ yếu là bọn Lý Nghĩa Phủ có ý dung túng Hàn Viện, khiến Hàn Viện cho rằng đã lại giành được tín nhiệm của Bệ hạ.
.Hàn Nghệ nói: - Thái úy muốn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nheo mắt nói: - Lão phu vô cùng hiểu Lý Nghĩa Phủ, người này lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa lòng đố kị rất lớn, tính tình cũng vô cùng tham lam. Các ngươi cùng nhau được Bệ hạ đề bạt, còn ngươi lại hết lần này đến lần khác được trọng dụng, quyền lực trong tay thậm chí còn lớn hơn cả Lý Nghĩa Phủ thân là Trung Thư Thị Lang. Vì thế trong lòng Lý Nghĩa Phủ nhất định sẽ vô cùng đố kị với ngươi, vậy thì ông ta cũng sẽ nghĩ cách để tăng thêm thế lực của bản thân. Cho nên, muốn đối phó với Lý Nghĩa Phủ thì vô cùng đơn giản, chỉ cần dung túng cho ông ta, ông ta sẽ tự dâng đầu mình đến trước mặt Bệ hạ.
.Còn như bây giờ, Hàn Viện, Lai Tể đều đã đi, lão phu như con hổ mất nanh. Lý Tích sẽ không tham dự vào việc triều chính, trong con mắt của Bệ hạ thì Đỗ Chính Luân thua xa Lý Nghĩa Phủ, hơn nữa Thôi Nghĩa Huyền chắc chắc nghiêng về phía Lý Nghĩa Phủ, người duy nhất của thể uy hiếp Lý Nghĩa Phủ chính là ngươi. Chỉ cần ngươi buông lỏng Lý Nghĩa Phủ, ông ta nhất định sẽ tự tìm đến chỗ chết. Võ Mị Nương chẳng phải là cũng đã từng cảnh báo ngươi sao, đối với những gì Lý Nghĩa Phủ làm thì cứ lờ đi, không can dự vào bất cứ việc gì của ông ta. Ngươi nhất định phải nhớ một điểm, trên thế gian này, trừ Bệ hạ ra, chẳng ai là có thể lật được Lý Nghĩa Phủ. Khi Bệ hạ còn chưa có quyết tâm trừ khử ông ta, ngươi tuyệt đối không được đối đầu với ông ta, nếu mà ngươi làm vậy, thì lại thành giúp đỡ ông ta đó.
.Hàn Nghệ trầm mặc một hồi rồi nói: - Nhưng nếu như hành động của ông ta nguy hại đến Đại Đường thì sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Bệ hạ không mềm yếu như ngươi nghĩ đâu, sao có thể để Lý Nghĩa Phủ nguy hại đến cả một đất nước. Lý Nghĩa Phủ là dạng tiểu nhân, không phải dạng kiêu hùng, ông ta không có năng lực đó. Kì thực, đối phó với Lý Nghĩa Phủ, lão phu cũng có chút cầm chắc, chỉ có một người, cũng thực sự khiến lão phu phải sợ hãi.
.Hàn Nghệ nhíu mày nói: -- Có phải Thái úy đang nói tới Tư không?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ừ một tiếng.
.Hàn Nghệ nói: - Thế nhưng Tư không rất ít khi tham dự vào các cuộc đấu đá trong triều.
.- Nhưng ngươi cũng chớ quên rằng, lúc đầu là do một câu nói của ai, từ đó khiến cho lão phu thất bại toàn diện. Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Lão phu quá hiểu Lý Tích, ông ta là một con rắn độc ẩn trong đám cỏ dại, nếu như ngươi không để ý đến ông ta, ông ta chắc chắn sẽ nhào lên cắn ngươi, hơn nữa, phát cắn đó tuyệt đối sẽ là phát chí mạng. Tuổi đời ông ta không còn trẻ nữa, hơn nữa trong triều cũng chẳng còn ai có thể động vào ông ta, có thể nói là đứng trên vạn người. Tuy nhiên, điều này cũng không có nghĩa là trong lòng ông ta không có thứ gì để sợ hãi. Chỉ có điều, lão phu cho rằng, thứ mà ông ta sợ không phải là lão phu đối phó với ông ta, lão phu chẳng còn năng lực này rồi. Thứ mà ông ta sợ là sẽ chết trước lão phu, lão phu tin rằng, ông ta không thể nào quên được vụ án Phòng Di Ái, duy chỉ khi lão phu chết trước ông ta, thì ông ta mới có thể an lòng.
.Hàn Nghệ càng nghe càng thấy sợ hãi, đây dường như là một cục diện không phải ngươi chết thì là ta chết, đoạn nói: - Ta có thể đối phó với Lý Nghĩa Phủ, nhưng ta tuyệt đối không phải đối thủ của Lý Tích, tầm quan trọng của ông ta đối với Bệ hạ mà nói còn vượt xa ta.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói: - Đừng nói là ngươi, bây giờ lão phu cộng với cả ngươi cũng chưa chắc đã là đối thủ của lão hồ li đó. Nếu đã như vậy, thì chỉ còn một con đường có thể đi.
.Hàn Nghệ tò mò hỏi: - Chẳng hay đó là con đường nào?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Làm bạn với ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận